Edit: Ano
Sáng hôm sau, trời đẹp.
Tòa nhà giải trí Dự Tinh nằm ở trung tâm khu đô thị, tòa nhà cao chọc trời, sảnh tầng một chật ních người, hai bên tường dán đầy áp phích ảnh nghệ sĩ, ảnh Thời Diên luôn được treo ở vị trí dễ thấy nhất.
Trong phòng trà, có người tranh thủ thời gian tám chuyện, mấy nhân viên công tác tụ tập cùng nhau thảo luận vô cùng vui vẻ.
“Tôi đọc trong diễn đàn nói rằng hôm nay Thời Diên đã đến công ty hả?”
Một người trong số họ nhấp một ngụm trà nóng, “Phải không, hình như là vì vụ kiện với Li Tư, mới đi ra từ bộ phận pháp chế đó, chắc là muốn tới văn phòng ông chủ Quý đó.”
“Cho nên Thời Diên và ông chủ Quý thật sự không phải loại quan hệ đó sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy, tuy rằng chúng ta ông chủ Quý có ý với Thời Diên, nhưng trong mắt Thời Diên lại không có ông chủ Quý. Hai người phỏng chừng cũng chỉ là bạn bè thôi.”
Một nhân viên mới tò mò hỏi: “Ngày xưa làm sao Thời Diên có thể kí hợp đồng với Dự Tinh vậy, tôi nghe nói khi bắt đầu vào nghề, Dự Tinh đã cho cô ấy tài nguyên đỉnh cấp nhất rồi….”
Người nhân viên lớn tuổi hạ giọng: “Hừm. Tôi nói nhỏ với cô nhé. Thật ra lúc trước người kí hợp đồng với Thời Diên là chủ tịch Quý…….”
“Hình như là chủ tịch Quý lúc đầu đã coi trọng Thời Diên rồi, cảm thấy cô thích hợp vào giới giải trí. Lại trùng hợp lúc ấy, nhà Thời Diên vừa xảy ra chuyện, bất đắc dĩ mới kí hợp đồng với chủ tịch Quý, lúc đầu chỉ cần một khoản tiền mới ký với Dự Tinh. Sau này ai ngờ lại bị cột chặt Dự Tinh, hợp đồng đến sang năm là kết thúc rồi.”
Nhân viên mới kinh ngạc đến không khép miệng được, lại hỏi: “Sau này cô ấy sẽ ở lại Dự Tinh nữa sao? Cô ấy giờ là hôn thê của ông chủ Bùi đấy.”
“Chắc là không, ai biết được.”
Một người thúc giục: “Thôi thôi, trở về làm việc đi.”
Trong phòng tổng giám đốc.
Trợ lý đưa cho Thời Diên bưng một ly cà phê, sau đó cung kính lui ra ngoài, đóng cửa văn phòng lại.
Quý Vân Sanh đứng dậy, đến ghế sô pha đơn đối diện Thời Diên ngồi xuống.
Với khuôn mặt tuấn tú trong sáng, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, hắn nhìn Thời Diên nói: “Bộ phận pháp lý đã sắp xếp xong toàn bộ tài liệu về vụ kiện, nên em không cần lo lắng về chuyện sau này. Dự Tinh sẽ lo liệu.”
Thời Diên cảm kí.ch mà cười hạ: “Cảm ơn anh, Vân Sanh.”
“Khách sáo với anh cơ đấy.” Quý Vân Sanh dừng một chút, độ cong trên môi dần hạ xuống.
Giọng điệu hắn áy náy, câu từ vì thế mà trở nên loạn: “Vụ video kia, là anh không kịp thời bảo vệ em.”
Động tác cầm ly của Thời Diên hơi dùng lại.
Từ bảo vệ này, đối với bạn bè có hơi kì lạ. Từ khi biết Quý Vân Sanh mấy năm nay đến giờ,đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta hơi có ý vượt qua khỏi bức tường bạn bè.
Cô đặt cái ly về, biểu cảm trên mặt không thay đổi, giọng hơi hòa hoãn nói: “Đừng nói như vậy, là bạn bè, anh đã giúp em rất nhiều. Nếu không có anh và bác trai, chỉ sợ lúc trước, phí phẫu thuật của bà ngoại em cũng không gom đủ.”
Ngữ điệu của cô vẫn bình tĩnh như trước, khi nói chuyện lại đặc biệt nhấn mạnh chữ bạn bè, lần đầu tiên hắn can đảm vượt rào, lại nhẹ nhàng đẩy lùi, vạch rõ thêm quan hệ bạn bè, bất luận là ai cũng đều giống nhau.
Mấy năm gần đây, cô vẫn luôn như thế.
Quý Vân Sanh vẫn luôn biết, Thời Diên nhìn qua mềm mỏng,những hễ đã nhận định chuyện gì, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cho nên mấy năm làm bạn ở bên cạnh cô, hắn vẫn không thể thật sự bước vào trái tim cô. Hắn không thể, bất cứ ai khác cũng phải như vậy. Sẽ thật tốt nếu có thể tiếp tục tình bạn giả dối này, ít nhất anh ấy là người bạn mà cô tin tưởng, là người mà cô sẽ chọn để dựa vào.
Nhưng Bùi Kỵ lại là ngoại lệ.
Bùi Kỵ xuất hiện, đánh vỡ biểu hiện giả dối Quý Vân Sanh đã cẩn thận duy trì trong vài năm qua, biến mọi thứ hắn làm trở nên vô ích.
Vì vậy, hắn không thể chịu đựng được.
Quý Vân Sanh siết chặt cái ly trên tay, đốt ngón tay thậm chí có chút trắng bệch.
Hắn hơi cụp mắt xuống, kính giọng vàng che đi hốc mắt tối tăm của hắn.
Quý Vân Sanh chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, lại ngước mắt nhìn cô, ánh sáng mờ ảo trong mắt biến mất không còn tăm tích.
Hắn cười nói: “Mà này, Thời Diên, chuyện ông chủ Bùi đột nhiên công khai hôm trước có phải đã thương lượng qua với em rồi không?”
Thời Diên cong cong môi, ngữ khí lộ ra một tia bất lực.
“Không có…tính anh ấy vẫn luôn như vậy.”
Ngữ khí bất đắc dĩ, trước giờ cô chưa từng có ngoại lệ.
Có lẽ đó là phản xạ tự nhiên.
Cảm xúc trên mặt Quý Vân Sanh không thay đổi, bên môi ngậm cười: “Có một chuyện, anh biết ông chủ Bùi sẽ không nói cho em.”
Thời Diên giương mắt: “Cái gì?”
Hắn đáp: “Lần trước,lúc bệnh bà nội đột nhiên tăng thêm kia. Anh có nghe bệnh viện nói lại, có một người cứ ở loanh quanh phòng bà nội. Anh không yên tâm, để cho trợ lý đi tra xét theo dõi.”
Thời Diên tức khắc khẩn trương lên: “Là ai?”
“Là thư kí cao cấp bên cạnh ông chủ Bùi, họ Chu.”
Thời Diên bỗng dưng ngơ ngẩn, đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ không thể tin.
Chu Cảnh Lâm sao?
Quý Vân Sanh lại vội vàng giải thích: “Có lẽ là ông chủ Bùi bảo anh ta tới đi. Lúc trước chuyện đã xảy ra như vậy, ông chủ Bùi lòng mang áy náy, có thể là muốn quan tâm bà nội, cũng muốn nhận được sự tha thứ.”
Ở bên Thời Diên lâu như vậy, tuy rằng cô không có tình cảm với hắn, nhưng lại khá tin tưởng hắn.
Dù sao ở lúc khó khăn nhất của cô, là hắn ra tay giúp.
Quý Vân Sanh dừng một chút, thu lại suy nghĩ, lại lo lắng nói: “Có điều…. Thời Diên, bác sĩ hẳn là cũng nói với em, bà thân thể không tốt, tâm tình lại dễ bị kí.ch động, rõ ràng đã chịu một ít kí.ch thích….” (ai nói không có nam trà xanh, của quý vị đây nhé )
Sắc mặt Thời Diên tức khắc trắng bệch, hàng mi dài run rẩy.
Giọng điệu có hơi khẩn trương, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, chậm rãi thốt ra một câu.
“Ý của anh là… Là bởi vì Bùi Kỵ, cho nên bà nội mới….”
Quý Vân Sanh thần sắc tự nhiên, vội vàng lại nói:: “Không không không, chỉ là bác sĩ nói, vẫn nên chú trọng sức khỏe của bà nội, tình trạng của bà, không nên lại chịu kí.ch thích.”
Mỗi một câu đều như đánh vào tim cô.
Đầu óc hơi loạn, lặng im một lát, Thời Diên lấy lại tinh thần.
Cô tái nhợt mặt, nhếch khóe môi nói: “Em biết rồi.”
Quý Vân Sanh lại ôn hòa nói: “Mấy ngày nữa nếu rảnh, anh lại đưa em về gặp bà nội.”
“Ừm.”
Thời Diên lên tiếng, cầm túi đứng dậy, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Đã muộn, em đi trước, không quấy rầy công việc của anh nữa.”
Quý Vân Sanh đứng dậy, đang muốn đưa cô đi ra ngoài: “Anh để cho tài xế đưa em đi.”
Cô từ chối, vì vậy Quý Vân Sanh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cô tự đi.
Sau khi Thời Diên rời đi, trợ lý được gọi vào văn phòng qua cuộc gọi nội bộ.
Quý Vân Sanh từ trên ghế sa lon đứng dậy, chậm rãi vuốt lại bộ vest có chút lộn xộn.
Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt vừa rồi của Thời Diên khi rời đi, khóe môi chậm rãi cong lên, ánh mắt thâm thúy.
“Chuyện lúc trước tôi đã nói với cậu, hôm nay làm.”
Trợ lý cung kính gật đầu, rồi định lui ra ngoài: “Được, ông chủ Quý, tôi lập tức làm.”
Quý Vân Sanh ngăn lại, “Chờ một chút. Mộ Tư Xa đã đồng ý quay lại Trung Quốc chưa?”
“Anh ấy nói rằng vé đã được mua, thứ Hai sẽ tới.”
Quý Vân Sanh gật đầu, vẻ mặt sâu sắc khó đoán.
“Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Ngày chuẩn bị cho Bùi Kỵ một đại lễ đã gần tới rồi.
*
Tòa nhà Trụ sở Tập đoàn Bùi thị.
Bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Chu Cảnh Lâm sắp xếp tài liệu trên bàn một cách ngăn nắp, chất đầy như núi.
“Ông chủ Bùi, đây là văn kiện cần anh ký, hạng mục đấu thầu đã được tiến hành, bộ phận đầu tư đang đẩy nhanh tiến độ, trước tối mai sẽ báo cáo đánh giá rủi ro hoàn chỉnh, còn có kế hoạch đầu tư một số tiền lớn cho dự án khu nghỉ dưỡng….. Ước tính giai đoạn đầu của sẽ là 2 tỷ….”
Người đàn ông tỏ ra không hài lòng, nhíu mày, cáu kỉnh ngắt lời: “Đánh giá rủi ro lâu như vậy sao?”
Chu Cảnh Lâm nghẹn ngào, thầm nguyền rủa bản thân, không phải ai cũng có hiệu suất làm việc dị thường như một cỗ máy.
Trên mặt anh ta vẫn mỉm cười: “Được, ông chủ Bùi, tôi sẽ đốc thúc họ tối nay giao lên.”
“Ừm.”
Trong văn phòng an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng bút máy soạt soạt trên trang giấy.
Chu Cảnh Lâm mở miệng lần nữa: “Ông chủ Bùi, còn có một việc.”
“Anh nhờ tôi kiểm tra, tại bệnh viện nơi bà của cô Thời ở, vào buổi trưa ngày 19, tức là ngày diễn ra buổi thử vai cho đoàn làm phim “Đắm Chìm”, một y tá lạ mặt đã vào phòng của bà Thời, đúng lúc cô y tá trực chính không có ở đó.”
Biểu cảm của Bùi Kỵ đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Khóe môi anh nâng lên, trầm giọng nói: “Đã biết, cho người cẩn thận quan sát, tiếp tục kiểm tra những người khác, im lặng mà làm.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Sau khi tài liệu cuối cùng được ký, Bùi Kỵ chuẩn bị đóng nắp bút.
Chu Cảnh Lâm lại đưa một bản: “Ông chủ Bùi, còn có một việc.”
Bùi Kỵ dừng lại, hơi nheo mắt lại, nhìn thẳng vào anh ta, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén.
Cảm nhận được nguy hiểm, Chu Cảnh Lâm vội vàng bổ sung: “Đây là lịch trình tuần này của Thời tiểu thư.”
“Là quản lý của cô ấy, cô Lạc, gửi cho tôi, nói rằng đó là để bù đắp cho những sai lầm của ngày hôm qua.”
“…Anh rốt cuộc là thư kí của ai?”
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua bị gián đoạn, sự bất an trong lòng Bùi Kỵ đột nhiên càng thêm nghiêm trọng.
“Sáng nay cô Thời trống lịch trình, buổi chiều còn phải tham gia ghi hình chương trình, giờ đi làm, hẳn là còn có thời gian ăn trưa.”
Người đàn ông phía sau bàn vẫn không noí gì.
Chu Cảnh Lâm trịnh trọng báo cáo xong, lập tức đẩy cửa đi, cầm văn kiện, trở lại bàn làm việc.
Nhấc điện thoại lên để bấm giờ.
Anh ta đánh cược rằng sẽ không quá ba phút.
Hai phút…
Một phút…..
30 giây………
“Ầm–“
Cánh cửa văn phòng mở ra từ bên trong, một người đàn ông bước ra với chiếc áo vest trên tay.
Chu Cảnh Lâm trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là như vậy.
Chỉ giả vờ đúng ba phút thôi.
Anh ta đứng dậy, cung kính hỏi: “Ông chủ Bùi, có cần tôi sắp xếp tài xế đưa anh đi không?”
Trên môi người đàn ông lộ ra một đường cong nhẹ, anh không quay đầu lại nói:“Không cần”
Thang máy độc quyền nhanh chóng đi xuống bãi đậu xe ngầm.
Một chiếc Ferrari phiên bản giới hạn toàn cầu màu đen lặng lẽ đậu ở đó.
Bùi Kỵ rút chìa khóa xe ra, đèn xe lập tức nhấp nháy.
Anh đi nhanh về hướng xe, một tay lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Điện thoại kêu bíp bíp, kiên nhẫn đợi hồi lâu mới có người bắt máy.
Anh mở cửa xe hỏi: “Ở đâu?”
Bên kia trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng trả lời: “…Dưới tòa nhà Dự Tinh.”
Bùi Kỵ khởi động xe, không nghe ra bất thường trong giọng nói của cô.
Anh không vòng vo nói thẳng: “Ở đó đợi anh mười phút.”
Dừng một chút, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Kỵ xoay vô lăng chiếc siêu xe lao ra khỏi bãi đậu xe.
*
Buổi trưa, xe cộ trên đường tấp nập, tuy không kẹt xe nhưng không thể gọi là dễ đi.
Mười phút sau, Thời Diên nghĩ rằng mình sẽ phải chờ đến tối.
Nhưng anh không đến muộn.
Mười phút đã nói từng phút từng giây đều không trễ.
Thời Diên vừa đi đến bên đường, chiếc siêu xe màu đen sang trọng đã dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lái quay đầu lại, trầm giọng nói: “Lên xe đi.” Hôm nay anh đeo một cặp kính râm màu đen, dáng người cao lớn, đôi mắt phượng bị che đi, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt, quai hàm rõ ràng, có chút lạnh lùng mà sắc bén.
Thời Diên sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần, mở cửa xe đi lên.
Vừa thắt dây an toàn, cô vừa cúi đầu ho nhẹ: “Sao anh lại ở đây?”
Bùi Kỵ xoay vô lăng, nhướng mày: “Anh đưa em đi ăn tối.”
Thời Diên bị phân tâm không nghe thấy lời anh nói.
Bùi Kỵ lập tức nhíu mày, lại hỏi: “Sao? Em không muốn gặp anh?”
Nghĩ rằng cô vừa mới từ Dự Tinh đi ra, Bùi Kỵ không khỏi cười lạnh một tiếng, trong giọng điệu không giấu được sự sắc bén.
“Em muốn ăn cùng ai? Quý Vân Sanh? Có hắn em nuốt trôi cơm sao?”
Như học sinh tiểu học ghen tị.
Thời Diên bất lực: “…Đừng nói nhảm.”
Ngay khi đèn đỏ bật lên, Bùi Kỵ dừng xe, giơ tay tháo kính râm, đột nhiên quay đầu lại gần cô.
Khuôn mặt tuấn tú kia bất ngờ phóng to ra trước mặt, Thời Diên sửng sốt.
Lông mi của anh rất dài và dày, nhìn gần lại càng đẹp, mắt một mí, phần đuôi mắt cụp hẳn xuống, đuôi mắt hơi hếch lên, chỉ nhìn một chút là sẽ bị cuốn vào phong thái yêu nghiệt không kiêng nể mà lộ ra ngoài.
Khi nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen sâu thẳm đó chứa đầy hình ảnh phản chiếu của một mình cô.
Trái tim bất giác lỗi nhịp.
Anh thấp giọng, giọng nói trầm thấp pha lẫn với không khí, có chút mê hoặc.
“Em muốn ăn tối với ai nữa hả?”
Dụ dỗ, đây là dụ dỗ trắng trợn.
Cô phát hiện ra rằng Bùi Kỵ không biết anh học được điều đó từ đâu, trước đây anh rất nóng tính chỉ biết chọc giận cô, nhưng bây giờ anh đã học được… học được cách dụ dỗ… Thời Diên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, thở hổn hển Nhưng đôi tai phiếm hồng đã phản bội cô.
Cô giơ tay đẩy lồng n.gực anh, thanh âm có chút nhu hòa, vô thức nhuộm màu dụ hoặc.
“Đừng làm loạn nữa… Lái xe cho cẩn thận.”
Anh cười khúc khích, ngừng trêu chọc cô, quay đầu lại chú ý đường.
Thời Diên ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt chuyển đề tài.
“Làm sao anh biết buổi trưa em rảnh?”
Anh thẳng thắn trả lời: “Lạc Thanh Y gửi lịch trình cho anh.”
“….”
Cái cô phản bội này.
Tuy nhiên, Bùi Kỵ dường như đã nghe thấy, chậm rãi nói: “Cô ấy đã làm hỏng việc tốt của người khác, tất nhiên phảibồi thường.”
Đôi mắt đẹp của cô trừng mắt nhìn anh, xấu hổ không nói nên lời: “Tại sao…”
Anh sao có thể nói thẳng như vậy?
Bùi Kỵ lại cười: “Anh nói sai sao?”
Thời Diên đỏ mặt quay đi, lần đầu tiên hung hăng ra lệnh cho anh: “Em đói bụng, mau lái xe đi.”
Bùi Kỵ vừa cầm vô lăng vừa uể oải nói: “Anh cũng đói.”
Dừng một chút, ngữ khí của anh trở nên hơi thâm thúy: “Anh đói từ tối hôm qua.”
“…”
Bùi Kỵ mấp máy môi dưới, chậm rãi hỏi: “Vậy em muốn ăn gì?”
“……”
Thật khó chịu, mặc kệ anh.
*
Bị anh chọc ghẹo như vậy, tâm tình Thời Diên cũng không còn nặng nề như lúc mới ra khỏi Dự Tinh.
Nhưng không có cảm giác thèm ăn.
Những lời của Quý Vân Sanh cứ quanh quẩn trong đầu cô, cho dù cô có ép bản thân không nghĩ về nó như thế nào, cô cũng không thể dừng lại.
Không ăn bao nhiêu, nhưng Thời Diên đã uống quá nhiều nước chanh, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng riêng, Bùi Kỵ tâm trạng rất tốt, cúi đầu chậm rãi cắt miếng bít tết trong tay, sau đó đặt xuống trước chỗ ngồi của cô.
Anh định ngồi lại thì thấy màn hình điện thoại trên bàn sáng lên.
Vài giây khi nó được bật lên, Bùi Kỵ đã nhìn rõ dòng chữ đó, mắt của anh lập tức tối sầm lại.
Cơn tức giận cực lớn nhanh chóng tích tụ quét qua trong mắt anh, bị áp chế ở chỗ sâu nhất, giống như dây đàn căng, không cẩn thận sẽ lập tức bộc phát.
Gân xanh trên mu bàn tay từng chút một nổi lên, các khớp bắt đầu trắng bệch.
Chẳng mấy chốc, Thời Diên đã trở lại.
Cô ngồi trở lại chỗ của mình, bất ngờ khi nhìn thấy miếng bít tết được cắt sẵn trước mặt, rồi ngước lên nhìn anh.
Cô nhanh chóng nhận ra tâm trạng bất ổn và đáng sợ ở chỗ anh.
Cô rõ ràng chỉ ra ngoài một lúc, tại sao anh lại thành như vậy.
Thời Diên quan sát biểu hiện của anh, hỏi nhẹ nhàng: “Bùi Kỵ … có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Bùi Kỵ lạnh lùng: “Anh đã nói, tránh xa hắn ta ra.”
Thời Diên dừng lại, cô mím chặt môi, nuốt lại câu anh ấy đã từng giúp cô vào.
Thấy cô im lặng, cảm xúc bị kìm nén trong mắt Bùi Kỵ ngày càng dữ dội, đôi mắt anh tối sầm nặng trĩu.
Anh nắm chặt mu bàn tay, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Em có muốn hắn cùng em về thăm bà không?”
Chủ đề này bất ngờ được khơi ra.
Động tác của cô khựng lại, câu hỏi mà cô đã cố gắng hết sức để trốn tránh lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô.
Thẳng thắn mà nói, nó đang bị rạch ra trước mặt cô.
Cô không thể thoát khỏi nó.
Sắc mặt hòa hoãn Thời Diên từng chút một biến mất, hai tay từng chút một nắm chặt thành quyền, lông mi khẽ run.
Cuối cùng, cô khó nhọc mở lời: “Bùi Kỵ… vừa rồi anh có đến thăm bà nội không?”
Lời vừa dứt, không khí lập tức đông cứng lại.
Sau một lúc im lặng, anh chợt mỉm cười.
Sự điên cuồng trong mắt anh biến mất, nhưng thay vào đó là một sự bình tĩnh kỳ lạ.
“Quý Vân Sanh đã nói cái gì?”
“Em cho rằng bệnh bà nội tái phát bệnh là do anh sao?”
Anh lại cười, mang theo giễu cợt, thấp giọng thì thầm: “Cũng phải, làm sao có thể không tức giận khi thấy con trai của kẻ thù chứ.”
Hóa ra, anh vẫn khiến người ta chán ghét như thế.
Bùi Kỵ cúi đầu, không thể phân biệt được cảm xúc trên mặt, khuôn mặt căng thẳng lạnh lùng đến đáng sợ.
Trái tim của Thời Diên chùng xuống, bị nỗi đau siết chặt lấy.
Cô ngẩn người, muốn giải thích: “Bùi Kỵ, ý em không phải như vậy…”
Thế nhưng, còn chưa kịp nói xong, người đàn ông đã xoay người rời đi.
Thời Diên sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, cô muốn nhấc chân đuổi theo anh.
Nhưng vừa đi được một bước, tiếng bước chân đột ngột dừng lại.
Ngay cả khi cô đuổi kịp, cô có thể nói gì.
Không ai trong số họ có thể quên đi nó.
Thời Diên cứ đứng đó như vậy, mái tóc dài xõa ra một bên mặt, rất khó nhìn rõ biểu cảm.
Chỉ có nỗi buồn sâu thẳm bao trùm xung quanh cô.
Sau một khoảng thời gian, phòng bao yên tĩnh, cô là người duy nhất ở lại.
Cùng với miếng bít tết nguội lạnh trên bàn.