Khi Quang Quang và Hiếu Chính trở về nhà thì những người ra đồng làm việc cũng đã trở về, Lâm Thị và Ngô thị đang bận rộn dưới bếp, trong sân ngoại trừ Tiểu Miên đang băm cỏ thì không còn ai khác.
Quang Quang và Hiếu Chính trở về gian phòng của họ, chôn tiền vào đất trong góc tường và đậy nó bằng một cái hộp, sau đó mới yên tâm cầm hai gói bánh kê đi lên phòng chính.
Ông Hàn ở trên giường ngủ gà ngủ gật, Trần thị cùng tỷ muội Hàn Hỉ nhi Hàn Nhạc Nhi đang thêu mặt trên của giày, thấy Quang Quang cùng Hiếu Chính tới, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn chứ không nói lời nào.
Hàn Hỉ Nhi cùng Hàn Nhạc Nhi hai mắt đều sáng lên, nhìn chằm chằm vào bọc giấy trong tay Quang Quang, trên mặt lộ ra vẻ tham lam không che giấu được.
Thấy ông cụ Hàn không có ở đó, Quang Quang đặt túi giấy lên bàn trước mặt Trần thị, cố ý nói to: “Tổ mẫu, đây là bánh kê mà Nhị bá nương nhà Hàn bá tổ phụ đưa tới, nói là cảm tạ cháu cùng tam ca đi theo phụ giúp việc vặt.
“ Trần thị bĩu môi, nhưng lại đặt đồ thêu của mình xuống: “Là Dung thị mua à? Xem như nàng ta cũng có mắt nhìn.
“ Hàn Hỉ Nhi cùng Hàn Nhạc Nhi không quan tâm đến điều đó, không thể chờ đợi lập tức mở gói bánh ra và ăn.
Quang Quang không có quyền phàn nàn về Trần thị, bà ta vốn là kiểu người cao cao tại thượng, như thể cả thế giới mắc nợ bà ta vậy, bà ta sẽ chẳng bao giờ nói một lời tốt đẹp nào sau khi nhận được đồ của người khác.
Ông Hàn nghe thấy thanh âm liền từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hàn Hỉ Nhi cùng Hàn Nhạc Nhi hai chị em đang ngấu nghiến bánh ngọt, khuôn mặt già nua của ông tức giận đến đen lại.
Ông bước tới giật lấy miếng bánh kê còn lại, lớn tiếng trách mắng hai tỷ muội: “Nói cho ta biết hai đứa ngươi làm sao đây? Các người bao nhiêu tuổi rồi mà còn ham ăn.
Nhà ta thiếu ăn cho các ngươi à? Còn không hiểu chuyện bằng mấy đứa trẻ mới vài tuổi như Quang Quang và Hiếu Chính.
“ Hai chị em bị ông Hàn giật lấy đồ ăn còn bị mắng, đau lòng lắc lắc cánh tay Trần thị: “Nương, nhìn xem cha kìa.
“ Hàn Hỉ Nhi cùng Hàn Nhạc Nhi là nữ nhi yêu quý của Trần thị, ba ta sẽ luôn đáp ứng yêu cầu của nữ nhi mình, muốn cái gì cho cái đó, hơn nữa còn chẳng bao giờ nói lời nặng nhẹ.
Hôm nay bị ông Hàn mắng như thế, bà ta lập tức nổ tung, bà ta liếc mắt nhìn ông Hàn cười lạnh mắng: “Ta nói ông lão già chết tiệt, gần đây ông hít phải gió ở đâu mà trái phải ông đều không nhìn nổi mẹ con ta nữa đúng không ? Khuê nữ ăn có chút bánh thì có làm sao ? Phạm pháp à ? Ông Hàn cũng không muốn cùng Trần thị tranh cãi nhiều như vậy, trước đây còn miễn cưỡng mắng hai nữ nhi nhưng năm nay cả hai bọn họ đều đã mười bảy tuổi, cũng không có ai tới nói chuyện thành thân khiến ông Hàn đau khổ rất nhiều.
Ông cảm thấy chính vì Trần thị đã nuôi dạy nữ nhi mình một cách sai trái , ngoại hình và vóc dáng không có gì nổi bật cũng thôi đi, đã thế công việc nhà, làng Đại Liễu không ai không biết hai cô nương nhà ông làm việc gì cũng không nên hồn, còn không biết ăn bao nhiêu là đủ.
Hôm nay, khi ra ngoài tán gẫu với người khác, ông cũng nghe thấy có người bàn luận về hai nữ nhi của nhà họ Hàn, nói rằng không ai thèm để ý đến các nàng, nghĩ đến đây cơn giận mà ông Hàn vừa mới dập tắt liền tăng trở lại.
Ông Hàn không để ý tới Trần thị, ông gói một nửa chiếc bánh còn lại đưa cho Quang Quang: “Nếu nhị bá nương mua cho cháu thì cháu cầm về ăn đi.
“ Quang Quang sợ hãi liếc nhìn bà Trần, vội vàng xua tay nói: “Gia gia, chúng cháu không ăn đâu, đây là chúng cháu hiếu kính với ông bà và hai cô cô.
“ Hàn Hỉ Nhi khinh thường hừ một tiếng: “Xem như ngươi biết điều.
“ Quang Quang không muốn chọc giận Trần thị, Hàn Hi Nhi cùng Hàn Nhạc Nhi, vì vậy nàng mau chóng kéo Hiếu Chính chạy ra ngoài.
Hai người đi tới cửa liền nghe đến ông Hàn ở bên trong nổi trận lôi đình khiển trách hai tỷ muội Hàn Hi Nhi, thi thoảng còn lớn tiếng quát mắng Trần thị.
Quang Quang thè lưỡi với Hiếu Chính, đột nhiên nàng cảm thấy ông Hàn cũng thật đáng thương, gặp phải một người phụ nữ hỗn láo như Trần thị.
(Truyện được đăng tải chính chủ trên .
com, các trang khác đều là , mong độc giả theo dõi truyện trên trang chính để ủng hộ dịch giả.
Xin cảm ơn) Sau bữa trưa, Quang Quang và Hiếu Chính cùng Xuân Hoa và Hiếu Mẫn đi lên núi.
Vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải mấy tiểu tử trong thôn, một đám người nhìn thấy Quang Quang cùng Hiếu Chính đều phá lên cười.
“Ồ, đây không phải là bong bóng nước mũi sao?” Người lên tiếng đầu tiên là một tiểu tử mập mạp ăn mặc trang trọng, có lẽ khoảng mười một hoặc mười hai tuổi.
Hiếu Chính hét vào mặt hắn và nói lớn: “Nhị cẩu tử, không được phép nói muội muội ta như vậy.
“ Mấy đứa con trai khác cùng cười:” Muội muội người vừa lôi thôi nhếch nhác, làng chúng ta ai mà không biết?” ”Đúng vậy, còn bảo chúng ta không được phép nói, ngươi có thể ngăn cản tất cả chúng ta sao?” Hàn Hiếu Mẫn mắng tiểu mập mạp, “Nhị cẩu tử, biểu muội ta vốn là một tiểu cô nương, sau này đừng tùy tiện đặt biệt hiệu cho nàng.
“ Tiểu mập mạp có lẽ là có chút sợ hãi Hàn Hiếu Mẫn lớn hơn mình vài tuổi, cho nên hắn kiềm chế kiêu ngạo, nghiêm túc nhìn Hàn Quang Quang một cái:”Tiểu lôi thôi hôm nay không chảy nước mũi nữa rồi! Ha ha.
“.