Trên thực tế thì Trần Duệ nhầm to, việc chế tác đạo tắc pháp thân đúng là khó khăn, nhưng đối với sư phụ hắn thì không khác gì truyện tiếu lâm, chỉ cần cung cấp đủ pháp khí cho Tài Quyết cắn nuốt, Tử Phong có tùy tiện ném ra hai ba trăm luồng đạo tắc pháp thân cũng không có gì là lạ.
Đạo tắc pháp thân của Tử Phong hoạt động gần giống một phân thân hơn, vậy nên mọi chuyện xảy ra đối với đám người Trần Duệ thì hắn đều biết rất rõ ràng, chỉ là hắn không hề có ý định ra tay. Thứ nhất đó là mặc dù cái giá phải trả để chế tác đạo tắc pháp thân đối với Tử Phong nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những cường giả Linh Đế khác cũng không có nghĩa là hắn có thể vô hạn chế tác, lượng pháp khí mà Tài Quyết cần để cắn nuốt khôi phục phần linh hồn bị cưỡng ép tách ra không phải là con số nhỏ cả về chất và lượng.
Thứ hai đó là tuy đám ma tu kia có một kiện Bán Thánh Khí chuyên môn khắc chế thần hồn, ép cho Tần Như Ngọc không dám ra tay, nhưng nhìn đi nhìn lại thì bản thân bọn chúng cũng chỉ là cường giả Thánh Giai, không phải Thiên Tôn đại lão, nếu chỉ như vậy mà Trần Duệ liền chết thì cũng không khỏi quá mức bôi nhọ mấy chữ “khí vận chi tử”. Tuy rằng cái thế giới này hình như có bệnh, khí vận chi tử cũng không phải chỉ có một cái, cũng không đảm bảo rằng khí vận chi tử sẽ không chết, nhưng tốt xấu gì cũng được khí vận bảo trợ phù hộ, một đám ma tu tôm tép tạp nham vừa nhìn đã biết là nhân vật pháo hôi xuất hiện không quá hai ngày mà có thể làm thịt được khí vận chi tử thì mới gọi là gặp quỷ.
Tử Phong đương nhiên sẽ không công lãng phí đạo tắc pháp thân của mình lên người đám tốt thí này, lúc trước sở dĩ hắn hiện thân chủ yếu là vì tấm cổ bia kia, chứ hắn căn bản không hề lo lắng cho an nguy của Diệp Mị Nhi, nàng dư sức đối phó với tên ma tu Thánh Quân kia. Cơ mà một sự thật rõ ràng rằng, hắn vẫn để cho pháp thân ẩn nấp đơn giản là vì chúng nữ chưa gặp nguy hiểm, nếu như mấy người nữ nhân này gặp phải uy hiếp chí mạng, đừng nói là pháp thân, khéo bản thể của hắn cũng muốn phát điên mà xông vào trong này a.
“Tiền bối, nếu ngài liều mạng động thủ, sẽ có mấy thành khả năng chúng ta thoát khốn? Không cần phải chiến thắng địch nhân, chỉ cần thoát khỏi đây là được.” Trần Duệ sốt ruột truyền âm.
“Nếu là liều mạng, ta có mười thành nắm chắc phá vòng vây, chỉ là sau đó thì ta sẽ bị trọng thương, nếu không may mắn rất có thể sẽ hồn phi phách tán, phải biết rằng tuy ta từng là cường giả Chí Tôn, nhưng hiện tại ta chỉ còn lại một luồng tàn hồn mong manh miễn cưỡng lắm mới có thể có được thực lực Thiên Tôn hậu kỳ, kiện Bán Thánh Khí kia hoàn toàn là khắc tinh của ta. Đừng nóng vội, Diệp sư nương kia của ngươi chiến lực cường hãn, vẫn có thể chèo chống một thời gian lâu nữa, chúng ta vẫn còn thời gian nghĩ đối sách.” Tần Như Ngọc nhàn nhạt nói.
Thực tế thì nàng vẫn bình chân như vại không phải bởi những lí do trên, mà đơn giản là vì nàng biết đến sự tồn tại của đám đạo tắc pháp thân kia a. Lúc trước khi tiến vào mộ táng, nàng từng tận mắt nhìn thấy Tử Phong đem mấy chục luồng đạo tắc pháp thân ra, giống như thổ hào vung tiền như rác mà nhét cho chúng nữ. Lấy hiểu biết của nàng về thực lực Tử Phong, tùy tiện hai ba luồng pháp thân xông ra đã đủ quấy nát cả cái mộ táng này rồi, nữa là ở đây có đến bảy tám cái, lo lắng cái rắm!
Trần Duệ nghe vậy cũng liền bình tĩnh lại, Tần tiền bối nói đúng, tuy rằng cả bọn đang bị vây công nhưng một mình Diệp sư nương tham chiến đã đủ để ngăn cản toàn bộ đám ma tu không thể đột phá phòng tuyến mảy may, mình không nên quá mức lo lắng mà rối loạn trận cước.
Suy nghĩ một chút, Trần Duệ vô tình liếc mắt qua kiện Bán Thánh Khí đang lơ lửng trôi nổi trên đầu của đám ma tu, đó là một chiếc hộp cũ kỹ không chút bắt mắt, nhưng chỉ cần nhìn nó một lúc lâu liền có cảm giác choáng váng, đầu óc mông lung, hiển nhiên không phải là phàm vật. Cơ mà đó không phải là thứ Trần Duệ chú ý đến, bởi vì nhìn thoáng qua pháp khí của đối phương, hắn chợt nảy ra một ý tưởng.
Khi một võ giả bị dồn tới mức sơn cùng thủy tận, nếu điều kiện cho phép, việc võ giả đó tự bạo nhục thể cùng thần hồn nhằm đồng quy vu tận với đối phương là chuyện xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Nhưng không chỉ có thần hồn cùng nhục thân là có thể tự bạo, pháp khí cũng đồng dạng tự bạo được, chỉ là uy lực của chiêu thức tự hủy này không liên quan nhiều đến thực lực của võ giả, mà là đẳng cấp của pháp khí, pháp khí cấp bậc càng cao thì lúc dẫn bạo sẽ có uy lực càng lớn.
Trần Duệ không thiếu pháp khí, chưa nói đến việc thân là khí vận chi tử cơ duyên từ trên trời ùn ùn rơi xuống kém chút nữa đem đầu hắn đập choáng, chỉ riêng pháp khí mà Tử Phong năm xưa đưa cho hắn đã đủ để Trần Duệ sử dụng một thời gian rất dài. Trên thực tế thì đúng là như thế, Đế Khí Cốt Xà Kiếm mà sư phụ hắn tặng cho đến tận bây giờ vẫn là vũ khí trấn phái của Trần Duệ, hắn không hề có ý định muốn thay thế bằng một kiện pháp khí khác.
Thứ nhất thì Cốt Xà Kiếm là Đế Khí có thai thể cấp bậc Thánh Khí, hạn mức cao nhất có thể trưởng thành đến Địa giai Thánh Khí, cấp bậc này không hề dễ để có thể kiếm được mặt hàng khác thay thế ở cái niên đại võ đạo điêu linh hiện nay. Thậm chí hiện tại kiện Đế Khí này cũng đã đạt tới cấp bậc Thiên giai thượng phẩm Bảo Khí, chính là cấp bậc cao nhất mà một Tôn cấp như hắn có thể sử dụng được.
Thứ hai đó là Cốt Xà Kiếm giống như sinh ra để dành cho hắn, bất kể là khía cạnh nào cũng đều vô cùng phù hợp với phong cách chiến đấu và sở trường của hắn, không có lí do gì để Trần Duệ đem nó thay thế thành một kiện pháp khí khác cả.
Cơ mà hiện tại Trần Duệ lại đang muốn phớt lờ hai điều trên, bởi vì hắn muốn dẫn bạo Cốt Xà Kiếm! Cốt Xà Kiếm hiện tại chỉ ở cấp bậc Thiên giai thượng phẩm Bảo Khí, nhưng Đế Khí tự bạo có đặc thù khác với pháp khí thông thường, đó là uy lực tự bạo căn cứ vào cấp bậc của thai thể Đế Khí, không phải là dựa vào cấp bậc hiện tại của nó.
“Tiền bối, nếu ta đem nó dẫn bạo, ngài có mấy phần nắm chắc?” Cốt Xà Kiếm xuất hiện trong tay Trần Duệ, hắn âm thầm hỏi thăm.
Tần Như Ngọc nhìn thấy Cốt Xà Kiếm, nghe Trần Duệ nói mà không khỏi giật mình, tốt xấu gì nàng cũng đi theo hắn bao nhiêu năm nay, hiển nhiên nàng biết thanh kiếm này là như thế nào, hơn nữa ý nghĩa của nó với Trần Duệ lớn ra sao, nó không những là vật mà sư phụ hắn đưa tặng trước khi chơi trò mất tích, nó cũng là bạn đồng hành của Trần Duệ vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, có nói nó là chiến hữu của hắn thì cũng không sai, vậy mà hắn cũng có thể nhịn đau muốn đem nó dẫn bạo ư?
Thực tế thì Trần Duệ cũng không nỡ, nhưng hắn là người cầm lên được thì cũng buông xuống được, cảm tình quy về cảm tình, chỉ là người chết thì không có cảm tình, Diệp Mị Nhi lúc này có thể giữ vững trận thế, nhưng có quỷ mới biết được đám ma tu kia còn bài tẩy gì khác hay không, nếu không hành động nhanh chóng mà cầu mong may mắn thì đến lúc xảy ra chuyện có khi đã quá muộn rồi.
Từ trước tới nay Trần Duệ vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của Tử Phong, nếu còn có lựa chọn thì không bao giờ liều mạng, một khi tình hình chuyển biến bất lợi liền phải tính ngay đến đường lui, lưu lại núi xanh thì lo gì thiếu củi đốt, Cốt Xà Kiếm không còn thì hắn có thể cầu xin sư phụ ban cho kiện pháp khí khác hoặc tự hắn tìm kiếm sau cũng được, nhưng an toàn của cả bọn bao gồm chính hắn không phải là thứ có thể tùy tiện đem ra cược
“Vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu, nghe cho kỹ đây, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một loại bí pháp, có thể tăng uy lực dẫn bạo pháp khí lên nhiều lần, lĩnh ngộ được bao nhiêu thì dựa vào chính ngươi rồi!” Nếu được thì Tần Như Ngọc cũng muốn tự tay động thủ dẫn bạo kiện Đế Khí này, nhưng mà đây chính là Đế Khí a, thứ gân gà này có thể nhận chủ chứ không phải như pháp khí thông thường khác để mà nói là ai cầm vào liền tùy tiện sử dụng, hiện tại cũng chỉ có thể trông chờ vào ngộ tính của Trần Duệ rồi.
Nhưng mà may mắn một chuyện, khí vận chi tử có thể không hoàn hảo toàn năng cái gì cũng tinh thông, nhưng theo truyền thống thì ngộ tính của khí vận chi tử chính là thứ không nói lí, Trần Duệ cũng không ngoại lệ, thiên phú đỉnh cấp của hắn chỉ có khoảng ba thành là đến từ tư chất, bảy thành là thuộc về ngộ tính nghịch thiên của hắn, đến cả chính Tử Phong bật hack cũng phải bất ngờ trước năng lực của đệ tử mình.
Ánh mắt Trần Duệ khẽ đảo qua chiến trường, trông thấy Diệp Mị Nhi tuy rằng bó chân bó tay nhưng vẫn có thể khống chế cục diện, hắn liền yên tâm lắng nghe Tần Như Ngọc truyền thụ, tâm thần một mảnh thanh minh, cố gắng lĩnh ngộ bí pháp.
“Ồ, tiểu tử này lại định làm ra cái trò gì đây?” pháp thân của Tử Phong lẩn trốn trong bóng của chúng nữ, nhìn thấy Trần Duệ đột nhiên tiến vào trạng thái minh tưởng liền có chút ngạc nhiên, sau đó một mặt tràn ngập hứng thú quan sát đệ tử mình.
Thực ra thì truyền thừa của Ngọc Kiếm Chí Tôn có lấy được hay không cũng không quan trọng, điều Tử Phong muốn đó là rèn luyện năng lực của mọi người một trận, trong đó cũng bao gồm cả Trần Duệ. Tên đệ tử này thân là khí vận chi tử nhưng tốc độ phát triển có phần tương đối chậm, hơn nữa kim thủ chỉ cũng không phải loại hàng bật hack như là hệ thống, chỉ có một cái kim thủ chỉ dạng cổ điển đấy là tàn hồn cường giả thượng cổ, so với mấy tên khí vận chi tử rồi xuyên việt giả mà Tử Phong gặp lúc trước thì không bằng.
Tử Phong cũng biết rằng khí vận chi tử chỉ ở trong nguy hiểm trùng trùng mới có thể phát triển một cách nhanh nhất, vậy nên ở trong cái mộ táng nơi Thánh Giai bay đầy trời này, Trần Duệ mới bị đá vào mặc dù tu vi đến cả Bán Thánh cũng không phải. Vì thế nên trông thấy Trần Duệ dường như có cách gì đó để thoát khỏi vòng vây hiện tại, Tử Phong mới có hứng thú như vậy.
“Như thế nào? Ngươi hiểu được bí pháp này chứ? Không cần phải lĩnh ngộ trọn vẹn, chỉ cần một hai thành là đủ r….”
Tần Như Ngọc còn chưa nói xong, Trần Duệ đã lên tiếng cắt lời
“Tiền bối đừng lo, bí pháp này…..ta đã lĩnh ngộ được mười phần vẹn mười!” Trần Duệ mở mắt ra, khóe miệng nở một nụ cười tự tin.