Tiết Thứ giặt sạch quần áo, ngày kế lại đưa về cung Từ Khánh.
Ân Thừa Ngọc nhìn bộ quần áo được xếp gọn gàng, nháy mắt đùa hắn:
– Chà, không ngờ tay nghề giặt đồ của giám quan lại tốt thế.
Tiết Thứ vờ như không thấy vẻ trêu ghẹo trong mắt y, mím môi không đáp.
– Cất vào tủ đi.
Ân Thừa Ngọc quay sang ra lệnh.
Trịnh Đa Bảo lập tức tiến đến nhận lấy quần áo, đi vào trong phòng.
Thấy Tiết Thứ vẫn đứng yên tại chỗ, Ân Thừa Ngọc bèn hỏi:
– Còn chuyện gì nữa không?
Y nghiêng người, khủy tay chống lên cái gối bên cạnh, vẻ mặt thả lỏng khác với khi ở bên ngoài.
Chẳng biết từ khi nào mà Ân Thừa Ngọc dường như càng ngày càng ít tỏ ra cái vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo khi ở cạnh Tiết Thứ. Y tựa như biến thành một chú mèo con đùa giỡn chạy nhảy quanh bạn, thỉnh thoảng dừng lại nhìn bạn một cái, cái đuôi bông xù dài như vờn nhẹ quanh chân. Đôi mắt mèo híp lại, bạn sẽ không bao giờ biết được nó đang nghĩ gì.
Trong lòng Tiết Thứ bị đuôi mèo vờn cho ngứa ngáy, hắn muốn bắt con mèo ấy lại mà vuốt ve cho thỏa thích. Nhưng rồi hắn lại sợ chọc giận nó, sợ nó không muốn thân thiết với hắn nữa.
Hai tay buông bên hông nắm chặt lại, Tiết Thứ khàn giọng vì đè nén dục vọng trong lòng:
– Hôm qua Trần Hà đã chịu khai ra, thần đã trình lời khai lên cho bệ hạ xem. Tam hoàng tử bị phạt cấm túc một tháng và bắt buộc phải đuổi hết đào kép trong phủ đi. Nghe nói sau khi hồi phủ, tam hoàng tử tức giận đập phá rất lâu.
Ân Thừa Ngọc khá hứng thú với chuyện này.
Y ngồi nghiêm chỉnh, cong môi:
– Đuổi hết đào kép, ha ha. Chắc là tam hoàng tử đau lòng lắm đây.
Trong ba đứa con trai của hoàng đế, y là người lớn nhất, sớm đã được lập làm thái tử. Tuy Long Phong đế bất mãn kiêng kỵ nhưng chỉ có thể nâng đỡ Ân Thừa Chương lên đấu với y. Hết cách rồi, không có lý do chính đáng thì không thể phế đi chức vị thái tử.
Mặc dù Ân Thừa Chương không phải dòng chính (con ruột hoàng hậu, gọi là đích) song mẹ đẻ của hắn ta là quý phi Văn mấy năm nay rất được sủng ái. Bà ta xuất thân là tiểu thư con nhà quan lại quyền quý nhưng cha bà ta lại có chức quan thấp mà cũng không có tài cán gì. Vinh quang của nhà họ Văn ngày hôm nay đều dựa vào đứa con gái là sủng phi này. Chính vì điều đó, Long Phong vô cùng cưng chiều quý phi Văn. Người ta nói yêu ai yêu cả đường đi, vì thế ông ta cũng rất yêu thương đứa con trai thứ hai.
Trái lại, Ân Thừa Cảnh vừa không phải con dòng chính vừa không có nhà ngoại chống lưng, mẹ đẻ lại không phải sủng phi để mà thổi gió bên tai hoàng đế. Tất cả những tai mắt mà gã có bây giờ đều được gã góp nhặt từng tí một.
Hôm nay Long Phong đế chỉ nói có một câu đã phá hết công sức bao năm của gã ấy thế mà gã mà lại nhịn được, sức chịu đựng quá ghê gớm.
Đời trước, nếu y không mượn tay Tiết Thứ để vực dậy thì ắt hẳn tam hoàng tử đã có thể quật ngã được quý phi Văn và Ân Thừa Chương, trở thành người ngồi lên ngôi vị.
Chỉ tiếc rằng cho dù là kiếp trước hay kiếp này, vị trí đó đã định sẵn sẽ thuộc về y.
Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện ở Tiêu Viên, Ân Thừa Cảnh càng bực bội thì y càng khoái chí.
Ân Thừa Ngọc khẽ bật cười, tán thưởng:
– Ngươi biết lựa thời cơ đấy.
Việc của Trần Hà sớm không báo muộn không báo mà lại chọn lúc này. Trước mắt Long Phong đế còn nể tình cha con mà xử lý nhẹ nhàng. Nhưng đợi đến khi quý phi Văn biết được tin, thổi gió mấy câu bên tai ông ta thì mẹ con Ân Thừa Cảnh sẽ nếm mùi đau khổ.
– Đều nhờ điện hạ dạy tốt.
Tiết Thứ không tranh công, rủ mắt nói.
– Cô chưa dạy ngươi gì cả.
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn, nghĩ thầm rằng người cũng có ba bảy loại, có người trời sinh ngu như lừa, lại có người từ nhỏ đã thông minh.
Chắc hẳn Tiết Thứ thuộc vế sau, bằng không cả kiếp trước kiếp này cũng không dỗ được Long Phong đế vui vẻ.
Nếu đời trước không phải vì Tiết Thứ thích giày vò y thì hợp tác với hắn đúng thật là một món hời.
Nghe được chuyện Ân Thừa Cảnh gặp xui, Ân Thừa Ngọc rất vui, thái độ với Tiết Thứ cũng vì thế mà dịu dàng lại.
Trước khi rời đi, Tiết Thứ lại được thưởng.
Phần thưởng được đặt trong một hộp gỗ đàn, Ân Thừa Ngọc nói đó là gì, Tiết Thứ cũng không hỏi.
Đợi đến lúc ra khỏi cung Từ Khánh, hắn mới lấy hộp gỗ từ trong ngực, mở ra. Bên trong là một cái khăn tay trắng, bốn góc thêu mấy đường vân tối màu. Đây ắt hẳn là khăn tay Ân Thừa Ngọc hay dùng.
Tiết Thứ cúi đầu nhìn, bỗng ngửi được một mùi hương Tuyết Lĩnh Mai quen thuộc.
Hắn đứng khựng lại, chợt quay đầu nhìn về phía phòng cao trong cung Từ Khánh.
Mặc dù không nhìn thấy người nhưng hắn đoán chắc là điện hạ đang khẽ cười.
Hắn rất thích y cười như thế. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng ở nơi sâu trong mắt phượng lại cất giấu một tình cảm mơ hồ nào đó, dụ dỗ người ta tìm kiếm.
– Điện hạ…
Tiết Thứ nuốt nước miếng, khẽ thì thầm.
Hắn nắm chặt khăn tay, ngón tay thô ráp bóp chặt lấy khăn tay phẳng phiu, để lại trên đó những vết nhăn như thể giãi bày tâm tình trong lòng hắn.
Khăn tay nhăn nhúm khiến hắn nhớ lại áo trong trắng tinh bị vò nhàu nát.
Hắn đã giặt sạch nó, ủi cho phẳng, lại còn cố ý huân bằng hương Tuyết Lĩnh Mai.
Điện hạ sai Trịnh Đa Bảo cất vào tủ…
Có phải… sau này điện hạ sẽ mặc nó không?
Nghĩ đến hình ảnh Ân Thừa Ngọc mặc áo trong ấy, máu trong cơ thể Tiết Thứ sôi trào lên, kích động trong lòng như muốn tuôn ra ngoài.
Hắn lại siết chặt khăn tay, cho đến khi cái khăn nhăn nhúm mới buông ra.
Nhìn chằm chằm bàn tay hồi lâu, đoạn hắn cẩn thận gấp khăn lại, cất vào trong ngực.
*
Tiết Thứ đã rời đi, Ân Thừa Ngọc lại đi đến cung Khôn Ninh một chuyến.
Chuyện ở Tiêu Viên sau đó hoàng hậu mới biết được, nàng phái má Triệu tới hỏi thăm. Ân Thừa Ngọc tự mình sang đây để cho hoàng hậu yên tâm.
Hoàng hậu Ngu thị tận mắt thấy khuôn mặt hồng hào của y mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua là vì chán ghét cái thủ đoạn hèn hạ đó, nàng lạnh lùng hỏi:
– Ân Thừa Cảnh trông có vẻ là một đứa ăn chơi trác táng, Đức phi trong cung cũng một vẻ biết thân biết phận. Nào ngờ đâu hai mẹ con bọn họ lại mưu mô đến thế. Xem ra bổn cũng phải cảnh cáo nàng ta.
Ân Thừa Ngọc rót một chén trà cho nàng, cười:
– Mẫu hậu tội gì phải tức giận. Đức phi hay là Ân Thừa Cảnh, cứ để quý phi Văn giải quyết. Ngài chỉ cần ngồi yên xem kịch hay là được.
Nói xong, y lại ghé tai hoàng hậu, nói cho nàng biết kế hoạch của mình.
Nghe xong, hoàng hậu nhẹ nhõm hẳn.
Hai mẹ con lại nói chuyện hồi lâu. Sau khi dùng cơm tối, Ân Thừa Ngọc mới ra khỏi cung Khôn Ninh.
Đương lúc định quay về cung Từ Khánh thì Trịnh Đa Bảo tới báo đại công chúa đang ở đình Vọng Sơn chờ y.
Ân Thừa Ngọc ngạc nhiên, không nghĩ tới việc Ân Từ Quang lại chủ động gặp mình. Suy nghĩ hồi lâu, y mới đi đến đình Vọng Sơn.
Ân Từ Quang đang ở trong đình.
Hôm nay “nàng” mặc quần áo màu xanh nhạt, không trang điểm, tóc dài cột đơn giản lên. “Nàng” không dẫn theo hạ nhân.
Thấy Ân Thừa Ngọc bước tới, “nàng” cúi người hành lễ, tư thái đoan trang. Nếu không vì thân hình nhỏ bé yếu ớt và vẻ bệnh tật trên mặt, “nàng” hoàn toàn xứng với câu “mặt hoa da phấn”.
Ân Thừa Ngọc biết rõ sự thật, sâu xa hỏi:
– Hoàng trưởng tỷ tìm Cô có việc gì không?
Ân Từ Quang rủ mắt suy tư, đoạn mới chậm rãi nói:
– Về chuyện hôm qua, tạ thái tử điện hạ khoan dung. Ta vốn không nên làm phiền điện hạ nữa, nhưng…cuộc sống của ta và mẫu phi trong cung không được tốt lắm, đành phải mặt dày đi cầu xin điện hạ che chở…
Giọng “nàng” run rẩy, nhiều lần muốn ho nhưng nhịn lại được.
– Ta biết thỉnh cầu này rất quá đáng, nhưng sức khỏe ta không tốt, không biết còn sống được bao lâu. Nếu bỏ lại một mình mẫu phi cô đơn trong cung, ta chết cũng không yên lòng. Vì thế, nhân lúc còn sống, ta đành mặt dày đi cầu xin thái tử.
Dường như là vì nhắc đến Dung tần, “nàng” hơi xúc động, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu đi, che miệng ho khan.
Hồi lâu, “nàng” mới miễn cưỡng ngừng ho, lại nói:
– Ta sống đã lâu trong cung, ít nhiều cũng biết một vài chuyện. Ta nguyện nghe thái tử sai bảo.
Ân Thừa Ngọc không ngờ “nàng” tìm mình để nói chuyện này.
Trong cung, có nhiều người không sống nổi lắm. Từ phi tần không được sủng ái đến cung nhân hầu hạ, có người nào không lo bữa được bữa mất đâu?
Y không phải Bồ Tát, bảo vệ bản thân còn chưa xong, làm sao độ được người khác.
Thế nhưng với tình cầu của Ân Từ Quang, y vẫn mềm lòng.
Chắc là vì Dung tần và “nàng” đời trước gặp chuyện giống y.
Nếu không gặp được Tiết Thứ, y sẽ trở thành Ân Từ Quang thứ hai.
Chết oan ức trong hoàng lăng.
Trăm năm sau, có một ngôi mộ hoang không ai tế bái.
Ân Thừa Ngọc thở dài, phất tay đuổi hạ nhân bên người đi, đoạn y đỡ “nàng” dậy:
– Ta và anh là anh em, không cần phải thế.
Ân Từ Quang đột nhiên ngẩng đầu nhìn y, tái mặt:
– Cậu…cậu…sao cậu biết…
Ân Thừa Ngọc không đáp, dịu dàng nói:
– Nguyệt nhi còn nhỏ, không thể rời khỏi mẹ ruột, mẫu hậu cả ngày buồn chán trong cung Khôn Ninh không có ai trò chuyện cùng. Nếu Dung tần rảnh rỗi, có thể thường xuyên đến thăm, tâm sự với mẫu hậu để nàng bớt buồn chán.
(Đổi xưng hô cho Ân Từ Quang nhé, vì lộ thân phận rồi)
Ân Từ Quang nhìn y hồi lâu, đoạn bật cười:
– Ta biết rồi. Sau này sẽ bảo mẫu phi thường xuyên tới cung Khôn Ninh thỉnh an.
Ân Thừa Ngọc đáp một tiếng, thấy mặt hắn tái nhợt, lại dặn dò:
– Hoàng trưởng tỷ giữ gìn sức khỏe. Nếu không đủ thuốc, có thể đến tìm má Triệu.
Thái độ của y dành cho Ân Từ Quang là thương hại đối với đồng loại. Tuy y tình nguyện giúp đỡ hắn trong khả năng nhưng vì có bài học ở kiếp trước, y phải đề phòng lòng người.
Lý do mà y cố ý vạch trần thân phận của Ân Từ Quang là để nói cho hắn, y biết rõ bí mật của hắn.
Ân Từ Quang là người thông minh, ắt hẳn sẽ hiểu được ý của y.
– ——————-
Cún: Đồ của mình thì phải đánh dấu lên mới được.
Điện hạ:?
– ——————-
Sơ đồ quan hệ:
Vua:
– Đại công chúa Ân Từ Quang (thật ra là đại hoàng tử): mẹ là Dung tần – vũ nữ.
– Thái Tử Ân Thừa Ngọc (Đại hoàng tử): Có mẹ là hoàng hậu, nhà ngoại có ông ngoại là thủ phụ (quan chức cấp cao).
– Nhị hoàng tử Ân Thừa Chương: mẹ là quý phi Văn – sủng phi của hoàng đế, nhà ngoại là quan chức cấp thấp.
– Tam hoàng tử Ân Thừa Cảnh: mẹ là Đức phi, nhà ngoại không có thế lực.
…