Diệp gia ngày hôm sau đã bận rộn chuẩn bị cho tiệc sinh nhật vào tối nay, Diệp Vân Ánh mới sáng đã dậy chuẩn bị còn trang trí mọi thứ, cô còn vào bếp nấu bữa sáng cho cả nhà.
Đến khi bố mẹ và anh chị dậy thì cô đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhìn cả bàn ăn do cô nấu mà Diệp lão gia rưng rưng nước mắt.
“ Tiểu Ánh, là con nấu hết sao?”
Lúc trước ông không bao giờ để ý hay bén mảng đến chuyện cô có nấu hay không, nhưng nay đã khác rồi, Diệp lão gia đã biết quý trọng đứa con gái này, sau khi cô ra nước ngoài Diệp lão gia đã thay cô công bố với phóng viên bên ngoài việc Diệp gia và Lục gia đã không còn quan hệ thông gia, và còn cho cô vào cổ phần của công ty, đi đâu cũng luôn nhắc đến việc mình có thêm một đứa con gái.
“ Xem bố kìa, ngày nên vui sao bố lại khóc thế kia!” Diệp Linh Nhược kéo ghế ngồi xuống, người chị gái này cũng phải tỏ ra ngưỡng mộ với em gái, sáng ra đã chuẩn bị bữa sáng mừng sinh nhật bố.
Diệp lão gia nghe con gái lớn nói vậy cũng nhanh chóng lấy tay lau nước mắt.
“ Bố, những đồ này đều là đồ bố thích ăn nhất nên bố phải ăn thật ngon đấy!” Cô từ bên trong bếp đi ra trên tay còn bưng một bát canh rong biển.
Người xưa có câu ăn canh rong biển vào ngày sinh nhật thì cả năm mạnh khỏe, thế nên cô mới nấu canh rong biển vào những ngày này.
Mọi người ngồi bên nhau ăn bữa sáng cùng nhau rồi cùng nhau dọn dẹp trang trí.
Sau khi trang trí nhà cửa xong thì cũng đã sang chiều, cô về phòng của mình giúp Cố Thành Viễn chuẩn bị lễ phục cho bữa tôi, đã kết hôn giả thì cũng phải diễn cho thật, tối nay chắc chắn sẽ có cả Lục Tần Phàm nên cô phải cho anh ta thấy, cô và Cố Thành Viễn đang hạnh phúc như thế nào.
Rất nhanh bữa tiệc đã đến, mọi người cũng đã có mặt đầy đủ, bên ngoài bên trong đều rất náo nhiệt.
Diệp Vân Ánh không thích tiếng nhạc và nhiều người nên vẫn ở trên phòng mà chưa xuống.
Lúc này bên ngoài bên trong đều có tiếng xì xào, bọn họ nhìn đoàn người Lục gia đang đi vào đi đầu là ông nội và Lục Tần Phàm, mới người đều tránh ra.
Lục Tần Phàm bước vào đầu tiên là nhìn xung quanh anh muốn xem cô ở chỗ nào mãi vẫn chưa thấy.
Diệp Vân Ánh lúc này được người hầu gọi xuống, cô đành phải chấp nhận đi xuống, là ngày sinh nhật của bố nên cô phải xuống không chỉ vì chạm mặt với người xưa mà làm bố mất mặt được.
“ Diệp lão gia, con gái thứ của ông đâu sao tôi không thấy?” Một người bạn của Diệp lão gia hỏi
“ Con bé xuống ngay ấy mà!”
Chưa để bố mình nói xong mọi người đã hướng mắt về cầu thang, một hình bóng mờ ảo hiện ra.
Diệp Vân Ánh nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, cô chọn một chiếc váy màu xanh ôm phía trên và xòe phía dưới, ánh mắt ai trong buổi tiệc đều phải nhìn đến cô làm cho cô có chút ngại.
Lục Tần Phàm cũng nhìn thấy cô, anh nhìn không chớp mắt, hận mình trước kia không biết quý trọng cô, khi anh nhìn thấy Thành Viễn đến nắm lấy tay cô lông mày anh khẽ nhíu lại.
Nhìn hai người tay trong tay bước đến chào hỏi khách anh lại càng khó chịu.
Mãi mới thấy cô ở một mình anh liền ra bắt chuyện, Diệp Vân Ánh ở bên ngoài ngắm trăng nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu, nhìn thấy anh ánh mắt cô trở nên lạnh cô muốn vào trong nhưng bị anh nắm lấy cánh tay.
“ Anh có thể nói chuyện với em được không?” Ngữ điệu Lục Tần Phàm lúc này nhẹ nhàng khác hẳn với hai năm về trước, nếu trước kia ngữ điệu dành cho cô là ghét bỏ thì bây giờ lại dịu dàng ôn nhu, làm vậy để làm gì? Ly hôn cũng đã ly hôn thay đổi ngữ điệu đối với cô là có ý gì?
Diệp Vân Ánh dừng bước nhìn vào cánh tay đang bin anh nắm, Lục Tần Phàm cũng vội lấy tay mình ra.
“ Anh nói đi!” Nếu ngữ điệu của anh đã thay đổi thì cô cũng vậy, trước kia dịu dàng bây giờ lạnh nhạt
“ Hôm nay em thật sự rất đẹp!” Lục Tần Phàm lần đầu tiên mở miệng khen cô, nhưng câu nói này có lẽ nói ra đã quá muộn.
Diệp Vân Ánh khẽ cười nhìn anh: “ Xinh đẹp? Không phải trước kia anh nói tôi không khác gì kỹ nữ sau?”
Câu nói này của anh cô vẫn còn nhớ, vẫn còn nhớ đến vào ngày tưởng anh đã thay đổi, nhưng đó là thay đổi quần áo, anh bắt cô mặc một chiếc váy cắt xẻ táo bạo giữa đêm lạnh, đứng trước nhiều người mà nói cô giống kỹ nữ, câu nói này sao cô có thể quên
Anh bị câu nói của cô làm sững người, không ngờ câu nói đó tưởng cô không nghe thấy, anh cũng không nghĩ đến cô sẽ nhớ nó.
“ Anh xin lỗi!”
“ Tôi không dám nhận lời xin lỗi cao quý đó, anh nên dữ lại mà dùng!”
Nhận được sự thờ ơ đó của cô lòng anh lại đau, cơn đau lại kéo đến trong tim.
“ Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Em có thể cho anh cơ hội được để anh chuộc lỗi trước kia được không?”
Cơ hội đã cho nhiều lần rồi, cho đến mức nước mắt đã chảy cả một dòng sông nhưng anh vẫn vậy, vẫn tiếp tục làm đau khổ trái tim Diệp Vân Ánh.
Những thứ có trước mặt không biết giữ gìn đến khi mất rồi mới hối hận thì đã quá muộn.
“ Tôi không có trái tim thứ hai để cho anh hành hạ!” Nói xong cô liền rời đi, để lại cho Lục Tần Phàm sự vô vọng.
Đúng vậy, ai cũng chỉ có một trái tim, trái tim chịu nhiều tổn thương ắt sẽ không tự nguyện chịu tổn thương lần hai.
Lục Tần Phàm lúc này mới nhận ra trái tim của Diệp Vân Ánh không còn chỗ cho mình nữa rồi, trái tim đó bây giờ đã dành cho người nam nhân khác.
Anh thẫn thờ nhìn hình bóng cô đi vào bên trong đứng trò chuyện với Cố Thành Viễn lòng lại thắt lại..