Hoa Hoa chậm rãi kéo lại áo mình, mở to mắt nhìn tướng công trong nháy mắt từ một người lông lá dài biến thành một nam nhân cởi trần.
Cô ngây người, nhất thời không thể chấp nhận nổi.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hành động mạnh tay của tướng công dọa sợ đến đờ người.
Hoa Hoa vội che mắt lại, run rẩy chờ đến khi bên kia hoàn toàn im lặng mới dám từ từ mở tay ra.
Chỉ thấy tướng công tay đang cầm một tấm da lông, còn nhỏ máu.
Hoa Hoa ngay lập tức hiểu ra, thì ra chàng đã lột da của con quái vật lông lá này!
Thấy đến đây, Hoa Hoa không khỏi rùng mình.
Cô không dám nhìn vào con quái vật lông lá lúc này, cố gắng tránh ánh mắt khỏi nơi đó, chỉ nhìn thấy tướng công xoay người rời đi.
Cô liền rón rén theo sau.
Cô chạy bước nhỏ để đuổi kịp, thấy chàng lại dừng lại, Hoa Hoa cũng dừng chân, nghiêng đầu dịu dàng gọi một tiếng: “Tướng công.”
Thấy đối phương không từ chối mình, Hoa Hoa lại thăm dò đưa tay ra, muốn nắm lấy tay chàng.
Vì cô muốn xác nhận xem chàng có giống Đại Xuyên, sẵn lòng làm tướng công của cô hay không.
Thời Khiêm thấy trước mặt mình xuất hiện một bàn tay nhỏ bé, vàng nhạt mềm mại, e dè nhưng lại càng lúc càng tiến gần hơn.
Hắn liền nắm lấy tay cô, thuận thế bắt mạch.
Ban đầu mạch đập như sóng dữ, sau đó lại nhạt nhòa như không có gì.
Ừm, mạch tượng cũng khớp.
Hơn nữa, theo mạch tượng mà xem, độc chưa lan vào ngũ tạng.
Chỉ là trong não hình như có chút huyết ứ chưa tan.
Đôi chân ngắn này…!Thời Khiêm liếc mắt nhìn cô, bệnh tật không ít.
Buông tay cô ra, Thời Khiêm đưa hai ngón tay bóp nhẹ miệng cô, buộc cằm cô hơi nâng lên, miệng hé mở.
Hoa Hoa đoán tướng công muốn quen thuộc với mình trước nên ngoan ngoãn theo động tác của chàng, ngẩng cằm lên, há miệng thật to để chàng dễ quan sát.
Sau đó, cô còn cười toe toét, để lộ hàm răng trắng nhỏ, “Tướng công, răng của ta rất tốt.” Nói xong lại há miệng rộng hơn, ra hiệu để chàng nhìn rõ.
Ừm, răng quả thật rất đẹp, hai hàm răng trắng tinh và bóng loáng.
Xem ra chỉ là da hơi vàng, triệu chứng trúng độc vẫn chưa biểu hiện lên răng.
Thời Khiêm buông tay cô ra mà không nói gì.
Hoa Hoa nhìn sắc mặt tướng công, cảm thấy chàng hẳn là hài lòng với mình.
Quả nhiên, sau đó, tuy tướng công không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi, nhưng chàng liếc nhìn cô một cái, ra hiệu cô theo kịp.
Chàng chấp nhận mình rồi phải không? Hoa Hoa nghĩ, rồi mắt cô cay cay, cuối cùng cũng không phải cô đơn một mình nữa sao?
Nghĩ đến đây, Hoa Hoa vui vẻ bước theo tướng công, từng bước cẩn thận, chân nọ bước vào dấu chân kia.
Thời Khiêm nghe tiếng động từ không xa phía sau, liền giảm tốc độ đôi chút.
Hắn phải đưa cô bé chân ngắn này về.
Ngày trước dù đi khắp chân trời góc bể cũng không tìm ra được độc Huyền Nguyệt, đúng là “tìm mỏi gót giày mà không thấy”, cuối cùng hắn cũng có thể bắt tay vào việc nghiên cứu giải dược rồi.
Nghĩ đến đây, Thời Khiêm cảm thấy phấn khích.
Đi một đoạn nữa, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hắn quay lại, nhìn thấy cô bé chân ngắn đang đứng dưới gốc cây già, không chịu đi, mắt chăm chăm nhìn lên mấy quả xanh mướt trên cây, nuốt nước miếng.
“Tướng công, có đồ ăn!” Hoa Hoa thấy tướng công quay lại, mừng rỡ chỉ lên mấy quả trên cây nói với chàng, “Nhiều nhiều đồ ăn lắm!”
Thấy chàng không để ý đến mình, quay người định đi tiếp, Hoa Hoa không biết lấy can đảm từ đâu, vội lao tới ôm lấy cánh tay chàng.
Dù tướng công chưa mặc áo, cánh tay trơn mượt, nhưng cô vẫn ôm chặt không buông.
“Tướng công, ta đói rồi.” Cô vừa nói vừa cố hết sức kéo chàng về phía gốc cây.
Hoa Hoa thật sự đói bụng, từ sáng hôm ấy ở thôn Tước Nhi chỉ uống được chút cháo, đến giờ vẫn chưa ăn gì.
Mặc dù không biết từ hôm đó đến bây giờ đã trôi qua bao lâu, nhưng Hoa Hoa thật sự rất đói.
Trên cây này có quả, vừa to vừa xanh, trông ngon lành vô cùng.
Nhưng cây lại quá cao, cô không thể nào với tới.
Cô vừa thử lay cây với hy vọng có thể làm rụng vài quả, nhưng cây này quá lớn, cánh tay cô dang ra hết cỡ cũng chỉ ôm được một phần tư, hoàn toàn không lay nổi.
Không còn cách nào khác, cô đành trông cậy vào tướng công của mình, nghĩ rằng chàng chắc chắn sẽ có cách.
Thời Khiêm bị cô bé chân ngắn này kéo đến dưới gốc cây, mặc dù trong lòng đã định không để ý, nhưng lại nửa chừng nhượng bộ.
Hắn mất kiên nhẫn, nhấc chân lên định đá cô ra xa một chút, nhưng chưa kịp chạm vào cô thì đã thấy cô sợ hãi buông tay, lùi xa ra, mặt mày ủ dột, đầy ấm ức nhìn hắn.
Đồ nhát gan.
Thời Khiêm nhìn bộ dạng tội nghiệp của cô, tự nhiên lại không thấy phiền nữa.
Hắn thậm chí còn tốt bụng dồn sức vào cú đá, nhưng thay vì trúng cô, hắn tung lực đá vào thân cây.