Cất kỹ tiền xong Quang Quang cùng Hiếu Chính mới đi đến trong sân, tiểu Liên đang giặt y phục cho nhà nàng ấy, mà tiểu Cúc thì ở bên cạnh cùng nàng ấy nói chuyện.
Nhìn thấy huynh muội bước ra tiểu Liên trợn tròn mắt và phớt lờ họ.
Tiểu Cúc là tiểu cô nương có khuôn mặt tròn, hai mắt thật to giống như mẹ nàng Chu thị, cười một tiếng lên còn có hai cái lúm đồng tiền, nàng mặc một áo choàng ngắn màu hồng đào hơi cũ, phía dưới mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lá cây, dáng người thon thả mảnh khảnh, ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ chịu.
Nàng so với Tiểu Miên nhỏ hơn một tuổi, nhưng là Tiểu Miên lao động làm việc lâu dài nên vóc người không có cao, da dẻ cũng không còn trắng, luôn luôn mặc quần áo cũ xám xịt của Lâm thị, hai người quả thực có sự chênh lệch rõ ràng.
“Quang nhi, Hiếu Chính, các ngươi đã về rồi?” Tiểu Cúc có khuôn mặt trẻ con, vừa nói còn luôn luôn mang nụ cười, tạo cho người khác cảm giác khó mà chán ghét nàng được.
Quang Quang cũng không còn ý đắc tội nàng liền cười đáp lại : “Tiểu Cúc tỷ, các người đều trở về rồi?”Tiểu Cúc làm giống như một dạng ảo thuật không biết từ nơi nào móc ra hai khối đường đưa đến “Nào, Hiếu Chính, Quang nhi, đây là bà ngoại ta mua kẹo đường cho ta, ăn rất ngon, hai người mau nếm thử.
“Hiếu Chính có chút kháng cự nên không trả lời, mặt tiểu Cúc liền có chút cứng đờ “Thế nào à nha? Hiếu Chính, ngươi không thích ăn à?”Tiểu Liên đem y phục ném trong chậu, khẽ nói “Không biết điều!”Quang Quang lạnh lùng liếc tiểu Liên một cái, tuổi không lớn lắm, tính cách lại xấu như vậy thật sự là giống y như cha mẹ của nàng “Tiểu Cúc tỷ, ca ca ta là nam hài tử hắn không thích ăn đường, ta thích ăn kẹo, cảm ơn tiểu Cúc tỷ.
“Quang Quang tiện tay đem cục đường nhận lấy đặt vào trong túi của bản thân, viên kẹo gần như tan chảy khi nàng ấy cầm trong tay.
Không biết là tiểu Cúc tỷ lâu không ăn , hay là không thích ăn, hoặc là thời tiết quá nóng cũng có khả năng.
Quang Quang vẫn chưa nhiều nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là tiểu cô nương.
Đã là giữa trưa, Quang Quang cũng không có thấy cha mẹ cùng tỷ tỷ Tiểu Miên , nàng phỏng đoán có thể là cũng đi thu lúa mạch rồi.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài xe bò vang động, mấy người xoay người nhìn lại hóa ra là Ngô thị cùng khuê nữ Hàn Tiểu Đường trở lại rồi.
Ngô thị buổi sáng liền dẫn theo Trần thị chuẩn bị xong lễ vật đến tặng cho Ngô gia cữu cữu, tiện thể đem khuê nữa Tiểu Đường trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên Quang Quang nhìn thấy Hàn Tiểu Đường đại đường tỷ, Hàn Tiểu Đường đã là một đại cô nương, làn da của nàng ngũ quan càng giống đại bá Hàn Đức Hưng, trắng nõn tú mỹ.
Mặt trái xoai, lông mày lá liễu, tư thái đầy đặn thướt tha, mặc một chiếc váy màu đỏ như nước khoác thêm chiếc áo màu xanh lam, búi tóc vấn cao, sau đầu nghiêng cắm một cây trâm bạc, đi trên đường như cành liễu trước gió rất là đẹp mắt.
Quang Quang thấy hai người đi vào trong sân liền vội vàng chào hỏi, có Hàn Tiểu Đường như vậy, khuê nữ của Trần thị có quỷ mới thèm để ý.
Đi theo vào nhà chính bên trong, nhà chính bên trong lúc này có không ít người đang ngồi, Ông Hàn cùng Trần thị đang ngồi phía trên, sát bên Trần thị không cần nghĩ cũng biết là Hàn Hỉ Nhi Hàn Nhạc Nhi.
Một bên trên ghế còn có ba người, chính là Hàn Đức Phú cùng Chu thị đến nhà vợ nửa tháng mới về, còn có con của hai người Hàn Hiếu Nguyên.
Chu thị cũng rất ưa nhìn, ngũ quan đoan chính thanh tú, Quang Quang phát hiện toàn bộ Hàn gia trừ Trần thị cùng song sinh khuê nữ ngũ quan không đẹp ra thì nam nữ già trẻ đều có ngoại hình ưa nhìn, Ông Hàn lúc còn trẻ cũng hẳn là thiếu niên rất anh tuấn.
“Cha nương.
“”Gia, nãi, đại cô tiểu cô, Tam thúc tam thẩm.
” Ngô thị mang theo Hàn Tiểu Đường một phen hành lễ.
Ông Hàn cười ha hả nhìn qua con dâu cùng Đại tôn nữ “Đại nương tử, sao quay lại sớm như vậy rồi? Không có cùng vợ của huynh đệ ngươi tán gẫu thêm một lúc, ngươi xem vợ chồng Đức Quý cũng đã trở về đâu.
“Ngày mai sẽ là Đoan Dương tiết , bình thường phụ nữ xuất giá đều sẽ về nhà ngoại tặng lễ.
Mà Hàn gia trừ Lâm thị không bị cho phép về nhà ngoại tặng lễ, những người khác Trần thị đã sớm chuẩn bị tốt quà tặng, đãi ngộ quả thực là khác nhau một trời một vực.
.