Lục Tần Phàm có tìm cách nào đi chăng nữa cũng không thể níu kéo được mối lương duyên đã đứt này.
Lục gia khi biết tin cô mang thai đứa con của Lục Tần Phàm cũng chẳng thể làm gì, bọn họ trước kia đã mắng nợ cô nhiều bây giờ họ chỉ muốn làm sao trả hết nợ trước kia mà Lục gia đã làm với cô.
Ông nội còn muốn chuyển 15% cổ phần công ty Lục thị cho cô, nhưng Diệp Vân Ánh đã không nhận, người cô hận không phải là những người trong Lục gia, mà hận người đã lấy đi những ngày tháng thanh xuân của cô.
“ Anh còn đến tìm tôi làm gì nữa? Ngày nào anh cũng đến không thấy mệt sao?” Cô chặn anh lại ở cửa tiệm hoa
Lục Tần Phàm vì muốn cô thay đổi ý định cũng như muốn cô thấy mình đã thay đổi, nên ngày nào anh cũng đúng giờ mà đến tiệm hoa cô, anh không đi tay không mà còn mua đến rất nhiều đồ ngọt nhưng không lần nào cô chịu nhận.
“ Anh không phiền!”
“ Anh không nhưng tôi có!” Diệp Vân Ánh mệt mỏi mà nói lớn, thời gian mang thai rất mệt cộng thêm sức khoẻ không được tốt làm cho tinh thần cô có chút tổn hại, buổi tối không tài nào ngủ được phải dùng thuốc an thần để ngủ, nhưng cô không dám uống nhiều.
“ Xem như tôi xin anh, tha cho mẹ con tôi được không?”
Lục Tần Phàm bất giác đau tim, làm sao có thể bỏ lỡ người mình yêu được?
“ Không thể!” Anh cúi đầu nhẹ nhàng đáp, tay nắm chặt túi bánh ngọt đang cầm.
Diệp Vân Ánh tinh thần mất khống chế liên tục cầm bó hoa bên cạnh đánh anh: “ Tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho tôi?”
Lục Tần Phàm bị cô đánh nhưng vẫn đứng yên chịu đòn không tránh né nửa bước, trong lòng còn muốn cô đánh đến lúc nào hả giận thì thôi.
Bó hoa trên tay Diệp Vân Ánh bị dập nát cô mới dừng lại: “ Xin….xin anh làm ơn tha cho tôi được không?”
Diệp Vân Ánh chưa nói hết đã ngất đi may Lục Tần Phàm phản ứng nhanh đã đỡ được cô.
“ Tiểu Ánh, em làm sao vậy? Mau mở mắt nhìn anh đi? Tiểu Ánh!”
Tiếng còi cứu thương lại vang lên trên khu phố bình dị, Lục Tần Phàm trên xe cứu thương không ngừng xoa tay cô, trong tim hiện ra sự lo lắng gì đó làm Lục Tần Phàm phải sợ hãi.
Đến bệnh viện may được đưa đến bệnh viện kịp thời nên tình trạng của cô đã được ổn định, nhưng không thể chịu thêm sự kích động.
“ Trước kia em không phải thích cười sao? Sao trên khuôn mặt của em bây giờ lại không còn cười nữa?”
Lục Tần Phàm trong lòng rất đau, là mình ngu mới để cô ấy chịu khổ biết bao lâu nay.
Khi nghe bác sĩ nói cô uống thuốc an thần, sức khoẻ lại yếu, nếu để thêm đã kích sẽ xảy thay.
/ chát /
Đều tại mày hết, mày là thằng ngu, em ấy không được khoẻ mà mày không biết, còn làm em ấy tức giận, đều tại Lục Tần Phàm mày trước kia đối xử tệ bạc với em ấy làm cho Tiểu Ánh sinh bệnh tật trong người, tất cả đều tại mày.
Lục Tần Phàm tát vào mặt mình cho mình nhớ sau này cần phải tránh xa cô.
Ánh mắt anh lại nhìn xuống chiếc bụng đã nhô lên của cô.
Đứa bé này đã mất đi một lần rồi lúc đó Diệp Vân Ánh cũng đã rời xa hắn, nếu lần này lại bị hắn làm mất chắc chắn cô sẽ bỏ đi một lần nữa.
Lục Tần Phàm không muốn, không muốn cô rời xe khỏi tầm mắt hắn nhưng lại không muốn cô tức giận khi thấy hắn.
Hắn nên làm gì đây? Làm gì mới tốt đây?
Lục Tần Phàm cúi đầu mà khóc, chính bản thân anh cũng không biết phải làm sao cho đúng nữa? Anh muốn ở bên cạnh người mình thương nhưng lại sợ vì điều đó mà cô ấy bỏ mình đi.
Lục Tần Phàm suy nghĩ một hồi lâu cũng đã quyết định buông tay, dù gì cô ấy và con cũng ở gần anh có thể đến đứng từ xa mà nhìn, còn hơn là mất đi tất cả.
Anh gọi điện thông báo cho Diệp gia biết cô nhập viện và để lại tờ giấy xin lỗi mong cô đọc được.
Lục Tần Phàm đi trên hành lang bệnh viện nghe tiếng khóc của một người phụ nữ, anh liền đứng lại.
“ Anh, anh đừng rời xa em? Em sẽ không ép anh kết hôn với anh nữa? Anh muốn lấy ai cũng được nhưng xin anh đừng âm dương với em, xin anh đấy…..!”
Tiếng khóc của người phụ nữ đó vang vẳng cả một hành lang lạnh, có lẽ anh và người phụ nữ đó giống nhau.
Anh nhìn thấy được nỗi tuyệt vọng của người phụ nữ khi đẩy người mình yêu toàn thân là máu vào phòng phẫu thuật, nếu người đó mất đi thì cũng không muốn sống.
Đúng vậy, trên đời tình yêu nó là một thứ khó nói làm cho con người ta phải suy ngẫm khi nghĩ về nó, nếu rời xa cũng được không gặp mặt nhau cũng được nhưng chí ít thì đối phương vẫn đã ở trên đời, không phải chịu cảnh âm dương cách biệt.
Lục Tần Phàm nắm chặt điếu thuốc lá mình vừa châm vào tay, những bước đi nặng nề đau khổ.
Lục Tần Phàm đã quyết định rồi, anh sẽ không tìm đến Diệp Vân Ánh ép cô ấy tha thứ nữa, mà chi bằng để mình đứng từ xa nhìn ngắm cuộc sống hạnh phúc của cô và con.
“ Cậu quyết định rồi sao?” Bùi Ngôn sau khi nghe người bạn mình kể cũng đã ngồi xuống mà uống rượu cùng.
“ Nếu em ấy đã không muốn ở bên thì có níu em ấy cũng sẽ không ở bên mình, tôi không muốn giữa tôi và em ấy phải âm dương cách biệt!”
“Cậu sẽ không hối hận?”
“ Điều mà tôi hối hận nhất là trước kia đã ngược đãi em ấy, bây giờ tôi chỉ ước em ấy hạnh phúc là được!”
Nếu được quay lại, Lục Tần Phàm sẽ chọn về ngày mà hắn và cô kết hôn, lúc đó hắn sẽ hứa với cô yêu thương và quan tâm hết lòng, không phải để cô tổn thương nữa nhưng không được.
Là do hắn quá ngu trong chuyện tình cảm!.