Hết người này rồi đến người khác liên tục đến mời rượu anh.
“Lục tổng, Lục phu nhân!” Một người đàn ông lịch lãm bước đến gần hai người.
“Giang tổng lâu rồi không gặp!” Anh nở một nụ cười công việc.
Diệp Vân Ánh đứng bên cũng nở một nụ cười chào lại.
“Lục tổng, chúng ta có thể lại đằng kia nói chuyện được không?” Giang tổng đưa tay ra mời anh
“Được!” Anh buông eo cô ra rồi theo Giang tổng lại phía nhiều người, cũng không quay lại nhìn cô một cái.
Diệp Vân Ánh bị vứt giữa vùng người xa lạ, cũng phải cô đâu có biết mấy chuyện về công việc ở lại đây cũng tốt.
Cảm giác lạc lõng bơ vơ giữa dòng người không quen biết.
Diệp Vân Ánh đi vòng tìm một nơi yên lặng nhưng khắp nơi đều là người lấy đâu ra nơi yên tĩnh.
Buổi tiệc này cũng quá đông rồi!
Một mình cầm ly rượu vang đỏ trên tay đứng một chỗ nhìn ra.
Diệp Vân Ánh không biết uống rượu nhưng trong tình cảnh một mình bơ vơ thế này cô cũng thử.
Cảm giác rượu này rất khó uống, quá đắng không tài nào uống được.
Diệp Vân Ánh ngồi xuống một chỗ chờ đợi buổi tiệc sẽ kết thúc.
Ngồi một chỗ mãi cũng chán nên cô đã đứng dậy muốn đi tìm anh.
Một người không biết kết cấu của bữa tiệc như cô rất nhanh đã bị lạc ra đến hồ bơi.
Diệp Vân Ánh xoay người đi vào lại thấy một thân ảnh cách đó không xa rất thân thuộc.
Là A Phàm!
Diệp Vân Ánh bước chân đi đến chỗ anh lại thấy Vương Bảo Châu.
Vương Bảo Châu sao lại ở bên cạnh anh?
Chỉ có hai người Lục Tần Phàm ngồi trò chuyện, những người khi nãy cũng không còn nói chuyện nữa.
Ngoài bờ hồ cũng không có nhiều người, hai người ngồi đó cũng không mấy ai để ý tới.
Diệp Vân Ánh tìm một chỗ để đứng vào nhưng ánh mắt vẫn nhìn về Lục Tần Phàm.
Vương Bảo Châu cũng là con nhà có thế mạnh nên được mời đến là đương nhiên rồi, thế mà cô còn nghĩ cô ta sẽ không được mời đến.
“Trăng đêm nay thật đẹp!” Vương Bảo Châu nhìn ánh trăng
“ Em vào trong đừng để bị cảm!” Lục Tần Phàm nhìn cô ta mặc một chiếc váy mỏng lại còn lộ vùng vai trong lòng rất xót.
“Cho em ngắm trăng một lát em sẽ vào!” Cô ta dựa vào vai anh, Lục Tần Phàm cũng đưa tay lên vai cô ta rồi cùng ngắm trăng.
Mà cách đó không xa, Diệp Vân Ánh nhìn một màn này đột nhiên chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Rõ ràng cậu mới là người thân cận bên cạnh Lục Tần Phàm, nhưng anh lại nhẹ nhàng chăm sóc chu đáo với người khác.
Diệp Vân Ánh chú ý nhìn khuôn mặt của Lục Tần Phàm, bỗng cảm giác người trước mắt thực xa lạ.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua dáng vẻ này của anh, chưa từng.
Thật giống như trong mắt của kẻ si tình chỉ chứa một mình người kia vậy, thậm chí đều hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô.
Hai người hạnh phúc nhưng chỉ duy nhất một mình cô là cảm thấy mình lạnh lẽo và bất công.
Diệp Vân Ánh cố ngẩng đầu lên để hít không khí, vừa rồi cô như không thể thở được vậy.
Một cơn gió lạnh lại thổi đến, Diệp Vân Ánh bị gió lạnh thổi vào khiến toàn thân run lên.
Cũng tại cô mặc quá mỏng.
Vương Bảo Châu cũng bị cơn gió làm run, cô ta ôm hai tay lại luôn giữ nhiệt.
Lục Tần Phàm không suy nghĩ nhiều đã cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô ta.
“Lạnh rồi, chúng ta đi về!”
Lục Tần Phàm đi vào nói vài ba câu với Giảng tổng rồi cùng Vương Bảo Châu ra ngoài xe.
Anh quên cô vẫn đang ở phía trong sao?
Diệp Vân Ánh theo ra, vừa nhìn thấy cô anh lại nhướm mày.
Là vì không thích cô quấy rầy!
Diệp Vân Ánh cũng không để ý đến khuôn mặt khó chịu của anh, bây giờ cô cũng rất lạnh rồi nên Diệp Vân Ánh đã vào trong xe, nhưng cô phải ngồi ghế phụ.
Trên đường trở về, anh liền tục xoa tay cho Vương Bảo Châu để giữ nhiệt, còn cô toàn thân đã cóng lại rồi, đến tài xế cũng phải thương cô số phận lục đục.
_______
Đêm hôm đó cô đã phát sốt, lần này cô không thể gắng dậy mà uống thuốc được nữa, tẩy trang và thay y phục xong cô liền ngả mình xuống giường.
Cơn sốt khiến đầu cô rất đau như ai đó đang dùng búa bổ vào đầu cô vậy.
Cô nằm trong phòng không máy sưởi ấm một mình nằm trên giường mà run rẩy vì lạnh, đầu óc mơ hồ không biết đâu là thực đâu là mơ.
Có lẽ là do nhiều lần cô cảm mạo không được điều trị nên bây giờ bệnh đã nằm trong người hễ bị lạnh là sốt.
Lúc tâm trí mơ màng cô lại nghe được anh gọi cô, Diệp Vân Ánh theo bản năng mà cố ngồi dậy, cô chật vật ra đến bên ngoài phòng.
“Diệp Vân Ánh, cô mau rót cho tôi cốc nước nóng mau lên!” Lục Tần Phàm đứng trên tầng mà nói.
Diệp Vân Ánh đi vào bếp đầu óc quay cuồng vừa rót được lý nước muốn mang lên, nhưng đầu óc cô lúc lâng lâng, mắt thì hoa không thể nhìn rõ và ngất đi, toàn thân nằm trên nền lạnh lẽo.
Lục Tần Phàm ở trên lầu chờ mãi không thấy cô lên mà tức giận đi xuống nhà.
“Diệp Vân Ánh, cô đâu rồi?”
Anh đi về phía bếp vừa vào dưới chân đã cảm nhận được thứ gì đó đã ngấm vào dép lông.
Là nước!
Lục Tần Phàm nhíu mày nhìn xa thì thấy cô nằm dưới sàn gần đó còn có lý nước.
Hình ảnh cô nằm ra sàn đập vào mắt anh: “Diệp Vân Ánh, cô đừng giả ngất máy đứng dâỵ cho tôi!”
Anh nhìn thấy vậy vẫn nghĩ là cô đang làm giả cho đến khi gọi vài ba tiếng không thấy cô phản ứng anh mới đi lại mà rờ lên trán cô.
Sốt?
Lục Tần Phàm nhanh chóng bế cô lên, khuôn mặt lo lắng.
Vương Bảo Châu đi xuống nhìn thấy anh đang bế cô trên tay liền không vui.
“A Phàm, cô ấy sao vậy?”
“Cô ta bị sốt rồi, anh phải đưa đến bệnh viện!”
“Anh có thể để cô ấy ở nhà và gọi điện cho bác sĩ mà!”
“Không được, nếu ông nội biết cô ta sốt cao không được đưa đến bệnh viện sẽ trách anh!”
Lục Tần Phàm bế cô vào xe rồi đi thẳng đến bệnh viện, cũng không nhìn xem Vương Bảo Châu lúc đó có phản ứng thế nào.
Sao anh bây giờ lại quan tâm đến cô như vậy?
Một câu hỏi mà trong vô thức cô rất muốn hỏi anh, muốn hỏi anh nếu cô chết thì anh có đau lòng khôn, cô rất muốn hỏi..