Tử Phong để yên cho Hồ Tâm Nguyệt muốn làm gì thì làm, hắn lơ đãng ngước nhìn lên thiên không, bất chợt ánh mắt của hắn hơi co rút lại, âm thầm nói
“Hừm, có chút thú vị!”
Cơ thể hắn hơi di động một chút, cử động nhỏ đến mức Hồ Tâm Nguyệt đang nằm trong lòng hắn cũng không để ý đến, cơ mà nếu nhìn lại kỹ hơn một chút, sẽ có thể thấy rằng người mà nàng đang ôm có đôi chút khác biệt, dường như hắn đang hòa vào một thể với bóng đêm xung quanh thập phần quỷ dị.
Để lại phân thân bóng tối của mình ở lại bên cạnh Hồ Tâm Nguyệt, Tử Phong trong nháy mắt na di mấy trăm dặm, sau đó mở hết tốc lực mà xuyên toa qua không gian, thẳng một đường lao tới nơi bí cảnh của Ngọc Kiếm Chí Tôn mở ra.
Lúc này xung quanh lối vào bí cảnh đã không còn lại bao nhiêu người, đại đa số võ giả đã bị một trận chiến kinh thiên động địa kia dọa đến vỡ mật, đến cả lảng vảng tại nơi này cũng không dám, tuy nhiên vẫn có một số kẻ điếc không sợ súng hoặc dân liều mạng căn bản không quan tâm tới sống chết vẫn còn nán lại nơi đây, cũng không rõ là bọn chúng có ý định đánh cướp đám người đi vào trong bí cảnh sau khi thoát ra ngoài hay chỉ là định họp chợ trao đổi bảo vật theo lẽ thường.
Cơ mà Tử Phong không quan tâm đến đám người này lắm, ở đây cũng chỉ còn lại khoảng vài ngàn người, hơn nữa cả bọn đều tụ tập ở nơi cách xa lối vào đến cả trăm dặm, lại thêm việc người mạnh nhất ẩn nấp trong đó cũng chỉ là Thiên Tôn hậu kỳ cường giả, ở trong mắt hắn không khác gì mấy con côn trùng, chẳng đáng để quan tâm đến.
Tử Phong ẩn thân bay đến trước cửa mộ táng, lúc này vòng xoáy không gian tượng trưng cho lối vào kia vẫn còn đó, nếu muốn thì vẫn có thể tiến vào, chỉ là đám tán tu kia cũng biết rất rõ ràng lúc này đi vào đã muộn, đồ tốt đã bị những đệ tử của thế lực lớn càn quét bằng sạch, tiến vào ngoại trừ hiến mạng ra thì cũng không có thứ gì khác khả dĩ để thu hoạch.
Đôi mắt của Tử Phong lóe lên từng tia quang mang chói lọi, hắn giống như một cái máy quét không ngừng nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó. Lúc này ở trong tầm nhìn của hắn, hằng hà sa số phù văn tung bay uốn lượn đang không ngừng di chuyển và thay đổi hình dạng của mình, bủa vây bao bọc lấy toàn bộ cái sườn núi nơi xuất hiện cánh cổng không gian, lấy kiến thức của hắn có thể dễ dàng nhận ra đây chính là trận pháp mở của cho mộ táng, cũng là nơi đặt cấm chế không cho phép võ giả có thực lực siêu giai xâm nhập.
Có được cơ sở phù văn chính thống đến từ Thiên Ma Nhất Tộc, Tử Phong không dám nói mình là đại hành gia trận pháp hay phù văn chi đạo, nhưng kết hợp với Tà Vương Chân Nhãn hắn cũng có thể phán đoán được cường độ và kết cấu tương đối của trận pháp trước mặt.
Phải công nhận một điều, hắn không rõ trận pháp này được chính Ngọc Kiếm Chí Tôn bố trí trước khi chết hay là do đạo lữ của y, nhưng qua vạn năm dài đằng đằng, lực lượng của trận pháp này vẫn mạnh đến kinh người, cấm chế ngăn cách võ giả siêu giai này đừng nói là Thiên Tôn hay Linh Đế cường giả, đến cả Bán Thần Cảnh muốn cưỡng ép xông vào cũng phải mất sức chín trâu hai hổ, hơn nữa bản thân Chí Tôn có sức mạnh quá lớn, việc cố tình chen vào rất có thể sẽ dẫn đến toàn bộ dị không gian bên trong mộ táng sụp đổ vào trong hư không loạn lưu, cũng không ngạc nhiên khi chẳng một Chí Tôn nào xuất hiện tại nơi này, đoán chừng bọn họ cũng biết được chuyện như vậy có thể xảy ra.
Cơ mà Tử Phong không có ý định phá trận hay xông vào, dù sao thì đạo tắc pháp thân của hắn cũng đã ở trong bí cảnh, hơn nữa cũng không phải chỉ là một cái, hắn có vào hay không cũng không quá quan trọng. Đạo tắc pháp thân về lí mà nói thì không thể quá mức tự do hành động, chỉ có thể kích hoạt khi người được nó bảo vệ gặp phải nguy hiểm chí mạng hoặc được chính người sở hữu kích hoạt.
Nhưng đạo tắc pháp thân của Tử Phong thì khác, đạo tắc pháp thân của hắn chính là sự kết hợp giữa phân thân bóng tối đến từ Bá Vương Bóng Đêm và đạo tắc pháp thân, sử dụng chính huyết nhục xương cốt của hắn làm vật chứa. Hai thứ này cộng lại gần như triệt tiêu nhược điểm của nhau, đạo tắc pháp thân có thể tự do hoạt động, hơn nữa phân thân bóng tối vốn bị hạn chế thực lực cũng có thể mang theo được sức mạnh tương đương với một kích toàn lực của hắn, nói cách khác, mỗi phân thân đủ sức mạnh để chém ra một chiêu Trảm Nguyệt Tuyệt Thiên Chung Cực Thức.
Đương nhiên mạnh mẽ như vậy, nhưng để tạo ra đạo tắc pháp thân cũng không phải dễ dàng kể cả với tên biến thái như Tử Phong, bỏ qua vấn đề vật chứa, mỗi một đạo tắc pháp thân đều là một phần linh hồn bị cường giả Linh Đế cưỡng ép tách ra, hắn cũng không ngoại lệ, chỉ là so với những Linh Đế khác, việc tạo ra đạo tắc pháp thân dẫn đến tổn thương thần hồn đối với hắn nó không nghiêm trọng như người khác.
Nên nhớ linh hồn của hắn chính là Tài Quyết Chi Nhận, một phần linh hồn tách ra không khác gì với việc bẻ mất một mảnh kiếm nhỏ trên Tài Quyết, nhưng nó vốn có thể thôn phệ pháp khí khác để tự chữa lành hoặc cường hóa bản thân, gián tiếp bổ sung phần linh hồn đã bị mất đi khi tách rời kia.
Nói như vậy nhưng để có thể khôi phục nhanh chóng, số lượng pháp khí cùng với chất lượng của bọn chúng để cho Tài Quyết thôn phệ cũng không hề nhỏ, Tử Phong vét hết vốn liếng bản thân, cộng thêm tài phú mà hắn càn quét được sau đợt “du lịch” đến Lăng Hư Cung và mấy thế lực siêu nhất lưu khác, cũng chỉ có thể tạo ra được 26 luồng đạo tắc pháp thân.
Hắn đưa cho Lãnh Băng Băng, Diệp Ngưng Tuyết, Nhiếp Tiểu Thiến, Nạp Lan Yên Nhiên và cả Diệp Mị Nhi mỗi người hai luồng đạo tắc pháp thân, còn Trần Duệ thì Tử Phong mặc kệ, tốt xấu gì tên đệ tử này của hắn cũng là “nhân vật chính”, lại còn có cường giả như Tần Như Ngọc thiếp thân bảo vệ, đồng thời Trần Duệ cũng sẽ đi chung với chúng nữ, nếu đến thế mà còn chết được thì hắn cũng chịu thua, hết cách.
Số đạo tắc pháp thân còn lại hắn nhét cho Diệu Yên, Tuyết Phi Nhan, Nhạc Tư Kỳ, Dương Tử Hàm, Tuyết Liên, Hồ Tâm Nguyệt và Mai Thường Hi mỗi người hai luồng pháp thân, trong nháy mắt liền biến số lượng pháp thân còn dư lại của hắn chỉ vỏn vẹn một luồng duy nhất. Cuối cùng cực chẳng đã, Tử Phong liền tiện tay ném nốt luồng pháp thân đó cho Triệu Thanh Thanh cùng mẫu thân Triệu Vương Mẫn của nàng, trong lòng còn có chút buồn bực số lượng đạo tắc pháp thân của mình thật sự là quá ít mà.
Nếu để cho các Linh Đế cường giả khác biết được ý nghĩ của hắn, dám cá là Tử Phong sẽ bị nước bọt của một đám Đế Quân nhấn chìm, con mẹ nó một vị Linh Đế hậu kỳ đại lão mỗi lần tạo ra một luồng đạo tắc pháp thân cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức tám chục một trăm năm mới có thể dùng pháp tắc chi lực ôn dưỡng khôi phục thần hồn, hơn nữa sau khi chế tạo pháp thân thì thực lực sẽ bị giảm đi, tuy không đến mức suy giảm mất một mảng lớn, nhưng hai ba thành thực lực bốc hơi mất là chuyện bình thường, dù sao thì đây cũng có thể được tính như là tổn thương linh hồn, căn bản không phải là chuyện gì để xem nhẹ.
Một hơi tạo ra 26 luồng đạo tắc pháp thân mà đến cả mắt cũng không nháy một cái, hơn nữa bản thân linh hồn đến cuối cùng cũng chẳng tổn hại chút nào mà vẫn còn chê ít, Tử Phong có lẽ là tên duy nhất có thể làm như vậy.
Đạo tắc pháp thân của Tử Phong cũng đồng thời là phân thân, vậy nên khác với bình thường, hắn có thể thu nhận được thông tin đến từ đạo tắc pháp thân trong thời gian thực, về cơ bản không khác gì nhiều so với kỹ năng Thiên Ngoại Hóa Thân lúc trước của hắn.
Tử Phong lượn lờ xung quanh lối vào mấy lượt, sau đó vòng ra phía sau sườn núi, ánh mắt đảo qua đảo lại liên tục, một lúc lâu sau hắn mới dừng lại, sau đó đâm thẳng một đường xuống dưới, quyền đầu tung ra liền đập vỡ một mảng đá lớn, để lộ một không gian nhỏ cỡ nửa căn phòng ẩn sâu bên trong vách đá.
“Tìm thấy rồi!!” Tử Phong mỉm cười, ánh mắt mang theo từng tia quang mang tử sắc nhìn về phía sâu bên trong không gian vừa bị phá mở.
Chỉ thấy ở trên vách đá là một đạo phù văn trông có vẻ như đơn giản nhưng lại nối liền với tất cả các phù văn khác đang trôi nổi bay lượn khắp xung quanh khu vực rộng lớn của lối vào, trừ khi là não thiếu mất mấy dây thần kinh, không thì ai nhìn vào cũng có thể đoán được đây chính là mắt trận của cái trận pháp đang bảo vệ lối vào mộ táng.
Cơ mà mục đích của Tử Phong không phải là phá mở trận pháp, thứ hắn muốn chính là thông qua trận nhãn, thành lập nên liên kết giữa mình và phân thân đang ở bên trong mộ táng. Bản thân phân thân của hắn tuy vượt ra khỏi phạm trù đạo tắc pháp thân, nhưng cũng vẫn có giới hạn, năng lượng ẩn chứa bên trong của bọn chúng không phải là vô cùng vô tận, và dùng bao nhiêu liền hết bấy nhiêu, căn bản không thể hồi phục lại được.
Lúc này một phân thân của hắn đang cố gắng luyện hóa tấm bia đá mang theo mộc chi pháp tắc cường đại ở trong mộ táng mà đám Trần Duệ tìm được, chỉ là nói thì dễ hơn làm, tấm cổ bia này là một mục tiêu cực kỳ khó nhằn, kể cả với khả năng xâm thực và đồng hóa vô cùng biến thái của Sâm La Vạn Tượng cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu không muốn nói là lực bất tòng tâm.
Thực ra nói như vậy thì có phần hơi quá, vẫn có một cách khác, tuy mất nhiều công sức hơn nhưng đại khái tỉ lệ thành công cũng không quá tệ. Tấm cổ bia thực chất đã trở thành hạch tâm của toàn bộ dị không gian mộ táng, nếu luyện hóa được nó thì có thể nhất cử nắm luôn cả cái mộ táng trong lòng bàn tay, giống như Tử Phong có thể tùy ý kiểm soát Thế Giới trong thể nội mình. Cơ mà nếu như tấm cổ bia không thể bị luyện hóa, vậy thì trực tiếp đi đường vòng, đem cả cái bí cảnh này luyện hóa, trực tiếp làm suy yếu sức mạnh của tấm cố bia, sau đó cưỡng ép thu phục nó, cách này chính là tìm khó bỏ dễ, hầu như không ai muốn làm.
Muốn luyện hóa một dị không gian trở thành vật sở hữu của bản thân thì ít nhất phải có cảnh giới Bán Thần, hơn nữa không chỉ là Lập Địa Cảnh, phải là Khai Thiên Cảnh mới có thể làm được, nhưng Tử Phong đừng nói là Lập Địa hay Khai Thiên, thể nội không gian của hắn đã trực tiếp đến tận điểm cuối cùng của Thương Hải Cảnh rồi, chỉ cần cho hắn đầy đủ năng lượng, hắn có thể cưỡng ép tế luyện mộ táng này giống như bản thân chính là cường giả Khai Thiên Cảnh.
Đương nhiên đến cả Khai Thiên Cảnh cường giả cũng không có lên cơn tới mức luyện hóa cả cái bí cảnh rồi mới thu phục hạch tâm, đấy con mẹ nó chính là tự ngược, luôn luôn là hạch tâm trước rồi mới đến toàn bộ dị không gian sau. Tử Phong cũng muốn làm như vậy, chỉ là cái hạch tâm này quá mức không hợp lẽ thường, có muốn luyện hóa cũng không được, hắn đành phải dùng cái cách tự ngược này mà thôi.
May mắn cho hắn đó là không như những người khác, bản thân Sâm La Vạn Tượng của hắn mang theo khả năng xâm thực và đồng hóa cực kỳ mạnh, đến cả thế giới của chủ không gian Huyền Linh đại lục cũng có thể bị nó đồng hóa, Lĩnh Vực này của hắn chính là công cụ hoàn hảo để tế luyện mộ táng.
Giờ thì vấn đề nằm ở chỗ, muốn Sâm La Vạn Tượng xâm thực và đồng hóa thế giới xung quanh thì cũng phải tiêu tốn năng lượng, nhưng lúc này ở trong bí cảnh cũng chỉ có mấy cái phân thân của Tử Phong mà thôi, bí cảnh rộng lớn mênh mông, năng lượng của bọn hắn căn bản không đủ để cung cấp cho Sâm La Vạn Tượng sử dụng.
Đó chính là lí do mà Tử Phong mò đến đây tìm kiếm trận nhãn của lối vào, ở bên trong thì phân thân của hắn tuy không thể thu phục tấm cổ bia, nhưng lợi dụng nó đã tìm ra được một tiếp điểm liên kết với thế giới bên ngoài, nội ứng ngoại hợp, Tử Phong chỉ cần tìm ra được trận nhãn là có thể tiến hành kết nối với phân thân ở bên trong để cung cấp năng lượng cần thiết.
Để luyện hóa cả cái mộ táng này, Tử Phong cũng phải mất công sức chín trâu hai hổ mới làm nổi, đây căn bản không phải là một công việc nhẹ nhàng gì cho cam. Còn về lí do hắn muốn làm như vậy, thực chất đều có nguyên do cả.
Tử Phong từ lâu đã không còn chỉ là một con gà mờ cái gì cũng không biết, đạt tới tầng thứ của hắn, hơn nữa với Tà Vương Chân Nhãn và Sâm La Vạn Tượng, hắn có thể biết được thông tin của rất nhiều thứ xung quanh mình. Tấm cổ bia kia vốn không thuộc về không gian mộ táng này mà chỉ mới được đặt vào đây mà thôi!
Đây quả thực là một tin tức động trời, nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là không có lí, thứ nhất đó là nếu ngay từ ban đầu nó đã ở trong dị không gian này, chẳng có lí do gì mà Ngọc Kiếm Chí Tôn hay đạo lữ của y năm xưa không nhận ra sự tồn tại của nó. Thứ hai đó là với mộc chi pháp tắc khủng bố tuyệt luân của nó, nếu nó vốn luôn ở trong mộ táng, thì thời gian vạn năm trôi qua, cả cái bí cảnh đã sớm phát sinh biến đổi long trời lở đất chứ không chỉ là một mảng không gian vừa phải như thế này bị ảnh hưởng.
Hơn nữa, Tử Phong thậm chí còn đoán được người đã đem tấm cổ bia ném vào trong này, có thể trấn áp được thứ mang trong mình đến chín thành mộc chi pháp tắc của cả cái Huyền Linh đại lục, đại năng giả trâu bò như vậy, ngoại trừ Chúa Tể Hư Không ra thì hắn căn bản không nghĩ ra được một ai khác. Vì lẽ gì cho rằng đây là chuyện do Chúa Tể Hư Không làm ra?
Tử Phong không phải đứa ngốc, tốt xấu gì cũng đã đọc qua vô vàn tiểu thuyết, hắn có được suy luận vượt ra khỏi lẽ thường, không khó để hắn nhận ra rằng, mọi chuyện mà chính mình trải qua từ đầu tới giờ, vẫn luôn có một bàn tay ẩn sau màn sắp xếp tất cả.
Từ việc bản thân xuyên việt, cho đến hệ thống, rồi nhiệm vụ hệ thống, cả những “cơ duyên” cùng “nguy cơ” cực kỳ bất hợp lí xuất hiện ùn ùn liên tiếp không ngừng nghỉ, tất cả đều giống như một vở kịch được sắp đặt sẵn, chỉ chờ diễn viên chính là Tử Phong lên sân khấu.
Bảo tàng của Cổ Thị Hoàng Triều lại biến thành Cổ Mộ Thiên Ma, Sinh Hồn bí cảnh mấy ngàn năm không có gì bất thường xảy ra lại “tình cờ” xuất hiện Huyết Ma, vốn không phải là sinh vật thuộc về Huyền Linh đại lục, Huyết Mị Ma Cơ dù đã bị giết nhưng lại được hồi sinh thông qua “chỉ dẫn” của Tiểu Linh, để rồi rất đúng lúc được “đem tặng” cho hắn. Đó là còn chưa kể tới Hỗn Độn Quyết, Sinh Tử Quyết, còn cả bí pháp Triệu Hoán Hồn Binh được thưởng cho hắn từ rất sớm, rồi thì Thần Cung Địa Ngục Vijaya Dhanush, con mắt của Chúa Tể Hư Không với năng lực Thấu Thị Vũ Trụ nghịch thiên cùng với vô số phần thưởng khác, không một chuyện nào là không có cảm giác như là bọn chúng sinh ra để chuẩn bị cho những việc sẽ xảy ra sau này trong cuộc đời Tử Phong, tất cả thực sự chỉ là ngẫu nhiên? Có quỷ mới tin được!!
Cảm giác nhân sinh của mình bị điều khiển thực sự vô cùng khó chịu, cơ mà Tử Phong cũng không phải là không thể chấp nhận được, bởi vì ít nhất cái lão già biến thái chết tiệt kia không trực tiếp nhúng tay vào điều khiển mọi thứ, mà chỉ đưa ra một số gợi ý, một số hướng dẫn cho con đường sau này, lựa chọn như thế nào là dựa vào chính Tử Phong hắn.
Mỗi một tình huống xảy ra, Tử Phong chỉ cần lựa chọn khác đi thi quỹ tích cuộc đời hắn sẽ thay đổi một cách chóng mặt, hơn nữa lấy bản tính của hắn, trường hợp nào cũng có thể xảy ra được, vậy nên thay vì nói Chúa Tể Hư Không đang ép hắn vào con đường mà lão muốn, chẳng bằng nói rằng lão đang đưa ra các lựa chọn cho Tử Phong giống như game nhập vai ở kiếp trước hắn từng chơi, mỗi một sự kiện xảy ra đều kèm theo nhiều lựa chọn, mỗi lựa chọn sẽ đưa đến một kết cục khác nhau.
Tấm cổ bia này cũng là một trong các lựa chọn đó, ở cái tình huống Tử Phong bức thiết cần phải tăng thực lực lên, một cái bí cảnh vạn năm chưa từng mở ra lại xuất hiện, hơn nữa bên trong lại “tình cờ” có một tấm cổ bia trấn áp chín thành mộc chi pháp tắc của Huyền Linh đại lục, nếu nói trong chuyện này không có bóng dáng can thiệp của lão quỷ kia, Tử Phong liền trực tiếp đem tên của mình viết ngược lại.
Hơn nữa chính hắn hiện tại cũng đang phải đối mặt với tình trạng sống dở chết dở không biết sẽ mất mạng lúc nào, mộc chi pháp tắc lại mang trong mình sinh cơ cùng khả năng chữa lành vượt xa khỏi bất kỳ loại pháp tắc chi lực khác, đây chỉ là tình cờ ư? Mẹ nó tình cờ mới là gặp quỷ, gợi ý này rõ ràng tới mức chỉ thiếu điều trực tiếp đem mấy chữ “Mau luyện hóa ta” viết thẳng lên tấm bia đá kia mà thôi.
Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của Tử Phong, nhưng luyện hóa tấm cổ bia này dù không thể chữa lành bệnh cho hắn thì cũng vẫn có thể làm thực lực của hắn tăng trưởng, kiểu gì cũng có lãi, hắn chưa ngu tới mức miếng ăn đến tận miệng rồi mà vẫn từ chối.
Gạt bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, Tử Phong đặt tay lên ký tự phù văn được khắc trên vách đá trước mặt, khí tức của hắn dâng lên như thủy triều, một ngọn lửa màu đen tuyền bốc lên khỏi hai tròng mắt của hắn, miệng hắn khẽ lẩm bẩm
“Lĩnh Vực – Sâm La Vạn Tượng!!”