Chín giờ tối tại chiến bộ biên giới phía Bắc của vương quốc Viêm Hoàng, gió mát thổi hiu hiu: “Sư tỷ, em khoẻ lắm đấy, chị chị nổi không!”
Tân Thế Vỹ ngồi chồm hổm cạnh sofa, sau đó bóp lưng cho sư tỷ Ngọc Linh đang nắm dài trên đó. Lúc này, Ngọc Linh chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đen mỏng tang, để lộ vóc dáng thanh mảnh cùng những đường cong rõ ràng. Điều này khiến cho ai nhìn thấy cũng muốn phạm tội, đến ánh mắt của Tần Thế Vỹ lúc này cũng đã thoáng vẻ nóng rực rồi: “Khoẻ, cậu mà khoẻ nỗi gì?”
Ngọc Linh xoay mặt lại để lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm, đôi mắt phượng mê người híp lại, đôi môi đỏ mọng thì cong lên.
“Khụ, sư tỷ đừng trêu em, ý em là lực tay hơi mạnh ấy”.
Tân Thế Vỹ ho khan một tiếng, Ngọc Linh hừ nói: “Hừ, cậu cũng biết mình mạnh tay rồi hả? Buổi chiều đánh tôi đau muốn chết, giờ lại chạy tới thăm rồi hành tôi thêm trận nữa, cậu có định bồi thường cho tôi không đây?”
Tân Thế Vỹ gật đầu: “Có chứ ạ, sư tỷ cứ nói đi, chị muốn em bồi thường thế nào?”
“Tối nay cậu ở lại!” “Dạ…”
Tân Thế Vỹ thấy da đầu mình tê dại: “Sư tỷ, nếu sư phụ mà biết thì sẽ đánh gấy chân em mất”.
Tuy miệng nói là vậy, nhưng thực chất anh cũng đang vã lắm rồi.
“Cậu nghĩ đi đâu thế hả? Ý của tôi là tối nay cậu ở lại luyện công với tôi, mai rồi về thành Giang Hải”.
Ngọc Linh lừ mắt, gương mặt cũng bät đầu ửng đỏ, nhưng sau đó lại có vẻ buồn bã nói: “Lần này cậu đánh bại tôi, sư phụ đồng ý cho cậu về thành phố Giang Hải. Chuyến này mà đi là lâu đấy, cho nên tối nay cậu phải luyện công hết đêm với tôi”.
“Luyện công ạ?”
“Không thì cậu định làm gì?”
“Em… Tân Thế Vỹ cười trừ: “Không, không ạ”. “Ha ha, đi thôi, chúng ta ra sân”.
Dứt lời, Ngọc Linh đứng dậy làm thân thể lung linh lộ hết cả ra. Tân Thế Vỹ thấy người mình nóng lên, sau đó nuốt nước miếng nói: “Sư tỷ, chị đi thay bộ đồ khác đi đã rồi luyện công”.
“Mặc thế này mát, không phải thay!”
“Thôi chị cứ đi thay đi, không em sợ mình không kiềm chế được mà phạm tội mất. Nếu thế kiểu gì cũng bị sư phụ đánh gãy chân…”
“Hừ, tôi muốn sư phụ đánh què chân cậu đấy, như thế thì cậu sẽ không về thành phố Giang Hải được nữa”.
Sáng hôm sau tại sân bay của thành phố Giang Hải, một người thanh niên gày gò để đầu đinh xách một cái túi vải đi ra, đó chính là Tân Thế Vỹ. Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Tân Thế Vỹ đã ở rể tại nhà bạn gái là Phương Nhan. Vào đêm kết hôn, Phương Nhan một mực đòi ra ngoài hóng gió, kết quả do đã uống rượu nên đã lái xe đâm chết người. Hơn nữa, nạn nhân còn lại người có máu mặt, là người của nhà họ Ngọc – thuộc một trong ba người có tầm ảnh hưởng lớn nhất ở Ngô Việt. Để bảo vệ Phương Nhan, Tần Thế Vỹ chỉ ngồi bên ghế lái phụ đã ra mặt nhận hết trách nhiệm về mình. Cuối cùng, anh bị nhà họ Ngọc dẫn đi, họ định tống anh vào tù khoảng năm năm. Nhưng anh không hề bị nhốt, ngày đầu tiên đến nhà họ Ngọc, anh đã bị một ông lão đưa đi, mà người này cũng chính là sư phụ của anh và Ngọc Linh. Ba năm sau đó, anh và ông lão đều sống ở chiến trường biên giới phía Bắc của vương quốc Viêm Hoàng, anh đã học được tất cả bản lĩnh của ông ấy. Đôi tay của anh đã cứu sống không biết bao nhiêu chiến sĩ của Viêm Hoàng, cũng đã giết được nhiều kẻ địch ở biên cương: “Đã ba năm rồi, không biết bố mẹ, anh chị dâu và cháu gái mình có khoẻ không nữa”.
Tần Thế Vỹ thoáng mỉm cười, lúc này chợt có một chiếc †axi đi ngang qua, anh vội giơ tay lên vẫy rồi chui tọt lên xe, nói: “Tỉnh Tuy Nha Uyển!”
Tân Thế Vỹ nói địa chỉ cho tài xe với tâm trạng chờ mong, lát nữa bố mẹ gặp lại anh chắc chẳn sẽ vui lắm nhỉ? Đã ba năm rồi anh không liên lạc gì với người nhà. Trước đó, khi anh bị dẫn đi, ông lão có dặn anh phải cắt đứt liên lạc với người nhà để tập trung luyện võ và học y thuật. Vì thế người nhà luôn nghĩ là anh đang ngồi tù, hơn nữa còn bị đưa tới một nhà tù ở rất xa. Nếu không vì gần đây anh đã luyện Nhân Hoàng Kinh mà ông lão truyền thụ cho đến tầng thứ ba, hơn nữa còn đánh bại sư tỷ Ngọc Linh thì chắc phải chờ đủ năm năm thì ông lão mới cho anh về thăm nhà mất. Một tiếng sau, chiếc taxi đã dừng bên ngoài tiểu khu Tinh Tuy Nha Uyển. Nơi đây từng nằm trong kế hoạch cải tạo của thành phố, người dân xung quanh đều nhận được bồi thường. Nhưng gia đình Tân Thế Vỹ không lấy tiền mà chọn một căn nhà. Tần Thế Vỹ trả tiền xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong, loáng cái anh đã đi tới trước cửa nhà mình.
“Lạch cạch!”
Mở cổng ra, Tân Thế Vỹ nhìn thấy cửa nhà đóng chặt, nhưng chưa khóa nên anh tiến lên gõ cửa: “Ai đấy?”
Bên trong vang lên một giọng nói có vẻ hơi căng thẳng: “Mẹ ơi, là con, Thế Vỹ đây, con về rồi”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ mình, Tân Thế Vỹ thấy hơi hào hứng, ngay sau đó đã có tiếng bước chân vồn vã vang lên: “Kẽếo kẹt!”
Cửa được mở ra, một người phụ nữ lưng còng với mái tóc bạc phơ đã xuất hiện trước mặt Tân Thế Vỹ, đôi mät đỏ lên rồi nhìn Tân Thế Vỹ với vẻ khó tin: “Cạch!”
Sau khi xác nhận mình không nhận nhầm người, người phụ nữ mới ném cuộn chỉ xuống đất rồi kích động nói: “Thế Vỹ, là con thật ư?”
“Vâng, là con đây, con về rồi”. Tân Thế Vỹ ôm chầm lấy mẹ mình, ngắm nghía dáng người của bà mà anh thấy đau lòng: “Mẹ, mới ba năm thôi mà sao mẹ lại già nhanh thế này?”
Anh có thể cảm nhận rõ rằng mẹ mình rất yếu, trong người cũng có đủ loại bệnh. Rõ ràng bà mới ngoài 50 tuổi, nhưng nhìn trông như đã hơn 60.
“Mẹ không sao, nào, mau vào nhà đi con”.
Mẹ anh Trần Liên kéo Tân Thế Vỹ vào nhà, sau đó khoá cửa lại. Hành động của bà khiến Tân Thế Vỹ thấy hơi là lạ, đang ban ngày mà sao phải khoá cửa chứ? Hơn nữa, mới ba năm mà nhà anh thay đổi nhiều quá. Bên ngoài phòng khách chỉ còn lại chiếc bàn ăn cùng bộ sofa cũ kỹ, còn lại thì gân như không có thứ gì giá trị nữa. Nhưng giờ anh không có tâm trạng hỏi mấy chuyện này.
“Thế Vỹ, con bị giam năm năm cơ mà? Sao mới ba năm đã được thả rồi?”
Trần Liên bảo Tân Thế Vỹ ngồi xuống rồi rót cho anh cốc nước. Người nhà họ Phương thì biết anh bị nhà họ Ngọc đưa đi, còn người nhà anh thì luôn nghĩ anh đã bị tống vào tù. Tân Thế Vỹ đáp: “Mẹ, con cải tạo rất tốt nên được giảm án xuống còn ba năm”.
“Ra là vậy!
Trần Liên vô cùng mừng rỡ, gương mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười đã lâu không thấy.
“Mẹ, bố đâu ạ? Còn anh chị dâu với Tiểu Thảo nữa, mọi người đi đâu cả rồi?”
Tần Thế Vỹ hỏi tiếp: “À… ba năm qua, Phương Nhan không ngó ngàng gì tới nhà mình sao mẹ?”
Ba năm trước, anh và Phương Nhan yêu nhau khi học đại học, tình cảm của cả hai khá bền vững nhưng khi gần tốt nghiệp thì Phương Nhan lại cho anh hai sự lựa chọn, một là ở rể nhà họ Phương, hai là chia tay. Để níu kéo chuyện tình này, Tân Thế Vỹ đã chọn ở rể. Đã thế, anh còn nhận tội thay cho Phương Nhan. Khi anh đến nhà họ Ngọc, Phương Nhan đã thề thốt với anh sẽ chăm lo cho người nhà của anh. Nhưng giờ nhìn tới người mẹ gày gò, già nua của mình, anh thật sự hoài nghỉ lời hứa đó.
“Cộc cộc!”
Trần Liên vừa định trả lời thì bên ngoài chợt có ai đó đập mạnh vào cửa. Cùng lúc đó, có một giọng nói hung dữ vang lên: “Họ Tần kia, tôi biết ông mới về, mau thò mặt ra đây. Tôi nói cho ông biết, hôm nay mà không trả tiền là tôi phá nhà ông đấy!”
“Chết rồi, họ lại tới! Thế Vỹ, con mau đi đi, chạy cửa sau ấy, tạm thời đừng về nhà nhé!”
Trần Liên nghe thấy giọng nói này thì vội kéo Tân Thế Vỹ dậy rồi bảo anh rời đi: “Mẹ, con không đi đâu hết. Con biết chắc chắn nhà mình có chuyện rồi, mẹ yên tâm, giờ con đã có đủ khả năng để giải quyết mọi phiền phức cho nhà mình”.
“Thế Vỹ, con không làm gì được đâu, mau đi đi!”
“Mẹ.”
Bụp!
Tân Thế Vỹ đang định nói tiếp thì có tiếng động lớn vang. lên, cửa nhà họ đã bị đá văng, sau đó có khoảng bốn, năm tên đô con đi vào nhà: “Á à, Không phải Tân Quân à? Tao còn tưởng nó về”.
Tên mặt sẹo đi đầu vừa vào đã nhìn thấy Tân Thế Vỹ, Tân Quân mà gã nhắc đến chính là bố của Tân Thế Vỹ. Một tên khác chợt nói: “Anh, em đã từng thấy ảnh của thằng này trong nhà bọn họ, nó là con trai của Tân Quân”.
“Con trai thăng già ấy đang ngồi tù cơ mà? Không lẽ được. thả rồi?”
Mặt sẹo tỏ vẻ kinh ngạc rồi hỏi Tân Thế Vỹ: “Mày là con trai của Tân Quân hả?”
Tân Thế Vỹ gật đầ muốn làm gì?”
‘Đúng, ông ấy là bố tôi, các người
Mặt sẹo cười khẩy: “Làm gì à? Đương nhiên là đòi nợ! Tân Quân đã vay bọn tao 100 nghìn, nếu mày là con trai lão thì trả tiền đi, mau nôn tiền ra đây!”
Trần Liên nói: “Thế Vỹ, gã nói bậy đó, bố con chỉ vay có mười nghìn thôi”.
“Ơ hay, thế vay tiền mà định không tính lãi à?” Mặt sẹo tức tối quát: “Nói đi, có định trả hay không?”
Nghe thấy vậy, Tân Thế Vỹ đã hiểu rõ mọi chuyện. Đúng là bố anh đã vay tiền người ta, nhưng chỉ vay có 10 nghìn, số còn lại là tiền lãi. Vậy là nhà họ đã vay nặng lãi, nhưng anh không hiểu tại sao bố mình lại đi vay nặng lãi? Hơn nữa còn lãi cao đến nhường này: “Mẹ, tại sao bố lại mượn tiền họ?”
Tân Thế Vỹ ngoảnh lại hỏi mẹ mình: “Để cho cháu gái “Tiểu Thảo của con chữa bệnh chứ làm gì nữa, con bé bị ung thư”.
Trần Liên đau lòng rơi lệ nói.
“Cái gì?”
Tân Thế Vỹ biến sắc mặt, anh nhẩm tính thời gian thì khi mình đi, Tiểu Thảo mới hai tuổi, giờ cùng lảm là năm tuổi, sao. mới tí tuổi đã bị ung thư rồi?