Edit: Huyền Trân
Beta: Khinh Yên
Lúc Thời Diên xuống máy bay và đi đến bệnh viện thì trời đã khuya.
Hành lang khu Vip của bệnh viện im ắng, không khí tràn ngập mùi thuốc khử, chỉ hít thở thôi cũng thấy lạnh.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Thời Diên thẫn thờ nhìn bà ngoại mình đang thở oxy qua tấm kính.
“Bà ngoại đã qua cơn nguy kịch, có lẽ ngày mai bà sẽ tỉnh lại, em đừng quá lo lắng.”
Đột nhiên, mũi cô cảm thấy chua xót, giọng nói phát ra không khống chế được mà nức nở: “Rõ ràng khoảng thời gian gần đây vẫn rất tốt, sao lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy..”
Quý Vân Sanh cụp mắt xuống, che giấu đi mảnh đen tối trong ánh mắt, âm thanh trở nên dịu dàng: “Bà ngoại tuổi đã cao, bà cũng đã từng phẫu thuật, thân thể không ổn cũng là chuyện bình thường.”
Dừng một chút, anh lại dùng giọng nhẹ nhàng khuyên cô: “Được rồi, đã khuya rồi, em ngủ một lát đi, anh sẽ trông bà ngoại cho.”
Ánh mắt Thời Diên chưa rời khỏi giường bệnh, cô lắc đầu cố chấp nói: “Tôi không sao, tôi vẫn có thể ở đây chờ bà ngoại tỉnh.”
Thời Diên trông dịu dàng và dễ mềm lòng nhưng một khi cô đã kiên định thì không ai có thể thuyết phục được cô.
Thấy cô vẫn kiên trì đứng đó chờ đợi, Quý Vân Sanh cũng không khuyên cô nữa, sai người đi lấy chăn tới.
Băng ghế dài của bệnh viện lạnh lẽo, Thời Diên ngồi bất động ở đó, đầu óc suy nghĩ rối loạn.
Bao nhiêu cảm xúc tự trách bản thân, cảm thấy có lỗi tất cả đều ngập tràn trong đầu óc của cô, chẳng biết qua bao lâu, cô dần dần mà thiếp đi.
Chỉ trong vài giờ, vô số đoạn ngắn trong mơ tạo thành một giấc dài.
Hình ảnh vô cùng chân thật và lộn xộn.
Cảnh tượng thứ nhất, cùng là ở bệnh viện.
Lúc ấy, bà đứng bên cạnh, nắm lấy tay cô.
Hai bóng hình, một già một trẻ đứng trước tấm kính nhìn vào máy đo tim bên trong phòng bệnh, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh chói tai, những bóng người màu trắng đẩy các loại dụng cụ tiến vào.
Cuối cùng, người nằm trên giường vẫn phủ một tấm vải trắng.
Sau đó, cô nghe thấy một âm thanh vật nặng nào đó rơi xuống bên cạnh mình.
Bàn tay đang ôm chặt cô, đột nhiên thả ra.
Bà ngoại té xỉu.
Cô ngơ ngác nhìn các y tá bác sĩ đưa bà đi, trong phút chốc hoảng hốt trong cô đi qua, cô lại đi đến chỗ khác.
Trước cổng Cục Cảnh Sát.
Đêm đó, mưa to tầm tã. Rất nhiều người cầm ô tập trung xung quanh nơi đây.
Họ bao vây dáng người ngồi bên trong, khóc lóc chửi rủa, bắt anh chết đi để trả giá cho việc mình phải làm.
Mưa to khiến cho tầm mắt cô không thấy rõ, cô liều mạng chen vào đám đông, rốt cuộc cũng nhìn rõ.
Trong màn mưa, bóng dáng của thiếu niên cô đơn ốm yếu, bị người khác xô đẩy, cuối cùng lại quỳ thẳng trên mặt đất. Anh đang quỳ, nhưng bờ lưng lại thẳng đứng cứng đơ.
Cô lo lắng đến mức bật khóc, cô muốn chạy tới đỡ anh dậy, bảo anh không cần phải quỳ nữa.
Chỉ là đám người quá đông như một bức tường dựng trước mặt cô, cô không cách nào vượt qua được.
Thời Diên ngồi bệt dưới đất, không biết khóc bao lâu. Bỗng nhiên tất cả chướng ngại vật trước mặt cô đều biến mất.
Không ai ngăn cản cô nữa, cô cuối cùng cũng có thể đến bên anh.
Cô loạng choạng đứng dậy. Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
“Diên Diên, đừng đi.”
Nàng bàng hoàng quay người nhìn lại, cô thấy một người đàn ông có khuôn mặt giống cô đến 70%, là ba của cô.
Ông mỉm cười vẫy tay với cô, bóng dáng ông như khắc sâu trong tâm trí.
Chân thật, nó chân thật đến mức cô không biết hình ảnh trước mắt cô cuối cùng là mơ hay là sự thật.
“Thời Diên… Thời Diên…”
Bên tai vang lên tiếng gọi, đột nhiên kéo Thời Diễn tỉnh lại từ giấc mơ quay về thực tại.
Thời Diên chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh.
Cô ngây người một lát, nhìn thấy chai dịch treo bên cạnh.
Chất lỏng lạnh lẽo từ ống truyền dịch đưa đến mạch máu, đâm vào tay khiến toàn bộ ý thức của Thời Diên quay về.
Thấy cô đã tỉnh, Quý Vân Sanh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như đã rút được gánh nặng nói: “Thật tốt, cuối cùng em cũng tỉnh.”
Thời Diên hé môi, chỉ cảm thấy cổ họng đau rát như bị một lưỡi dao cắt ngang.
Giọng cô khàn khàn: “Em… ngủ quên sao?”
Quý Vân Sanh khẽ thở dài: “Em phát sốt 39 độ. Vừa mới xỉu ở bên ngoài”
Thì ra là phát sốt.
Thảo nào, Thời Diên cảm thấy hơi thở của mình bây giờ rất nóng.
Ngay sau đó, Quý Vân Sanh đưa tay sờ trán cô, đo nhiệt độ của cô.
“Thật may là cũng hết sốt rồi.”
Động tác có chút thân mật, Thời Diên theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
“Bà ngoại tỉnh rồi sao?”
Nhìn thấy trong ý thức của cô kháng cự anh, ánh mắt Quý Vân Sanh một mảnh u ám, nhưng lại vội vàng che lại.
Anh gật đầu, ngăn cản cô nói: “Bà vừa mới tỉnh, em truyền xong chai dịch này đi. Sắc mặt hiện giờ của em rất tiều tụy, bà thấy em như vậy sẽ rất lo lắng.”
Câu cuối cùng đã ngăn được động tác của Thời Diên.
Tuy rằng cô rất muốn nhanh chóng đi tới chỗ bà, nhưng cô cũng không muốn bà phải lo lắng cho mình nữa.
Vì thế Thời Diên đành phải kiên nhẫn chờ truyền dịch xong, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Trong gương, gương mặt cô tái nhợt, lớp trang điểm vào lúc sáng của cô gần như phai hết. Đôi mắt hạnh nhân tràn đầy tơ máu, hốc mắt cũng có chút sưng lên, gương mặt hốc hác đến kinh ngạc.
Thời Diên chỉ còn cách mượn túi chườm nước đá từ cô y tá, khiến cho đôi mắt cô bớt sưng hơn sau khi khóc, rồi mới đi vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, mask khí thở đã được lấy xuống.
Nhìn bà gầy gò nằm trên giường, Thời Diên chậm rãi đi đến, nhẹ giọng gọi: “Bà ngoại.”
Bà lão ngẩng đầu, vẻ mặt trống rỗng: “Cô là ai?”
Câu nói vừa dứt, Thời Diên hiểu rõ rằng bà không nhớ ai cả.
Sau khi phát hiện bệnh, trí nhớ của bà ngày càng kém, bà mắc phải chứng Alzheimer.
Thậm chí có lúc cả khuôn mặt bà cũng không thể nhớ được, trí nhớ lẫn lộn, có lúc họ sẽ như những đứa trẻ đắm chìm vào đồ chơi của mình.
Hốc mắt Thời Diên ửng đỏ, cô chỉ có thể cắn môi để kiềm chế bản thân.
Cô cố gắng gượng cười: “Bà ơi, cháu là Diên Diên.”
Bà ngoại nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, quan sát một hồi,đột nhiên vỗ đầu, chợt nhớ ra nói: “A,Diên Diên… Là Diên Diên của bà, bà nhớ ra rồi.”
Bà đưa tay về phía cô, nở một nụ cười hiền từ như trước: “Sao bảo bối Diên Diên của bà lại gầy hơn rồi, khuôn mặt nhỏ hơn lần trước, trông rất sắc sảo.”
Thời Diên nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc như khúc gỗ của bà, nở một nụ cười dịu nhẹ: “Bởi vì cháu phải ghi hình, không thể quá mập cho nên cháu mới giảm cân.”
Bà ngoại cau mày, không đồng ý nói: “Tiểu cô nương cháu không cần giảm béo? Cháu không mập, Diên Diên dù thế nào cũng đẹp, không ai có thể so sánh với cháu.”
Vừa dứt lời, đôi mắt Thời Diên không nhịn được chua xót đỏ lên.
Cho dù chính bản thân có như thế nào thì ở trong mắt người nhà bạn vĩnh viễn là tốt nhất.
Bà ngoại cầm lấy tay cô xoa xoa,đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn xung quanh cô, nghi hoặc nói: “Diên Diên, Tiểu Kỵ đâu? Hôm nay tan học nó không chờ cháu về cùng sao?”
Thời Diên sững sờ một chút, ngay sau đó cô mới kịp phản ứng lại, ký ức của bà rất lộn xộn.
Nàng cụp mắt xuống, giấu đi sự buồn bã trong mắt,nghiêng người qua một phía, vừa rót nước vừa trả lời: “Anh ấy…. Hôm nay anh ấy lại không nộp bài tập, cô giáo phạt anh ấy dọn dẹp lớp học sau giờ học nên anh ấy không tới.”
“A…..Thì ra là như vậy, cái cậu kia…..”Bà lão vắt óc suy nghĩ cái tên,lẩm nhẩm trong miệng cả buổi cũng không nhớ ra, “Cậu ấy cũng không tới sao?”
Thời Diên khó hiểu: “Bà nói ai?”
Lúc này, bảo mẫu Trần Nguyệt Hương đúng lúc mở cửa tiến vào, nghe thấy Thời Diên hỏi, cô trả lời: “Là một y tá trẻ của bệnh viện, hình như cậu ta là tình nguyện viên của một trường đại học nào đó.”
“Năm bà cụ nhập viện, cậu sinh viên tự nguyện ấy cứ hai tháng lại đến một lần, hầu hết mọi người trong bệnh viện không quen với cậu ấy lắm. Mỗi lần đến đều đeo khẩu trang, nói trên mặt mình có vết thương, sợ làm bà lão sợ, nhưng lông mày và mắt rất đẹp.”
Trần Nguyệt Hương nói xong lại thở dài: “Những món đồ chơi trên tủ đầu giường kia đều là do chính tay cậu ấy làm, cậu ta là người rất kiên nhẫn, tính tình cũng rất tốt. Có mấy ông cụ không có lực để lên giường, đều là do cậu ấy bế lên, rất quan tâm tới mọi người.”
“Sinh viên đại học tình nguyện sao….”
Thời Diên suy nghĩ một chút, ánh mắt lại rơi trên đống đồ chơi nhỏ bằng gỗ trên tủ giường.
Chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ là bởi vì có Thời Diên và bảo mẫu chăm sóc, tình trạng thể chất của bà ngoại đã được cải thiện nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên. Mà bởi vì công ty có việc gấp, Quý Vân Sanh không ở lại mà đã về vào hai ngày trước.
Trong hai ngày ở bệnh viện, Thời Diên đã đích thân gọi điện cho Khâu Duệ để xin lỗi, lúc đầu cô cho rằng vai chính của bộ phim “Đắm Chìm” này thất bại rồi, không ngờ Khâu Duệ nói với cô rằng nhân vật Ninh Ý này là do cô đảm nhận.
Vấn đề duy nhất là 5 ngày sau sẽ bắt đầu khai máy, cô phải nhanh chóng quay về.
Nhưng ở đây,sức khỏe của bà ngoại vừa mới tốt lên, Thời Diên không muốn phải rời đi sớm như vậy.
Sức khỏe của bà không tốt, không có cách nào để đến bệnh viện Bắc Thành với cô.
Trong một lúc, Thời Diên lại rơi vào thế bí.
Chiều hôm nay thời tiết có chút ấm lên, trong phòng bệnh,ánh sáng ấm áp chiếu vào, rải rác nằm trên tấm chăn trắng của bệnh viện.
Thời Diên tay bưng nước ấm mang vào, bà ngoại đang đan một chiếc áo len bằng kim chỉ trên giường.
Có lẽ hai ngày nay sức khỏe của bà đã tiến triển tốt hơn chút, ý thức cũng trở nên minh mẫn, không còn nhầm lẫn mọi người với nhau nữa
Thấy cô trở về,bà ngoại đặt kim chỉ trong tay xuống, bỗng dưng lo lắng nói: “Diên Diên, cháu còn có việc phải làm đúng không? Nếu có việc bận thì cháu cứ về đi. Bà đã có người chăm sóc rồi đừng lo cho bà.”
“Không có việc gì cả bà ạ, cháu ở đây với bà thêm hai ngày nữa.”
“Vậy được rồi, đúng lúc bà cũng có chuyện muốn nói với cháu.”
Bà một tay mò mẫm dưới gối một hồi lâu, lấy ra đưa cho cô một tờ giấy nhàu nát, trên đó viết một dãy số.
“Cái này là lúc trước khi bà ở dưới sảnh của bệnh viện thì gặp dì Lưu. Dì ấy rất tốt bụng và nhiệt tình. Lần trước gặp cháu dì ấy rất thích cháu, dì nói con trai dì cũng đang ở Bắc Thành…”
Nói đến đây, Thời Diên đương nhiên hiểu rõ ý của bà ngoại.
Đây là mai mối cho cô sao.
Cô có chút dở khóc dở cười: “Bà ngoại à, cháu….”
“Ui da, bà đã gặp cậu ấy một lần. Cậu ta rất đẹp trai, làm cảnh sát. Tuy công việc không ổn định nơi công tác lắm nhưng cậu ấy rất lương thiện và thực tế. Một mình cháu ở bên ngoài bà không yên tâm. Tuy Vân Sanh là cũng tốt nhưng cháu không thích thì bà cũng không ép.”
Bà ngoại vẫn đang nói, đưa tờ giấy nhỏ đến tay cô: “Vừa hay, hai đứa đều ở Bắc Thành, nếu rảnh rỗi thì gặp mặt thử xem sao, lỡ đâu cháu thích thì sao.”
“Đây là ID WeChat, cháu thêm trước.”
Bà ngoại vốn đã bị bệnh, Thời Diên chỉ có thể làm theo ý của bà, lấy điện thoại ra và thêm WeChat.
Thời Diên vốn định lịch sự gửi tên trước nhưng nếu như bị từ chối, bà ngoại ở bên cạnh cô nếu thấy được chắc chắn không vui.
Vì thế cô chỉ còn cách sửa lại tên WeChat, bây giờ chỉ đối phó với bà ngoại trước, chờ đến lúc gặp mặt cô sẽ xin lỗi và giải thích sau.
Người bên kia trả lời lại rất nhanh, nói ngày mai có thời gian.
Bà ngoại vẫn còn đang nhìn, Thời Diên đành phải cắn răng hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Thấy vậy, bà ngoại rất vui vẻ: “Tốt quá rồi. Diên Diên ngày mai cháu hãy trở về liền đi, bà ngoại đã có dì Trần chăm sóc rồi, cháu yên tâm đi. Khi cháu đi gặp phải chụp hình rồi gửi cho bà ngoại nhé.”
“…Vâng ạ.”
Đêm hôm đó, sau khi dặn dò dì Trần một số việc, Thời Diên liền bị giục trở về Bắc Thành.
Sau khi hạ cánh, Thời Diên vừa rời khỏi sân bay, lạnh đến mức cô hắt hơi.
Không biết có phải vì mấy ngày hôm nay cô phải chạy tới chạy lui,
mà bệnh cảm của cô không hề tốt hơn chút nào mà thậm chí còn nặng hơn.
Hôm nay, Lạc Thanh Y đích thân lái xe đến đón cô, chờ Thời Diên vừa lên xe, Lạc Thanh Y nhanh chóng tăng độ ấm của điều hòa cao hơn chút.
Lạc Thanh Y, vừa lái xe vừa liếc nhìn gương mặt của Thời Diên, lo lắng nói: “Bệnh cảm thế nào rồi, đỡ hơn chút nào không? Ngày mai có thể phải đi đến đoàn phim ký hợp đồng và chụp ảnh nữa, có thể chịu nổi không?”
Thời Diên gật đầu an ủi cô nói: “Không sao, chỉ là cảm lạnh nhẹ thôi.”
Lạc Thanh Y hiển nhiên không tin cô, ngập ngừng nói: “Em trước đây rất ít sinh bệnh, chị chỉ lo lắng lỡ như…..Không, chị sẽ nói chuyện với đạo diễn, cho chúng ta nghỉ ngơi hai ngày.”
Thời Diên dựa vào ghế, giọng nói cực kỳ mềm mại, mang theo hơi bệnh.
“Không cần đâu, đừng vì em mà chậm trễ tiến độ đoàn phim.”
Nếu như vậy, sẽ có cớ cho người khác chỉ trích rồi lại hot search.
Lạc Thanh Y cũng nghĩ đến điều này, đành phải bỏ ý định xin nghỉ.
“Đúng rồi, Bùi…….” Lạc Thanh Y khựng lại, giọng điệu không tự nhiên mà sửa lời: “ Mấy cái hot search ông chủ Bùi đều bị xóa hết rồi. Hai ngày đã đăng một cái khác trên Weibo, lực chú ý của fan sẽ quay lại.”
Thời Diên nhắm mắt ừ một tiếng, không thấy được bất cứ cảm xúc nào.
Chiều tối, những dòng xe chậm rãi chạy qua, trong xe vang lên tiếng nhạc êm dịu khiến người khác vô cùng thư giãn.
Thời Diên đột nhiên hỏi: “Ngày mai chụp ảnh xong thì không có chuyện gì khác chứ..”
Lạc Thanh Y gật đầu, miễn cưỡng hỏi nàng: “Không có, sao vậy. Em có chuyện gì sao?”
Giọng điệu Thời Diên nhẹ nhàng, dường như đang nói về một điều rất bình thường.
“Ừm, em đi xem mắt.”
“???”
Chiều hôm sau.
Tòa nhà trụ sở của tập đoàn Bùi thị.
Bên ngoài phòng họp, Chu Cảnh Lâm cầm điện thoại lo lắng đi qua đi lại.
Sau vài ngày, khi buổi thử vai cho bộ phim “Đắm Chìm” kết thúc. Bùi Kỵ hầu như ngày nào cũng ở lại công ty.
Bất kể ngày hay đêm đều mở họp.
Mấy ngày nay không khí trong công ty thấp đến lạnh người, có thể nói là mọi người hầu hết đều bất an.
Bất cứ ai có ánh mắt nhạy bén đều nhận ra tâm trạng Bùi Kỵ gần đây cực kỳ tệ. Lúc đầu Bùi Kỵ rất nghiêm khắc trong việc đào tạo,nhưng gần đây chỉ cần ai sai sót trong công việc cho dù có là quản lý cấp cao của công ty, nếu là trước đây họ sẽ bị mắng và trừ lương nhưng bây giờ họ chỉ việc thu dọn đồ đạc và rời đi…
Tinh thần Chu Cảnh Lâm cũng căng thẳng để ứng phó với mọi công việc, bận rộn đến lúc trời tối sầm, vì thế nào tin tức Thời Diên đã quay lại Bắc Thành còn chưa kịp báo với anh.
Chu Cảnh Lâm biết vì sao tâm trạng của Bùi Kỵ đột nhiên tệ, chắc chắn có liên quan đến việc Thời Diên đột ngột rời khỏi phim trường hôm đó.
Mà bây giờ đã qua vài ngày, anh cũng không biết Bùi Kỵ đã nguôi giận hay chưa, nếu như bây giờ anh tự báo tin tức Thời Diên đã trở về, rất có thể ngày mai anh sẽ cuốn gói tới chi nhánh ở Miến Điện.
Hai người bọn họ giận dỗi, người lãnh hậu quả là những người như anh ta.
Loay hoay một hồi, Chu Cảnh Lâm quyết định gọi điện cho quản lý của Thời Diên, thăm dò thái độ Thời Diên trước rồi tính.
Sau đó, một giọng nói ngọt ngào và lịch sự của người phụ nữ vang lên.
“Xin chào, ai vậy?.”
“Xin chào cô Lạc, tôi là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Bùi Thị, Chu Cảnh Lâm.”
Giọng điệu lúc đầu của Thanh Y còn lịch sự, nhưng nghe được hai chữ Bùi Thị, liền trở nên mất kiên nhẫn.
“Có việc sao?”
Làm thư ký cho chủ tịch tập đoàn Bùi Thị mấy năm nay,Chu Cảnh Lâm chưa bao giờ bị người khác thể hiện thái độ ghét một cách công khai đến như vậy.
Anh ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ, ngẫu nhiên tìm vài lí do: “Là như thế này, bộ phim 《 Đắm Chìm 》này ông chủ Bùi cần một số chi tiết rất cần cô Thời hoàn thiện, tôi muốn hỏi xem hôm nay cô Thời có thời gian hay không.”
Lạc Thanh Y lập tức nhận ra được đây chỉ là một cái cớ, trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, người của chúng tôi không rảnh, nếu có chuyện gì thì có thể trao đổi với tôi.”
Đầu bên kia, Lạc Thanh Y thẳng thắn nói: “Còn nữa, làm phiền anh hãy nói với ông chủ Bùi của mấy người rằng nếu không có việc gì cần thiết xin đầy quấy rầy nghệ sĩ nhà chúng tôi.”
Cô ấy còn nhấn mạnh, thêm trọng âm vào từ “Quấy rầy.”
Chu Cảnh Lâm: “…”
“Buổi chiều cô ấy còn phải đi xem mắt. Cảm ơn.”
Tiếng “bụp” vang lên, điện thoại bị cúp một cách không thương tiếc.
Lúc Chu Cảnh Lâm còn chưa nghĩ ra phải nói chuyện xem mắt cho Bùi Kỵ như thế nào thì cửa phòng họp được mở ra, đoàn người nối đuôi nhau mà bước ra.
Người đi đầu dễ dàng thấy được, đôi chân dài được bao trọn trong chiếc quần tây được đặt may tỉ mỉ, khuôn mặt gọn gàng, người anh toát ra khơi thở sắc bén, tràn ngập sự thù địch, làm cho mọi người theo bản năng không dám tới gần.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, không đeo cà vạt, cổ áo tùy tiện bông lỏng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cực kỳ sang trọng.
Các nhân viên ở hành lang cúi đầu tránh sang hai bên để nhường đường.
Chu Cảnh Lâm nhanh chóng chạy theo ở phía sau, trong đầu tưởng tượng khi Bùi Kỵ biết Thời Diên muốn đi xem mắt sẽ phản ứng như thế nào, chỉ tưởng tượng thôi mà anh đã muốn xin nghỉ việc..
“Ông chủ Bùi… Có chuyện…”
Anh còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạnh lùng của Bùi Kỵ ngắt ngang: “Cậu cũng bị như đám người già ở bên trong kia lây bệnh? Nửa ngày không nói xong một câu?”
“…”
Chu Cảnh Lâm đành phải cắn răng nói thêm: “Là cô Thời, tối hôm qua cô ấy đã quay lại Bắc Thành.”
Vừa dứt lời, bước chân của người phía trước khựng lại rất nhỏ, đến mức không ai phát hiện, nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên.
Ngay sau đó, Bùi Kỵ cười lạnh một tiếng: “Cậu là trợ lý của cô ấy hay là của tôi?”
“…Quản lý của cô Thời nói, chiều nay cô Thời muốn đi xem mắt.”
Bước chân người trước mặt dừng lại.
Cho dù Chu Cảnh Lâm ở sau lưng anh, cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người, hơi thở điên cuồng, vừa rồi giả vờ như không có chuyện gì đã bị vạch trần.
Môi của người đàn ông khẽ mở, u ám mà phun ra hai chữ.
“Xem mắt?”