Diệp Vân Ánh sau khi nói rõ ra con đường của mình và anh, vạch ra ranh giới không thể xâm phạm, nhưng lòng cô cảm giác như mất mát thứ gì đó khó nói.
Diệp Vân Ánh vẫn còn tình cảm với anh, duyên nợ mà! Sao có thể nói hết là hết được, hai người dù gì cũng có khoảng thời gian thân thiết, là vợ chồng mặc dù bây giờ đã chia thành hai đường nhưng tình cảm vẫn có khó có thể nói.
Cô không muốn cho Lục Tần Phàm thêm cơ hội nên cho thêm cô sợ mình sẽ như trước không chịu được đau khổ.
Cũng không muốn Lục Tần Phàm vì được cô tha thứ mà không biết hối cải.
Chỉ hai ngày sau Cố Thành Viễn đã tỉnh và đã có thể ngồi trên xe lăn di chuyển ra ngoài.
Lục Tần Phàm sáng hôm nay đến chủ yếu là để gặp Diệp Vân Ánh, vì cô ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Cố Thành Viễn, nhưng khi vào đến bệnh viện lại bắt gặp phải Cố Thành Viễn đang ngồi trên xe lăn ở gần đó tắm nắng.
ngôn tình sủng
Lục Tần Phàm đi tới nhìn theo hướng của Cố Thành Viễn: “ Đã khoẻ hơn chưa?”
“ Cảm ơn Lục tổng đã hỏi thăm, tôi khoẻ hơn nhiều rồi!”
“ Xin lỗi chuyện hôm trước, do tôi mà cậu mới bị như vậy!”
Lúc đó là do anh quá hồ đồ nên mới dẫn đến Cố Thành Viễn bị xe tông, cũng nên xin lỗi, nếu lúc đó anh không mất kiểm soát kéo tay cô đi thì cũng đã không xảy ra chuyện rồi.
“ Anh yêu Tiểu Ánh thật lòng?” Cố Thành Viễn hỏi.
Lục Tần Phàm bị câu hỏi của Cố Thành Viễn ngạc nhiên.
Tại sao lại gọi vậy? Không phải không muốn anh đến gần tiểu ánh sao?
“ Nếu cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của cậu thì tôi sẽ không cản,mà chấp thuận chúc phúc!” Ánh mắt Lục Tần Phàm cúi xuống
“ Em ấy không đồng ý!”
Không phải hai người có tình cảm với nhau sao? Sao Diệp Vân Ánh lại không đồng ý!
“ Em ấy vẫn còn tình cảm với anh, tôi cũng không muốn kéo em ấy nếu ở bên cạnh tôi e rằng sẽ không hạnh phúc!” Không để Lục Tần Phàm kịp trả lời Cố Thành Viễn đã nói tiếp.
Về vấn đề này Cố Thành Viễn đã suy nghĩ rất lâu, cũng không thể kéo một người không có tình cảm của mình về phía mình được, thà giấu thứ tình cảm đó đi để người mình thầm yêu được thoải mái xem ra vẫn hạnh phúc hơn.
“ Cô ấy vẫn có tình cảm với tôi sao?”
“ Mặc dù tiểu Ánh em ấy không nói ra nhưng trong lòng tôi biết em ấy nghĩ gì, chỉ là chuyện trước kia chưa quên được nên mới lạnh nhạt với anh, chỉ cần cố gắng ắt em ấy sẽ tha thứ!”
Ánh mắt, cử chỉ và sự hụt hẫng của Diệp Vân Ánh đối với Lục Tần Phàm đều bị Cố Thành Viễn nhìn thấu, tình yêu đâu có thể nói thôi, nói dứt là có thể bỏ được.
“ Tuần sau tôi sẽ về nước, lúc đó anh có thể chính thức mà theo đuổi em ấy!”
Cố Thành Viễn bây giờ ở lại đây cũng đâu thể làm gì, chi bằng rời xa nơi này tập trung vào công việc sẽ nhanh quên được mối tình vương vấn hơn.
“ Diệp Vân Ánh, cô ấy đã biết cậu đi không?” Lục Tần Phàm hỏi
“ Tôi không cho em ấy biết l, dù gì biết cũng không thể thay đổi còn khiến tôi đau lòng khó rời đi hơn!”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Diệp Vân Ánh đã mua xong bánh ngọt cho Cố Thành Viễn và đang đi tới.
Khi thấy Lục Tần Phàm đang ở đây Diệp Vân Ánh cvir cười nhẹ rồi đến bên Cố Thành Viễn.
“ Anh bánh ngọt anh cần!”
Bánh ngọt này là lúc sáng Cố Thành Viễn bỗng muốn anh, anh nghĩ nếu đã đi không báo một tiếng chi bằng ăn cùng nhau một chiếc bánh ngọt, như vậy sẽ đỡ tiếc nuối hơn.
“ Ừm!”
Diệp Vân Ánh đẩy Cố Thành Viễn vào trong, Lục Tần Phàm đứng phía sau không lên tiếng đứng tại chỗ nhìn Diệp Vân Ánh vào trong, nghĩ đến những gì Cố Thành Viễn vừa nói ánh lại có thêm tự tin để theo đuổi cô hơn.
“ Anh và Lục Tần Phàm nói gì vậy?” Diệp Vân Ánh tò mò mà hỏi
“ Nói chuyện phiếm thôi, em mua bánh ngọt ở cửa hàng cũ sao?” Cố Thành Viễn nhìn cách gói bánh mà đoán
“ Vâng, là bánh vị anh thích ăn nhất đấy!”
Vào đến phòng Diệp Vân Ánh lấy bánh cắt thành miếng nhỏ để vào đ ĩa nhỏ rồi đưa cho Cố Thành Viễn.
“ Của anh!”
“ Chiếc bánh này rất to, anh sợ không ăn hết em ăn cùng đi!”
Đúng thật chiếc bánh này cô mua có phần hơi lớn.
“ Vâng!”
Một lúc sau chiếc bánh kem to đó đã bị Diệp Vân Ánh ăn hết, cô cũng không hiểu tại sao mình lại không kìm chế được mà ăn liên tục, nhìn sang đ ĩa của Cố Thành Viễn, miếng bánh nhỏ trên đ ĩa vẫn còn một ít, rồi nhìn phần của mình cô bất lực.
“ Em xin lỗi em ăn hết mất rồi!”
“ Không sao, anh cũng không ăn hết!”
Bánh ngọt là thứ cô thích ăn nhất chỉ cần là vị mình thích thì có thế nào cũng sẽ ăn hết.
Giống như trong tình yêu vậy, mình yêu chưa đủ mà còn phải thật lòng biết rõ đối phương như chính bản thân mình,như vậy hạnh phúc mới bền lâu, mới có thể trọn vẹn ở bên nhau cả đời, sẽ không có điều gì xen vào hay phá vỡ hạnh phúc đó được.
.