Vương tử Hữu Kim, Thạc Phong Hòa Diệp ngồi trên xe thiên trướng do bốn mươi con trâu lớn sáu sừng kéo.
Những con trâu lớn sáu sừng này do người khổng lồ tộc Khoa Phụ trên băng nguyên Thương Châu đưa tới, mỗi con cao bằng hai người cộng lại, thể trọng sáu ngàn cân, khi phi nước đại có thể tông đổ tường thành, các binh sĩ đi gần móng guốc của chúng, thường hay bị tiếng rống của chúng làm giật mình, ngã xuống đất.
Còn cỗ xe thiên trướng khổng lồ mà chúng kéo chạy, giống một tòa cung điện, xây trên mấy chục thân gỗ cực lớn.
Những thân gỗ này đều là Thương mộc từ Trữ Châu, chất gỗ nhẹ nhưng cứng như sắt, có cây thọ hơn trăm tuổi, đường kính năm thước, dài hai mươi chín thước.
Màn trướng trên xe dùng năm trăm tấm da báo gấm ngâm trong thuốc mỡ chế thành ghép vào nhau, bên trong lót lưới bằng tơ sắt, mưa gió không lọt, tên bắn không vào, lửa thiêu không cháy.
Trên xe có thể chứa mười người ca múa, trăm người nghị sự.
Để khiến cỗ xe này đi từ Bắc Vọng thành tới ngàn dặm ngoài đế đô Thiên Khải, quân Hữu Kim trưng dân phu, mở một con đường lớn bằng phẳng, thẳng tắp, có thể chứa năm mươi con ngựa chạy song song, những nơi mà cỗ xe thiên trướng cực lớn này ầm ầm chạy qua, trên mặt đất dù phi ngựa cũng không còn cát bụi bốc lên.
Tuy đã hao phí gần mười vạn sức dân ngày đêm làm việc, người chết hơn một vạn, nhưng từ đó kỵ quân Hữu Kim có thể ngày đi năm trăm dặm, từ quận Bắc Vọng ở Lâm Hải, Trung Châu giết tới dưới thành Thiên Khải chỉ cần ba ngày.Khi chàng dẫn binh Nam tiến, Đoan triều Đông Lục vẫn được xưng là có trăm vạn hùng binh.
Thạc Phong Hòa Diệp vừa vượt qua eo biển, liền ra lệnh phá thuyền lớn vượt biển.Chàng nói với các tướng sĩ: “Các ngươi còn trông chờ sau khi bại trận sẽ ngồi thuyền trốn về Bắc Lục sao? Không thể nào, các ngươi ruồng bỏ bộ tộc của mình, nếu chiến bại, sẽ không còn mặt mũi nào quay về hướng Bắc mà chết, chỉ có thể tiến về phía trước, không trở thành chủ nhân thiên hạ, sẽ thành lệ quỷ không mộ không quê.”Vì vậy bảy vạn kỵ quân biến thành bảy vạn con sói không nhà, họ chém giết không tiếc mạng, tinh nhuệ của quân đội Đoan triều đã sớm tiêu hao gần hết từ khi Bắc Lục chiến đấu với phản quân Uyển Châu của Mục Vân Loan, quân đoàn mới tổ chức vừa chạm trán kỵ binh Hữu Kim đã bại lập tức.
Khi đó quốc thế Đoan triều đã suy, các nơi phản loạn không ngừng, các tướng lĩnh và quận thủ đều có chí khác, Thứ sử quận Bắc Vọng là Khang Hữu Thành liền dẫn quân đầu phục Hữu Kim.Thạc Phong Hòa Diệp chỉ mất mười một tháng đã đánh tới trung tâm Đông Lục, dưới đế đô Thiên Khải thành.
Chính chàng cũng không dám tin lại có thể thuận lợi đến thế.Nhìn thành quách nguy nga ở Thiên Khải, Thạc Phong Hòa Diệp nghĩ, sao họ lại phí bao nhiêu nhân lực vật chất để dựng lên một cái lồ ng thế này.
Sức mạnh xây dựng thành trì này, có thể thảo phạt biết bao cương thổ.Nếu đánh chiếm được Thiên Khải thành, chàng sẽ trở thành hoàng đế.
Sau đó thì sao? Vào thành ngồi lên ngai vàng, nhận triều bái của mọi người, từ đó bắt đầu bị đóng đinh vào chỗ ngồi ấy, lặp lại cuộc sống của từng đời, từng đời hoàng tộc, chậm rãi già đi một cách sa đọa?Không! Thạc Phong Hòa Diệp nghĩ, không thể như vậy được! Thật ra chàng chỉ thích phóng ngựa và chém giết, chàng chán ghét những thứ kỳ quái gọi là thành thị do đá xây lên này, vì chúng chắn mất mây ở chân trời, chắn đường đi của tuấn mã, tầm mắt của người cưỡi.
Chàng thích nhìn tảng đá từ máy bắn đá đập vào tảng đá trên thành, cứ “ầm” một tiếng vỡ tan, bắn tung tóe, làm người ta hưng phấn đến run lên.
Nhưng giờ thành bị phá, chàng lại phải xây tòa thành đó thật tốt lần nữa, xây còn cao lớn, kiên cố hơn ban đầu, vì kẻ chinh phục mới sẽ lại tới, từ giờ chàng phải bắt đầu bảo vệ tòa thành này… Không, chàng ghét như vậy!Vương tử Hữu Kim Thạc Phong Hòa Diệp bỗng nảy ra một ý tưởng trong đầu: chàng muốn dỡ bỏ tòa thành trong vạn thành này — Thiên Khải!…Lúc này, ngoài bốn trăm dặm, một thanh niên toàn thân giáp trụ đang ngồi trên lưng ngựa, tiến về phía Thiên Khải thành.
Nông phu ven đường từ trong ruộng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn lá cờ màu tía cực lớn chàng đang cầm.Thế nhưng sau lưng chàng không hề có một binh sĩ nào đi theo.Thanh niên này cũng ngẩng đầu, nhìn biển mây nóng rực phía chân trời.“Thiên Khải thành, ta đã trở về… Mục Vân thị, các ngươi chuẩn bị trả nợ đi!”…Giống như gió lớn từ phương Nam thổi tới, từng đợt bụi mù nổi lên cuồn cuộn, đó là binh mã của các lộ chư hầu, đang dồn về hướng đế đô.Trong đại doanh ở mười dặm ngoài cửa Bắc Thiên Khải thành, Nhị vương tử Hữu Kim Thạc Phong Hòa Diệp xem thư báo, hơi mỉm cười: “Mười chín đội quân Cần vương?” Chàng lười biếng dựa vào tháp, “Không vội, bảo Hách Lan Thiết Đóa án binh bất động, để mấy tên đó đánh nhau long trời lở đất trong Thiên Khải thành đã rồi nói sau.
Lúc nào chúng mệt nhọc vì đánh trận, ta mới ra tay.”Sau đó truyền lệnh: đại quân xuất phát, chậm rãi tiến về phía Nam.Lúc này, mười dặm phía Nam Thiên Khải thành, đại quân chư hầu với các màu cờ hiệu khác nhau không hẹn mà cùng ngừng cước bộ.Quân Hữu Kim đã đến ngoài cửa Bắc, còn ngoài cửa Nam là liên quân chư hầu, một hồi đại chiến tranh đoạt đế đô sắp nổ ra.Chư hầu đều dựa vào chiêu bài Cần vương mà đến, nhưng không ai muốn đối đầu trực tiếp với thiết kỵ Hữu Kim, mà đều muốn vào thành cướp lấy ngọc tỷ, tương lai sẽ danh chính ngôn thuận hiệu lệnh thiên hạ, nhưng lại không có ai nguyện trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, bị các nhà khác liên hợp lại tiêu diệt.
Các thuyết khách sứ giả tới lui như thoi đưa giữa các doanh trận, liên ngang kết dọc, toàn bộ liên doanh chư hầu như một bầy sói đang tụ lại thực hiện mưu đồ, thương thảo ai sẽ tới cắn đứt họng Đại Đoan triều….Đại quân áp sát thành, trong hoàng thành lại đặc biệt yên tĩnh, dường như mọi người đã trốn sạch.Từ căn phòng nhỏ trong hoa viên mà Mục Vân Sênh từng ở lại, đột nhiên truyền ra tiếng động.Mặt đất trong phòng bị phá vỡ thật mạnh, bên dưới lộ ra một đôi gọng kìm dài, ngay sau đó, một con quái vật khổng lồ giống côn trùng nhô đầu ra.Hà Lạc vương Phàm Lạp Khải Sắc nhảy khỏi trùng Tương Phong của hắn, đánh giá bốn phía: “Đây chính là đế đô của Nhân tộc sao?”Các Tương Phong của Hà Lạc tộc đào mở thông đạo rộng hơn, ùn ùn không ngừng chuyển quân đội Nhân tộc ra ngoài.Phàm Lạp Khải Sắc tới cạnh Mục Vân Sênh: “Tiểu cô nương họ Cơ của Thịnh quốc dùng kiếm Vị Minh gạt ta, ta còn tưởng rằng nàng ta được ngài ủy thác, để quân đội của nàng ta đi qua, hiện tại quân đội Thịnh quốc rất có thể đã từ cửa này chém giết lên mặt đất trước rồi, ngài phải cẩn thận đó.
Chúng ta chỉ có thể giúp ngài tới đây thôi, sau này phải dựa vào chính mình.
Ngày thời loạn kết thúc, đừng quên lời hứa trả lại thánh địa núi Bắc Mang cho Hà Lạc tộc bọn ta của ngài.”Hắn hành một lễ, chui vào Tương Phong, mang theo Hà Lạc tộc quay về lòng đất một lần nữa.Mục Vân Sênh đánh giá hoa viên mình từng ở nhiều năm, nay đã tan hoang không chịu nổi.
Còn toàn bộ hoàng thành, đã sớm phủ kín lá rụng, bụi bặm chồng chất cũng không ai quét dọn.
Chiến sự sắp tới, quan viên và dân trong thành tranh nhau bỏ trốn, đế đô Thiên Khải vạn bang hướng về khi xưa, nay đã là một tòa thành hoang.Mục Vân Sênh dẫn quân chạy tới Thái Quân điện, nhưng khi tới cổng lớn trước điện, đã thấy trên quảng trường đứng đầy giáp sĩ từ lâu.
Một lá cờ lớn thêu chữ “Thịnh” đang tung bay.“Mục Vân Sênh, quả nhiên ngươi cũng tới.” Cơ Quân Thông cười lạnh phía sau rừng thương biển đao.“Cô dùng kiếm Vị Minh lừa gạt lòng tin của Phàm Lạp Khải Sắc.
Nhưng Quân Thông à, cô đoạt lấy cung điện trống không này, nhưng có thể giữ được bao lâu?”Quân Thông cười lạnh một tiếng: “Thương vương Lục Nhan ước định với chư hầu, người vào Thiên Khải thành trước sẽ là minh chủ.
Hắn đã nói ra, đương nhiên không dễ nuốt lời.
Tuy nhiên hắn không ngờ nổi, sẽ có người vào được Thiên Khải thành trước hắn.
Hơn ba trăm năm rồi, bọn ta rốt cục đã về được hoàng thành của mình, còn sau này, nó sẽ vĩnh viễn phục vụ Thịnh triều.”Thiếu niên lắc đầu: “Cô nhìn xem gạch ngọc ngói vàng này, đã sớm không còn là của ba trăm năm trước, ba trăm năm nay trải qua vô số lần sửa chữa và mở rộng, những thứ cô đã thấy căn bản không phải hình dáng cố đô ban đầu của các cô, cô cũng vĩnh viễn không sao biết được dáng vẻ của hoàng thành Thịnh triều xưa kia.
Quá khứ… Vĩnh viễn không thể tìm lại.”“Nhưng ta sẽ là chủ nhân mới.
Hiện tại ngươi thần phục ta vẫn còn kịp.
Giờ ta có một vạn binh sĩ, ngươi cũng có một vạn người, hai vạn quân đội, dựa vào tường thành đồ sộ có danh muôn đời không đổ của Thiên Khải thành, giữ vững nửa tháng hoàn toàn không vấn đề.
Đến khi các quân chư hầu khác cũng đuổi tới Thiên Khải thành, họ sẽ hỗn chiến tàn sát với Thương quân dưới thành, chúng ta ngồi xem là được.”“Nhưng mà, đại quân Hữu Kim tộc của Thạc Phong Hòa Diệp cũng cách cửa Bắc không xa, khi đó phòng ngự kiểu gì?” Thiếu niên hỏi.“Hữu Kim tộc là bộ tộc du mục Bắc Lục, kỵ binh kiêu dũng, nhưng không giỏi công thành, chúng không có cách nào lấy được Thiên Khải thành, lại phát hiện quân chư hầu ở phía Nam thành, sẽ trực tiếp vòng qua Thiên Khải thành, công kích quân chư hầu.
Vẫn là lưỡng bại câu thương.”“Quân Thông, cô nghĩ mọi việc trên đời quá đơn giản rồi.”“Không được gọi là Quân Thông! Gọi bệ hạ!”“Thì ra ngày ấy cô trách ta không hỏi tên của cô, cũng chỉ là một lời sáo rỗng.” Thiếu niên cười.“Ngày ấy…” Cơ Quân Thông cúi đầu, “Ngày ấy là ngày ấy… Nhưng hôm nay…” Mắt nàng lại lóe ra mũi nhọn vô tình, “Ngươi chỉ có hai con đường, một là xưng thần với ta, hai là đánh một trận với ta ở đây!”Thiếu niên cười, lắc đầu: “Ta sẽ không đi vào con đường mà người khác bày ra cho mình.”Cơ Quân Thông mày liễu dựng ngược, cầm chặt chuôi kiếm Vị Minh.
“Ta cũng sẽ không nhân từ nương tay với kẻ ngáng đường mình.”Mục Vân Sênh biết uy lực của kiếm Vị Minh, chàng nắm chặt tay, âm thầm chuẩn bị pháp thuật đối phó.Cơ Quân Thông nắm lấy chuôi kiếm, ngón trỏ lại đang không ngừng run.
Thiếu niên để ý, âm thầm thở dài: nàng cũng không thật sự hận thù sôi sục như những gì nàng giả bộ, nhưng trọng trách khôi phục Đại Thịnh này quá nặng nề, muốn đè nàng chết tươi.Cơ Quân Thông cắn chặt môi, cuối cùng vẫn rút mạnh kiếm Vị Minh.
Kiếm vừa rút ra, tia sáng quanh thân kiếm liền như bị hút lấy một cách tham lam, từ không khí truyền đến tiếng kêu khóc chói tai, trong vài luồng khí đen hiện ra gương mặt dữ tợn của lệ hồn, lao thẳng về phía thiếu niên.Thiếu niên cầm bút điểm mạnh vài lần trên không, vài điểm sáng loá mắt hiện ra trong không trung, chợt phát ra vô số tia sáng, đâm vào đám khí đen.
Lệ hồn trong đám mây mù đau đớn quay cuồng, gào thét trong vùng sáng, có những con trốn sang hướng khác, nhưng vẫn có nhiều con lao thẳng tới.Mục Vân Sênh nhảy một bước về phía sau, lấy ra một quyển tranh trống không từ tay áo.
Đám khí đen lao thẳng vào trong quyển tranh, lại bị hút lên mặt giấy, chỉ thấy trên tờ giấy trắng vài hình thù kì quái như mực loang đau đớn giãy dụa và gào thét, nhưng rốt cục dần dần bất động.
Trên mặt giấy trắng ấy, xuất hiện những mặt quỷ vô cùng đáng sợ.Lúc này những ác hồn bỏ trốn lại trực tiếp đánh tới binh sĩ bốn phía, những người bị khí đen nhập thân đều thống khổ co quắp, ngã xuống mặt đất, lập tức tắt thở.Thiếu niên nhìn Cơ Quân Thông, trong mắt nàng tràn ngập kinh ngạc, không muốn cầm trong tay thứ đáng sợ tới thế.
Nhưng vẫn ra vẻ lãnh khốc, cười nói: “Dù ngươi có pháp thuật, cản được một nhát kiếm của ta, nhưng không cản được mười nhát, ta không giết được ngươi, cũng có thể giết sạch người bên cạnh ngươi, ngươi vẫn nên quỳ xuống xưng thần đi.”Mục Vân Sênh nghĩ thầm, tuyệt đối không thể để nàng ta vung kiếm thêm lần nữa.
Chàng búng tay, vài điểm sáng trên không trung xẹt thẳng tới chỗ Cơ Quân Thông.
Nàng sợ hãi vung kiếm cản lại, Mục Vân Sênh liền quăng quyển tranh trong tay trái ra, Cơ Quân Thông trong lúc hoảng loạn đã chém rách tờ giấy, một luồng khí đen tuôn ra bao vây nàng.
Nàng cả kinh thét chói tai, binh sĩ quanh nàng cũng sợ hãi bỏ chạy tứ tán.Mục Vân Sênh nhắm chuẩn cơ hội, tung mình về phía trước, dựa vào Tuyết vũ linh đạp gió mà đi, lướt qua đầu Thịnh quân, rơi thẳng xuống sát Cơ Quân Thông, chụp lấy tay nàng, rút kiếm Lăng Vân ra kề vào cổ nàng.“Cô thua rồi.”Cơ Quân Thông đờ người tại chỗ, mắt ầng ậng nước, nàng dùng hết sức lực của một nữ tử yếu đuối, phí hết tâm tư hòng phục quốc, nhưng thế sự lại vô tình như thế.
Nàng biết bản thân căn bản không phải anh hùng trăm trận lập quốc gì đó, cũng không kế thừa sự dũng mãnh tàn nhẫn của tổ tông, nàng thà vui đùa trong hoa viên, đánh đàn ngắm tuyết như những nữ hài tử khác, cớ sao lại phải sinh vào thời đại này.
Giờ rốt cuộc nàng đã mất tất cả, mất quốc gia, cũng mất luôn tính mạng.Nàng bi phẫn, không muốn sống nữa, vung kiếm giãy ra, nói: “Giết ta đi!”Thiếu niên thấy nàng vung kiếm, cũng sửng sốt, chàng chỉ cần nhẹ nhàng đưa kiếm, đầu thiếu nữ sẽ rơi xuống.
Nhưng rốt cuộc chàng vẫn không ra tay.
Cơ Quân Thông không thu được tay, kiếm Vị Minh chém thẳng vào vai thiếu niên, vô số lệ hồn bên trong hoan hô một tiếng, tràn về hướng máu tươi b ắn ra, miệng vết thương lập tức biến thành màu đen.Thiếu niên lập tức cảm thấy huyết mạch toàn thân như bị nước đá tràn vào, thân thể trong nháy mắt lạnh như băng, tai nghe thấy vô số tiếng kêu quái dị, trực tiếp khiến người ta điên mất.
Chàng vứt kiếm, thét to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống thềm điện.Quân Thông ngây ngốc đứng đó, nàng vốn chỉ muốn chết, lại không ngờ thiếu niên không vung kiếm.
Nàng vẫn chưa từng giết ai, lại càng không mong người bị giết là chàng.
Mắt thấy binh sĩ đối diện Mục Vân Sênh sắp xông lên chém giết, giữa hai bên sẽ là cuộc chiến đẫm máu.
Nàng quát to: “Dừng tay!”Hai bên hãm tốc độ lại, thương đao đều đã gí sát vào mặt đối phương.Cơ Quân Thông chạy thẳng xuống dưới, nâng thiếu niên dậy, cấp thiết la lên: “Thái y đâu? Có ai không, lại cứu hắn với?”Từ trên không chợt có một bóng dáng phiêu nhiên hạ xuống, Phong Đình Sướng ôm lấy thiếu niên, chàng cài Tuyết vũ linh nên vô cùng nhẹ nhàng, nàng mang theo Mục Vân Sênh bay thẳng lên trời..