Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 50: 50: Cuộc Chiến Thiên Khải Lần Thứ Nhất 6



Thạc Phong Hòa Diệp ra khỏi cỗ xe thiên trướng, nhìn một vạn kỵ binh bại trận chạy về.“Thật đáng buồn, huynh đệ của ngươi đã chết trận rồi.” Chàng nói với đại tướng Hách Lan Thiết Viên đứng bên mình.“Xin hãy cho ta ra trận, ta nhất định phải vào Thiên Khải thành trước, giết đến lúc không cầm nổi đao nữa mới thôi!” Hách Lan Thiết Viên cuồng nộ xin đánh.Thạc Phong Hòa Diệp lắc đầu, chỉ ngưng thần nhìn phương xa.“Một người… Chỉ có một người, lại truy đuổi một vạn kỵ binh của chúng ta, nếu điều này bị người trong thiên hạ biết, chúng ta còn mặt mũi nào trở về Đông Lục?”Chàng truyền lệnh xuống, đội cung nỏ tiến lên, phải bắn chết kỵ binh Hữu Kim trốn về.Trong đám kỵ binh trốn về từ đằng xa, có phó tướng thấy trong trận của chính mình lại bày ra trận hình phòng ngự bằng cung, kinh hoảng phất cờ ngăn đám kỵ binh tiếp tục rút lui, quay mặt về phía trước hô lớn: “Sao lại muốn bắn tên?”Trong cung tiễn trận cũng có tướng lĩnh quát lại: “Bao nhiêu người các ngươi bị một người đuổi chạy trối chết, còn chưa hổ thẹn tự sát, mà có mặt mũi trở về sao?”“Một người? Phía sau rõ ràng là mười mấy vạn đại quân!” Kỵ tướng quay đầu chỉ tay, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.Trên đồng hoang bao la, xa xa chỉ có Mục Như Hàn Giang đơn thân độc mã đứng đó.Đội quân khổng lồ vừa rồi, cứ như bị một trận gió thổi tan, biến mất trên bình địa.“Mới rồi chúng còn truy đuổi sau lưng bọn ta mà!” Kỵ tướng phẫn nộ gào lên.Tin tức truyền tới xe thiên trướng, Khang Hữu Thành nhỏ giọng nói với Thạc Phong Hòa Diệp: “Thiên Khải thành sao còn có thể có hơn mười vạn đại quân? Chẳng lẽ đã trúng gian kế huyễn thuật của kẻ địch?”Thạc Phong Hòa Diệp không trả lời, chỉ nhìn vào bóng dáng đằng sau đám kỵ quân trước mắt: “Người kia, lẽ nào chính là Mục Như Hàn Giang?”Chàng vung tay, trong trận Hữu Kim kèn lệnh nổi lên, đại quân lại bắt đầu tiến về phía trước.

Một vạn kỵ binh kia vội vã chia làm hai, vòng đến hai bên sườn đại quân, nhường đường.Khi quân Hữu Kim tiến tới nơi cách Mục Như Hàn Giang nửa dặm, Thạc Phong Hòa Diệp mới vung tay lên lần nữa.Quân trận khổng lồ “Ầm” một tiếng rồi ngừng lại, tiếng bước chân vang dội trên bình nguyên lập tức biến mất, trở nên đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng phần phật trong gió của vô số cờ xí.Tình hình này, Mục Như Hàn Giang cũng vừa trải qua, nhưng vừa rồi là một vạn người, hiện giờ đã biến thành mười vạn.Chàng không quay đầu lại, bất luận sau lưng có một đội quân lớn hay không, chàng cũng sẽ không lùi bước.“Thực sự là dũng tướng.” Thạc Phong Hòa Diệp xuống khỏi xe thiên trướng, cưỡi lên ngựa chiến của mình, chàng có thể cảm giác đao của bản thân đang rung bần bật trong vỏ, nó khát vọng triển khai một hồi chém giết với đối thủ chân chính.“Năm xưa khi còn ở Bắc Lục, phụ thân ta cũng từng dẫn bộ tộc đánh trận cùng Mục Như quân, hồi đó phía sau Mục Như chiến kỳ này có hàng chục viên danh tướng Mục Như gia và mười vạn kỵ binh thiết giáp tinh nhuệ.

Khi đó kỵ binh của liên quân tám bộ cùng lắm chỉ được tám vạn, hơn nữa rất nhiều người đến đao cũng không có, chỉ có thể vót nhọn côn gỗ mà dùng.

Phụ thân ta còn chưa khai chiến đã biết tất bại, nhưng người không thể lùi bước, bởi vì lùi bước thì không còn đường sống, sau lưng là mục trường và nơi ở của tám bộ, người muốn tranh thủ thời gian cho bọn ta đào tẩu.

Hiện giờ nhớ lại…” Thạc Phong Hòa Diệp quay về phía các tướng bên người, than một tiếng, “Khi đó phụ thân ta, cũng giống như Mục Như Hàn Giang lúc này, lòng biết mình chắc chắn phải chết.

Năm xưa người cũng là anh hùng, hiện giờ ta lại chê người già rồi, cười người không dám tới Đông Lục tranh thiên hạ, có lẽ vì khi đó ta còn quá nhỏ, chưa từng trải qua duyên cớ trận chiến ấy?”Trận chiến ở Bắc Lục mười năm trước ấy, Mục Như thế gia và Hoàng trưởng tử Đoan triều Mục Vân Hàn suất lĩnh kỵ binh đại phá liên quân tám bộ, truy sát một mạch tám trăm dặm, thi thể binh sĩ tám bộ từ Ngân Lộc trải tới tận Nộ Mã nguyên, một trận máu tanh thảm liệt này, tất cả các lão tướng từng trải qua mỗi lần nhắc tới, đều không thể tránh khỏi tim đập chân run.“Nhưng hiện tại, rốt cục cũng tới phiên Mục Như thị và Mục Vân thị tới làm loại anh hùng như vậy.

Ta không tin, người dù làm bằng sắt, đối mặt với đại quân ta mà vẫn có thể không run!”Chàng giơ cao roi ngựa, vụt một cái, đại quân Hữu Kim cùng gào thét điên cuồng, thanh âm đó làm chim bay trên không cũng bị chấn động rớt xuống.Tiếng gầm ập về phía Mục Như Hàn Giang, lá cờ lớn trong tay chàng mặc sức tung bay trong gió, như cột buồm nghiêng ngả trong gió bão.Lúc này, đột nhiên họ lại nghe thấy thanh âm gì đó.Sau lưng Mục Như Hàn Giang, vô số cờ xí đang xuất hiện từ phía chân trời….Dưới Thiên Khải thành, Quân Thông nằm trong lòng Mục Vân Sênh, mặt nàng trắng bệch như giấy, chỉ còn đôi mắt vẫn linh động như trước.“Thật đáng tiếc, đại quân xuất hiện trong bức tranh, rốt cục không thể kéo dài, chỉ nhất thời dọa quân Hữu Kim bỏ chạy, rồi cũng nhanh chóng tan thành mây khói.”Nàng nhìn về đại địa phương Bắc, mây mù trên mặt đất bị gió cuốn đi, giống như vô số linh hồn chiến sĩ tiêu tan.“Ta có chút hận số phận chính mình, vì sao lại sinh ra trong gia đình đế vương, điểm này, có lẽ là nguyên nhân ta và ngươi thương xót lẫn nhau chăng.

Thật ra… Lúc ta còn rất nhỏ, đã biết ngươi rồi, khi đó ngươi vô tư vô lự trong cung điện trên mặt đất, ta chính mắt nhìn thân tộc tương tàn trong vương triều dưới lòng đất, suốt năm không có nổi một ngày ngủ yên.”Nàng chậm rãi giơ tay lên, muốn chạm vào gò má Mục Vân Sênh, trên cổ tay yếu ớt ấy, có một vết thương sâu hoắm, nhưng không còn nhỏ ra nổi một giọt máu nào nữa.“Từ nhỏ trưởng bối đã nói, vạn dặm sơn hà trên mặt đất đều là của bọn ta, của Cơ thị, của Thịnh triều, nhưng Thịnh triều là gì? Ba trăm năm trước không còn Thịnh, ba trăm năm sau cũng chẳng còn Đoan, hàng chục năm nữa thì không còn ngươi và ta, chỉ nghĩ tới đó thôi, vậy tranh gì đây?”Mục Vân Sênh cắn môi: “Nhưng ngươi không thuyết phục nổi người trong thiên hạ, còn chẳng thuyết phục nổi bản thân.”“Đúng vậy… Ta quá mệt mỏi rồi, ngày đó từ khoảnh khắc ngươi chĩa kiếm vào ta, ta đã hiểu rõ, ta không có khả năng tranh thiên hạ này.

Nếu như ta chết đi, chẳng biết có được giải thoát hay không? Mộng phục quốc của Đại Thịnh, sẽ theo cái chết của ta mà tiêu tan chăng? Máu của một người, nếu có thể đổi lấy nửa khắc bình yên cho một quốc gia, có phải rất đáng giá hay không?”Trên tường thành, máu tươi của nàng đang bị bức tường ngàn năm tham lam hút lấy, biến thành màu nâu.

Sau trăm năm nữa, có còn ai nhận ra được bức tranh khổng lồ trên tường này không, có còn ai thấy được những khuôn mặt giận dữ gầm thét này không?“Có đôi khi, với thời gian nửa khắc, có thể thay đổi mấy nghìn năm.” Mục Vân Sênh ngẩng đầu lên, nhìn làn sóng đao thương dâng trào trước mắt, “Nếu một người nguyện không tiếc mạng, vậy thì mười vạn người cũng có thể!”…Mục Như Hàn Giang nhìn đại quân chư hầu xuất hiện phía sau mình.

Bọn họ bởi vì hành quân cấp tốc, đã sớm lẫn lộn vào nhau, các màu cờ hiệu, các màu y giáp, nhưng cùng một loại ánh mắt, nhìn đại quân Hữu Kim trước mặt.“Sao các ngươi lại tới đây? Không đoạt Thiên Khải thành nữa?” Chàng hỏi đám chư hầu giục ngựa tới gần mình.“Một đội quân tiên phong của Hữu Kim đã vòng tới phía Nam thành rồi.

Tên tướng địch đó đúng là hung hăng, bọn ta tốn bao nhiêu sức lực mới giết sạch đám người Hữu Kim đó.

Thật kỳ lạ, vào lúc đó, ai cũng nghĩ, nếu Mục Như Hàn Giang ở đây thì tốt biết bao.” Thương vương Lục Nhan tiến lên cười to: “Nhìn mặt các binh sĩ, ta cũng hiểu, nếu tiếp tục để họ tàn sát lẫn nhau, sẽ mất hết lòng quân, hơn nữa sớm muộn toàn bộ cũng sẽ đi tong trong tay người Hữu Kim.

Cho nên con mẹ nó đều tại ngươi hết, Mục Như Hàn Giang ngươi hôm nay xuất hiện, sao ngươi lại không thể theo bọn ta cùng cướp ngọc tỷ, đoạt Thiên Khải thành? Sao lại tới bộc lộ lòng trung nghĩa gì đó, còn một mình đi cản quân Hữu Kim, ngươi là kẻ ngu thì bọn ta phải làm người thông minh thế nào đây, giờ nếu bọn ta không giúp ngươi, không chỉ người đời, ngay cả binh sĩ dưới quyền của bọn ta cũng sẽ chửi tới tận tổ tông của bọn ta, phải làm sao đây?”“Trung nghĩa?” Mục Như Hàn Giang cười lạnh một tiếng, “Nếu để ta thấy người của hoàng tộc Mục Vân, tất sẽ giết hết.

Ta bảo vệ Thiên Khải, chỉ vì vinh quang gia tộc ta, chứ không vì bọn chúng.”“Thật sao? Vậy ta nói cho ngươi một việc, Vị Bình hoàng đế đã tới.

Nếu ngươi muốn giết hắn, ta sẽ giúp ngươi.”…“Ta còn một chút máu cuối cùng,” Quân Thông giơ tay mình lên, duỗi về phía bầu trời, ánh nắng lờ mờ chiếu vào mắt nàng, “Ngươi có thể thực hiện nguyện vọng của ta không?”“Vẽ một bức tranh cho cô?”“Không, ” Quân Thông lắc đầu, mắt nàng lóe sáng lấp lánh, “Ta muốn… nhìn thấy… ngươi vẽ nàng.”Lòng Mục Vân Sênh đau nhói, giống như khi ở trên đồng tuyết, bị một kiếm của nàng đâm vào lồ ng ngực.

Chàng không sao quên được ánh mắt nàng khi đó, mê mang, hoảng hốt, và cả thù hận.Vì sao nàng hận ta tới vậy? Vì sao hận ta tới vậy?Chàng lắc đầu, ôm chặt nàng: “Ta không làm được.”“Thật đáng tiếc… Ta thực sự… rất muốn… nhìn một chút… nữ tử mỹ lệ như nàng… theo lời ngươi… trông như thế nào…”Quân Thông mệt mỏi nhắm mắt lại, không nói gì nữa….Thạc Phong Hòa Diệp thúc ngựa tiến lên, đến gần Mục Như Hàn Giang.“Mục Như tướng quân?” Chàng giơ roi chỉ vào liên quân chư hầu, “Ngươi chuẩn bị dùng đội quân này đánh bại ta sao?”“Nghe nói năm xưa Thạc Phong điện hạ cũng từng tham dự cuộc chiến trên thảo nguyên Ngân Lộc, nhưng trốn dưới bụng cừu may mắn thoát thân, ngày ấy đại quân của phụ thân ta không thể nhổ cỏ tận gốc, hôm nay ta sẽ hoàn thành thay người!” Mục Như Hàn Giang lạnh lùng nhìn chàng ta.Thạc Phong Hòa Diệp không giận mà lại cười: “Ha ha ha ha… Ngươi biết ta và ngươi khác nhau chỗ nào không? Ta biết chỉ cần sống, thì sẽ có hi vọng, còn ngươi vì vinh quang, đã biết rõ kết quả là thất bại, vẫn thà chết không lui.

Vậy nên ta sẽ trở thành đế vương tương lai, còn ngươi — sẽ chỉ là một anh hùng khiến đời sau tiếc thương, một anh hùng đã hi sinh.”Chàng quất ngựa về trận, quăng lại một câu nói nặng như chì: “Chúng ta đều tự quay về chỉnh đốn đại quân đi, ba ngày sau, quyết chiến trên bình nguyên ngoài cửa Bắc Thiên Khải!”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.