Có lẽ cô ta đã quá đánh giá cao việc mình đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo, anh vừa lên xe đi khuất tầm mắt từ biệt thự nhìn ra, chỉ ít giờ trước anh đã biết một thông tin làm mọi thứ điên đảo hết, căn phòng làm việc của anh cũng bị anh đảo lộn hết vì tức giận.
Ít giờ trước
Lục Tần Phàm đang ngồi trong phòng làm việc, anh cũng đã buông bỏ được những nghi ngờ mình dành cho Vương Bảo Châu nên trong lòng rất dễ chịu, nhưng anh chưa kịp mừng hết ngày thì đã bị Chu Dương gõ cửa bước vào thông báo cho anh một chuyện.
“Lục tổng, chuyện anh giao cho tôi tôi đã điều tra thêm được một tin tức rất xốc!”
“Không phải cậu đã điều tra mọi thứ không có gì bất thường sao? Sao bây giờ lại có tin tức?” Anh ngừng làm việc nhìn thư ký nói
“Tôi đã điều tra thêm và biết được một tin rất động trời về thiếu phu nhân!”
Chu Dương không nhiều lời trực tiếp đưa đống tài liệu trên tay cho anh, bao gồm cả hình ảnh video chân thực nhất đưa cho anh.
Lục Tần Phàm vẫn nghĩ ngờ không biết chuyện gì, nhưng nhìn tờ giấy đầu tiên anh liền tức tốc mà xem hết toàn bộ và video.
“Chuyện này sao có thể?” Lục Tần Phàm không tin vút đống tài liệu Chu Dương vừa điều tra được.
“Tôi cũng không tin, nhưng đã tra hỏi bác sĩ và nhân viên y tế của bệnh viện, bọn họ nói đã nhận tiền của Vương tiểu thư giấu chuyện xảy thai đi!” Chu Dương giải thích
“Tôi không tin!” Anh tức giận hất đổ cả chiếc máy tính trước mặt, Chu Dương còn báo cáo thêm một điều làm mọi thứ trong anh đã trên bờ vực sụp đổ rồi nghe thêm liền bùng nổ
Chu Dương nhìn thấy sếp mình như vậy cũng không nán lại mà đi ra ngoài.
Sao có thể như vậy được? Tất cả đều là giả dối, không phải là như thế?
Tiểu Châu, em ấy sẽ không lừa dối mình, mọi thứ đều là giả cả…đều là giả!
Lục Tần Phàm như một kẻ điên vậy anh đập phá hết tất cả mọi thứ trong phòng làm việc của mình.
Tiếng rơi vỡ của nhiều đồ vật làm cho bên ngoài đều phải kinh động sợ hãi, Chu Dương bên ngoài thấp thoáng lo âu vì sợ sếp mình bị thương, nhưng chưa kịp đi vào đã thấy sếp đi ra.
“Lục tổng!”
“Chuẩn bị xe về biệt thự!”
Lục Tần Phàm đã quyết định không vạch trần chiếc bụng giả đó, mà quyết định thử đi công tác để xem tình hình, lúc được Vương Bảo Châu cho sờ bụng để chào đứa bé, trong đầu anh luôn mong chờ những gì Chu Dương nói đều là sai nhưng đến khi anh chạm vào đều không giống như trước, lúc này anh mới biết mình đã sai.
“Sếp, phu nhân đã ra ngoài rồi!” Chu Dương nhìn thấy Vương Bảo Châu đang đi ra nói
Lục Tần Phàm nhìn qua cửa sổ thấy Vương Bảo Châu ăn mặc bó sát không còn thấy chiếc bụng bầu đâu nữa.
Anh không kìm được tức giận tay nắm thành quyền, anh mở cửa xe đi xuống bước nhanh đến chỗ Vương Bảo Châu.
Vương Bảo Châu đang đung đưa dự tính hôm nay đi shopping, đi bar nhưng chưa lên xe đã thấy anh hằm hằm sát khí đi lại.
“ A Phàm! anh để quên đồ gì sao?” Cô ta ấp úng nói
“ Tiểu Châu, em tính ra ngoài sao?”
Anh không trả lời khoé miệng nhếch mép cười, chân bước về chỗ cô ta, anh càng bước trong lòng Vương Bảo Châu càng sợ hãi, cô ta vừa tháo bụng giả ra giờ chỉ còn một chiếc bụng trống rỗng phẳng lì để anh phát hiện thì mọi công sức của cô ta coi như đổ bể.
“Nếu….
nếu anh để quên thứ gì vậy em vào lấy giúp anh!” Cô ta rảo bước thật nhanh quay vào trong
“Anh vào với em!” Lục Tần Phàm liền đi theo sau cô ta vào.
Vương Bảo Châu chân nhanh bước lên cầu thang về phòng, lên đến phòng ả vào trong nhanh chóng muốn đóng cửa phòng lại để đeo chiếc bụng giả vào trước khi bị anh phát hiện, Lục Tần Phàm đã nhìn ra hết liền nắm lấy cánh cửa không cho cô ta đóng lại, Vương Bảo Châu vẫn nhất quyết muốn đóng lại, điều này càng làm anh thêm bực mình, Lục Tần Phàm bây giờ còn sợ cô ta bị thương sao? Anh trực tiếp đá mạnh vào cánh cửa làm cô ta ngã về phía sau.
“Em làm gì mà đóng cửa vậy?” Anh nhếch mép cười
“A Phàm….
anh…anh có biết em đang mang thai không?”
Mang thai? Nói vậy cô ta không thấy mắc nghẹn ở cổ sao? Nói dối một cách trắng trợn tròng khi bụng mình phẳng lì
“Anh xin lỗi, quên mất em đang mang thai!”
Nụ cười quái dị của anh làm cô ta thêm phần sợ hãi.
Lục Tần Phàm cuối cười muốn dìu ả ta đứng dậy, Vương Bảo Châu vẫn cố ngăn anh lại, cố được lâu bao nhiêu thì sẽ đỡ lộ bấy nhiêu sao? Cô ta chắc quên mất Lục Tần Phàm là người như thế nào, anh không nhân nhượng như trước trực tiếp kéo váy cô ta lên, chiếc bụng phẳng lì của ả trực tiếp đập vào mắt anh, khéo mặt anh giật giật nụ cười cũng ma dại.
“ Quả nhiên cô lừa tôi, tại sao cô dám lừa dối tôi? Tại sao? Cô biết tôi yêu cô, biết tôi trông mong đứa bé này, tại sao cô dám nói dối tôi? Cô dám lừa gạt tình cảm của tôi?” Anh tức giận quát lớn
“ A Phàm, anh đang nói mơ hồ gì vậy? Em thật sự có mang thai mà, không phải ngày nào anh cũng chào con sao?” Cô ta tiếp tục cãi cố
“Đó là những gì của trước kia, bây giờ cô nhìn lại xem, cô bị sảy thai sao không nói tôi một tiếng? Tôi đâu có đối xử với cô tệ bạc?”
“Là em bất cẩn nên mới để xảy thai, anh bỏ qua cho em chúng ta bỏ qua cho nhau!” Cô tau nắm lấy ống quần anh mà van xin
“Bỏ qua? Cô đã làm gì với tôi, nếu tôi tha thứ cho cô lần này có phải cô sẽ tiếp tục lừa dối tôi những lần sau không?”
“Xin anh đấy, tha thứ cho em lần này lần sau em sẽ không lừa dối anh nữa, chúng ta có thể có con lại mà!”
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Lục Tần Phàm léo cô ta ra khỏi phòng trực tiếp khoá cửa lại.
“A Phàm….
a Phàm….
!” Vương Bảo Châu đập cửa bên ngoài
Lục Tần Phàm bây giờ đã điên tiến đến chừng nào, anh đập hết tất cả cảnh mà mình và Vương Bảo Châu.
Đập hết những kỳ vọng vào cuộc hôn nhân hạnh phúc không có này.
Cuộc hôn nhân chưa đầy nửa năm có thể chấm dứt ở đây sao? Tình yêu từ ba năm trước của mình và Vương Bảo Châu lẽ nào chỉ vì chuyện đứa con mất mà tan rã sao? Mình đã thề với cô ấy sẽ chăm sóc cô ấy mãi mãi dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể bỏ rơi cô ấy.
Lục Tần Phàm bắt đầu nhớ đến những kỉ niệm đẹp của mình khi anh đang bị mất đi thị giác.
Anh không biết những gì mình thề non hẹn biển đấy là đối với Diệp Vân Ánh người mà anh đã ly hôn, không phải người bây giờ khiến anh phải tức giận vì đã lừa dối mình.
.