Diệp Vân Ánh xóa dầu xong liền nằm xuống giường mà ngủ, chỉ có trong giấc ngủ cô mới có thể tưởng tượng ra hạnh phúc của mình, cô cảm thấy vô cùng tủi thân mỗi khi anh dành cho Vương Bảo Châu sự ân cần, lo lắng.
Rồi lại một ngày mới bắt đầu.
Diệp Vân Ánh lại thức dậy như mọi khi và chuẩn bị bữa sáng cho anh và cả cô tình nhân bé bỏng của anh nữa.
Cô cũng muốn bỏ bữa sáng không muốn nấu nhưng cô cũng phải nấu.
Trong khi cô đang loay hoay ở trong bếp thì Vương Bảo Châu bước vào, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ toát lên vẻ quyến rũ.
Diệp Vân Ánh nghĩ là anh xuống vội quay người nhưng khi thấy cô ta cô đã quay đi tỏ vẻ thất vọng.
“ Cô nghĩ là A Phàm xuống sao?
Haha, cô đang nghĩ cái gì vậy?
Diệp Vân Ánh không quan tâm tiếp tục làm bữa sáng.
“ Tôi thấy cô giống một osin hơn là vợ của chủ căn nhà này, ngoài cái danh phận Lục phu nhân cô không có cái quái gì trong tay cả!” Cô ta không thấy cô lên tiếng thì rất khó chịu mà tiếp tục nói móc
Diệp Vân Ánh quay lại trên tay đang cầm chiếc môi, cô nhìn về phía cô ta bình thản nhưng phải có chút đau khổ để cho cô ta vui: “ Tôi im lặng không có nghĩa là tôi để cô thích nói gì thì nói, đúng là cô nói đúng nhưng mà tôi nói thêm, tôi có danh phận trong nhà họ Lục còn hơn là cô không có một chút danh phận nào cả.
À mà quên cô có danh phận là tình nhân mà!” Cô vừa nói vừa vung chiếc môi chỉ về phía cô ta, như một người mẹ dạy lại con vậy.
Cô là một người hiền lành nhưng con người mà cũng phải có lúc để phản bác chứ!
“ Cô…”
“ Tiểu Châu, em đang làm gì vậy?”
Vương Bảo Châu đang muốn nói điều gì đó thì nghe thấy tiếng của Lục Tần Phàm ở gần, cô ta liền nhanh tay quay người cô lại còn mình thì ngã xuống đất miệng không ngừng nói:
“ Diệp Vân Ánh, tôi biết là tôi sai khi chen chân vào cuộc sống của cô và A Phàm, nhưng mà tôi thật sự yêu anh ấy nếu cô không muốn tôi ở bên anh ấy thì cô cứ nói sao lại đánh tôi!”
Cô ta còn xảo quyệt hơn là lấy tay Diệp Vân Ánh tát vào mặt mình, tự biên tự diễn.
“ Tôi xin lỗi, cô đừng đánh tôi nữa, aaa…!”
Diệp Vân Ánh không biết cô ta làm vậy là có ý gì, còn chưa hết bàng hoàng thì cô ta đã lấy tay cô bắt cầm tóc cô.
“Tôi xin lỗi, aaaa…”
Lục Tần Phàm nghe thấy tiếng ả ta kêu lên liền vội chạy xuống.
Chạy vào đến bếp thấy cô đang nắm tóc của ả anh liền đẩy cô ra mà quát lớn vào mặt cô.
“Người là do tôi đưa về sao cô lại dám đánh cô ấy?”
Anh không hiểu sự tình đã trách móc cô rồi, Diệp Vân Ánh vẫn cố thanh minh cho mình.
“A Phàm, em không có đánh cô ta là cô ta tự…!”
Cô còn chưa nói xong Vương Bảo Châu đã nhanh chân chen vào sợ cô kể ra sự tình mọi việc.
“A Phàm, là lỗi của em đã đến vào cuộc hôn nhân của cô ấy và anh, nên anh đừng trách cô ấy…!”
“Nếu tôi còn thấy cô nói hay đánh em ấy tôi sẽ cho cô biết tay!”
Lục Tần Phàm không nghe những lời mà cô muốn giải thích, khăng khăng là cô đã đánh cô ta.
Lục Tần Phàm ân cần dìu cô dậy đi ra phòng khách, khi được anh dìu đi Vương Bảo Châu còn liếc mắt khiêu khích cô.
Cô nghĩ dễ đấu với tôi lắm sao?
Diệp Vân Ánh nhìn anh dìu cô ta đi lòng đau như cắt, tim đau như bị đứt mạch máu vậy.
nước mắt cô cũng cứ thế mà trào ra không ngừng.
Là cô ta tự làm, sao anh chỉ biết trách móc cô mà không hỏi nguyên nhân?
Tại sao người luôn có lỗi là cô?
Liệu lựa chọn yêu anh có phải là lựa chọn đúng đắn?
Bữa sáng cô cũng không muốn nấu nữa, một mình ra ngoài vườn thư giãn bớt đi buồn phiền.
Vết thương hôm qua cũng chưa khỏi, vẫn đang còn sưng lên, vùng tụ máu đã chuyển sang màu tím thẫm Diệp Vân Ánh chỉ biết mặc váy quá đầu gối để che đi.
Còn anh và Vương Bảo Châu cũng đã lên phòng thay quần áo rồi cùng nhau đi ăn sáng, anh còn đích thân lái xe chở cô ta đến phim trường.
Suốt ba năm anh chưa từng tận tình với cô như vậy một lần nào cả.
Đến chiều người bên nhà họ Diệp bảo cô về nhà một chuyến, Diệp Vân Ánh không biết là bọn họ bảo cô về làm gì nhưng trong lòng cô rất bất an.
Trên đường về cô liên tục bấu hai tay vào nhau, cảm giác bất an lúc này lại kéo đến khi xe dừng trước biệt thự họ Diệp.
Nơi mà cô sinh sống mấy chục năm, nơi mà nói đến là cô rùng mình, tuổi thơ của cô chỉ toàn là những lời mắng mỏ hay đánh đập cô phải chịu đựng mà sống trong hoàn cảnh đó, đến khi được gả đi cô tưởng mình sẽ không còn phải chịu đau thương nữa, nhưng trải qua rồi mới biết nó không giống như tưởng tượng.
Bước vào đến nhà bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt hơn.
“Nhìn xem Lục phu nhân của ta về rồi kìa!” Cẩm Duệ Dung ngồi bên trong nhà vừa thấy cô vào đã sỉ bám.
Cẩm Duệ Dung là người mẹ kế đáng sợ nhất, là người vợ thứ hai của Diệp Lăng cũng là bố cô.
“Bố mẹ con về rồi!” Cô nhẹ nhàng lễ phép lên tiếng.
“Chúng tôi đâu có mù không thấy thấy cô về!” Diệp Linh Nhược ngồi bắt chéo chân liếc nhìn cô một cái rồi tỏ ra ghét bỏ.
“Được rồi, con mau ngồi xuống đi” Diệp lão gia Diệp Quân nhẹ nhàng bảo cô ngồi xuống, sự nhẹ nhàng này lại càng kiến cô sợ hãi hơn, trước giờ Diệp lão gia chưa bao giờ nói nhẹ nhàng với cô như vậy, cũng chưa từng bảo cô về khi nhà không có tiệc tùng.
“Bố nghe nói chồng con mang một người phụ nữ về nhà và sống lại luôn sao?”
Diệp Vân Ánh không biết thông tin này bố cô lấy đâu ra, cô cũng không ngờ lại có người biết được.
“Vâng!”
“Vậy là người phụ nữ đó đã chiếm hết sự tồn tại của con trong căn nhà đó rồi sao?”
Diệp lão gia càng nhẹ nhàng cô càng sợ, tay đặt trên đùi không ngừng run cô cố trả lời.
“Anh ấy vẫn như trước!”
“Bố nói cho con biết nếu không giữ được chồng con thì cũng đừng quay về căn nhà này nữa!”
Diệp lão gia đây là đang cảnh bảo cô sao?
Căn nhà này dù sao cũng đâu có cần sự tồn tại của cô, bọn họ chỉ là muốn lợi dụng cô để thu về lợi nhuận của mình thông qua cô mà thôi.
Bọn họ đâu cần biết cô sống ở đó có tốt hay không, chỉ cần cô vẫn còn thân phận con dâu nhà họ Lục là được.
Diệp Vân Ánh đứng trước lời cảnh báo của bố cô cũng không thể trả lời được, Diệp Quân liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi vào phòng.
“Cố mà giữ cho chắc vào!” Diệp Linh Nhược đi qua vỗ vai cô.
Giữ sao được?
Lục Tần Phàm cũng đâu xem cô là vợ, cho dù cô có cố gắng làm tốt đi chăng nữa anh cũng chỉ liếc một cái, cho đó là bổn phận của cô..