Lục Tần Phàm không phải không quan tâm đến ông nội mình, cũng không đùn đẩy trách nhiệm chăm sóc ông lên một mình Diệp Vân Ánh, anh cũng cho người chăm sóc, giúp cô một vài công việc cũng không quên ngày hôm nay ông xuất viện, sau khi anh hoàn thành công việc liền lái xe đến nhà chính thăm ông.
Ông nội được về nhà tình thần, gương mặt đều hiện rõ ra sự vui vẻ và thoải mái.
Thấy đứa con dâu mình ghét một lòng quan tâm bố mình, Lục lão gia cũng đã bắt đầu có cái nhìn khác về đứa con dâu được xem là ngoài dã thú này.
Khi thấy vợ mình Lục phu nhân bảo cô làm những việc đáng lẽ ra là của giúp việc liền lên tiếng mà ngăn lại.
“Con bé đã ở với bố trong viện mấy ngày qua cũng đã mệt rồi, con lên phòng mình nghỉ ngơi một lát rồi xuống dùng bữa tối!” Lục lão gia ngồi trên ghế tay cầm cốc nước nhìn cô mà nói, từng câu từng chữ rất nhẹ khác hẳn lúc trước
“Bố nó, công việc đang rất nhiều sao có thể lên phòng nghỉ được?” Lục phu nhân nhìn chồng mình mà nói, bà không thể để yên cho người phụ nữ không có danh phận như cô được yên ổn khi làm dâu Lục gia.
“Bà đừng nhiều lời, công việc đã có người giúp việc rồi, chẳng lẽ tôi thuê họ về ngồi chơi để cho cháu dâu Lục gia vào làm việc sao?” Lục lão gia vừa nói vừa đưa ánh mắt đến những người giúp việc tán chuyện, nghe ngóng chuyện của chủ nhân.
Bị Lục lão gia nhìn và nghe nói vậy họ cũng không mong chờ sẽ có người giúp đỡ công việc, mà rời đi làm việc của mình.
Từ khi Diệp Vân Ánh về Lục gia đều phải làm việc, người giúp việc ở biệt thự chính cũng đã quen, khi thấy cô đến đều ra mặt sai này sai nọ.
“Con còn đứng đó làm gì, lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi ăn cơm tối!”
“Dạ vâng, con cảm ơn bố!” Cô cười nhẹ cúi đầu rồi bước về phòng, cuối cùng sau bao lâu chịu cay đắng cố làm một người con dâu tốt, bây giờ cũng đã được đền đáp.
Lòng cô lúc này rất vui, nó chớm nở một hy vọng một ngày nào đó anh cũng sẽ đón nhận cô giống bố anh, dù bây giờ ngày thường anh không còn nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén nhưng cũng không phải là ánh mắt hiền lành.
Nhưng cô hy vọng sẽ có ngày anh hạnh phúc cười nói ôm lấy cô hạnh phúc.
Diệp Vân Ánh về phòng mình vừa tắm rửa thay quần áo xong thì nghe tiếng xe quen thuộc, cô vội chạy ra ban công nhìn.
Là xe anh!
Ánh mắt long lanh của cô nhìn vào bóng người bước xuống xe, một gương mặt một bộ vest cũng đủ làm cô mê mẩn.
Lục Tần Phàm bước xuống xe dường như cảm nhận được có người nhìn mình, liền ngước mắt nhìn về phía linh cảm, không ngờ bắt gặp ánh mắt long lanh của cô đang nhìn mình.
Hai cặp mắt cứ vậy nhìn nhau, anh nhìn đôi mắt long lanh kèm mái tóc đen dài bay trong gió khiến lòng anh rung chuyển, nhưng rất nhanh anh điều chỉnh ánh mắt của mình, bước vào trong nhà.
Diệp Vân Ánh lúc này mới định hình được, khi bắt gặp ánh mắt anh cô lòng cô lúc đó rất khó tả, một thứ nào đó trong tim lúc dừng lúc đập.
Diệp Vân Ánh nhanh chóng làm khô tóc chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi xuống nhà.
Anh vừa về đã vào thẳng phòng ông để thăm ông, Diệp Vân Ánh cũng nhanh chóng vào nhưng khi vừa đặt chân vào phòng ông đã thấy trước mắt mình là chiếc gối đang phi đến.
/ Bộp /
Ông nội nhìn thấy cháu dâu mình vừa bị chiếc gối mình ném cháu trai vào mặt, đã luống cuống mà hỏi:
“Tiểu Ánh, cháu có bị sao không?”
“Dạ cháu không sao, chiếc gối cũng mềm.
Sao ông lại tức giận mà ném gối như vậy?” Cô đem chiếc gối để bên cạnh ông
“Ông ném nó, cả tuần không đến thăm ông lấy một lần, cũng vì nó mà ông mới nhập viện lại không thấy mặt mũi nó bây giờ nó đến thăm thì có ích gì!” Ánh mắt ông tức giận nhìn về đứa cháu trai đang ung dung ngồi đó
“Ông à, ông đây có phải đang tức giận hay đang vui? Không phải cả tuần này ngày nào ông cũng nhắc đến A Phàm sao?” Cô vui vẻ mà chọc ông
“Là ông đang mắng nó thôi, đời nào lão già này nhớ nó!” Ông nhìn đi chỗ khác để không phải đối mặt với câu nói vừa rồi cũng như ánh mắt dò xét phản ứng của cô.
Diệp Vân Ánh đã bước chân vào Lục gia cũng đã được ba năm rồi, tính khí mỗi người cô đều nắm rõ, ai thương ai ghét trong Lục gia cô đều biết rõ.
Ông chỉ là đang thấy tủi thân giống cô, cần một người để hiểu mình giải bầy thôi
Sau khi giải vây cho Lục Tần Phàm, Diệp Vân Ánh liền ra khỏi phòng của ông đóng nhẹ cửa để anh và ông bên trong nói chuyện.
“Nếu ông không muốn gặp cháu cũng không sao? Để cháu ra ngoài!” Anh đứng dậy nhìn ông nhưng ông không nhìn lại cũng không nói gì.
“Đứng lại, cháu biết ta tức giận là vì điều gì mà!” Ông quay người nhìn đứa cháu của mình.
“Ta biết cháu không thích tiểu Ánh, nhưng cũng đừng đối xử lạnh nhạt với con bé, ta nhìn được trong ánh mắt của nó được sự tủi thân, ta không mong cháu sẽ yêu con bé nhưng ta mong cháu có thể quan tâm hiểu cho nó!” Từng câu từng chữ của ông muốn đứa cháu của mình ghi nhớ trong tâm.
Lục Tần Phàm mặt lạnh chỉ gật đầu đồng ý với anh.
Trong bữa ăn tối, lần đầu tiên anh bảo cô ngồi bên cạnh mình, trong suốt ba năm chưa từng như vậy.
Lục Đình Chính ngồi đối diện cũng phải nghi hoặc, ông nội nhìn anh mỉm cười nhẹ.
Cả bàn ăn không để ý Diệp Vân Ánh lúc này toàn thân đông cứng, cô không nghĩ hạnh phúc nó lại đến bất ngờ như vậy, nó đến bất ngờ cô không thể chống lại sự hạnh phúc này.
“Sao còn chưa ăn?” Anh nói
“Em ăn ngay!”
Diệp Vân Ánh vội cầm đũa lên, tay chân luống cuống làm rớt chiếc thìa trên tay.
Cô vội cúi người để lấy thì đã thấy anh lấy một chiếc thìa khác đưa cho cô, sự nhẹ nhàng này của anh khiến lòng cô như nở hoa vậy..