Cửu Thiên Tuế - Tú Sinh

Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tảo triều hôm sau, Ân Thừa Ngọc nhắc đến chuyện đích thân đến Sơn Đông dẹp loạn.
Ngoại trừ những người có lòng riêng, đa số triều thần đều kịch liệt phản đối. Theo bọn họ, việc dẹp loạn giao cho ai cũng được, song không được thái tử gặp nguy hiểm.
Chẳng qua là, dăm ba câu của đám triều thần cũng chẳng thể nào thay đổi được chuyện Ân Thừa Ngọc đã quyết.
Nhóm triều thần quỳ rạp xuống đất khuyên can. Ân Thừa Ngọc nhìn một lượt, trầm giọng hỏi hai câu:
– Nếu Cô không đi, ai có khả năng lấy lại thể diện cho hoàng thất? Ai có thể đảm bảo dẹp loạn được Sơn Đông?
Giọng nói lạnh nhạt như tảng băng va vào tường, vỡ tung ra, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi.
Toàn triều văn võ nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Phản loạn ở Sơn Đông có được dẹp hoặc không thì cũng không thể xem thường việc lấy lại thể diện cho hoàng thất.
Không có người nào thích hợp hơn thái tử.
Ân Thừa Ngọc nhìn đám triều thần, không đợi bọn họ lên tiếng, y nói tiếp:
– Nếu không có người nào, vậy thì Cô sẽ đích thân đi. Bộ Hộ chuẩn bị quân lương sẵn sàng, hai hôm sau sẽ khởi hành.
Y ra tay dứt khoát, không chừa một đường lui nào.
Ngày kế, bộ Hộ phải người chuẩn bị quân lương.
Sáng sớm ba hôm sau, Ân Thừa Ngọc dẫn năm nghìn tướng sĩ tứ vệ doanh xuất phát đi Sơn Đông.
Vì tình hình ở Sơn Đông rất nguy cấp, đoàn quân đi rất nhanh.
Cho đến khi sắp đến địa giới Sơn Đông, Ân Thừa Ngọc mới cho dựng lều nghỉ ngơi.
Bọn họ chạy liên tục bảy ngày, người đã kiệt sức, ngựa đã hết hơi.
Binh sĩ dựng xong lều thì đốt lửa trại lên. Đầu bếp nấu canh xương chia ra cho mỗi người. Nhóm binh sĩ không có nhiệm vụ canh phòng cầm bát, tụm năm tụm ba trò chuyện. Mùi thơm bay khắp nơi.
Ân Thừa Ngọc không ở trong doanh trướng, một mình leo lên sườn núi nhỏ ở phía tây. Ngọn núi nằm kề bên doanh trại, trên sườn núi đầy cỏ dại thấp, không đủ chắn tầm mắt. Từ đây có thể nhìn thấy ánh lửa nhàn nhạt trong doanh.
– Sao điện hạ chưa đi nghỉ ngơi?
Tiết Thứ đi lên từ một bên sườn núi khác, đứng sóng vai với Ân Thừa Ngọc.
– Trong lều bức bối quá, Cô không ngủ được cho nên ra đây hóng mát.
Ân Thừa Ngọc không quay lại, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Lúc đoàn quân xuất phát đã là giữa tháng tám. Bọn họ đi được bảy ngày, bây giờ vầng trăng chỉ còn lại hình dạng của một lưỡi liềm mỏng song lại rất sáng, che khuất cả những ngôi sao xung quanh.
– Ta ở đây với ngài một lát.
Tiết Thứ cởi áo ngoài trải xuống đất, ra hiệu cho Ân Thừa Ngọc ngồi lên.
Ân Thừa Ngọc không từ chối, ngồi xuống. Thấy Tiết Thứ vẫn còn đang đứng, y vẫy tay:
– Ngươi cũng ngồi xuống đây đi, nói chuyện với Cô một lát.
Tiết Thứ nghe lời, ngồi xuống bên cạnh y.
Hắn cao, chân dài, vì Ân Thừa Ngọc đã ngồi hơn phân nửa áo ngoài cho nên hắn chỉ ngồi vào một góc, trông có vẻ không có chỗ để chân.
Thấy thế, Ân Thừa Ngọc dịch sang bên cạnh, bảo hắn duỗi thẳng chân ra.
– Cô nằm chút, ngươi giúp Cô xoa bóp đầu nhé.
Dứt lời cũng không chờ Tiết Thứ phản ứng, tựu thuận thế nằm ở liễu trên đùi hắn.
Hơi nóng từ nơi hai bọn họ chạm vào nhau bốc lên. Nhìn người đang nằm yên trên đùi mình, trong lòng Tiết Thứ cuồn cuộn sóng ngầm. Hệt như một hồ nước lặng bị ném một thanh sắt nóng đỏ vào, sôi sục lên.
Hắn khó nén được dao động trong lòng, luôn tay vào mái tóc của Ân Thừa Ngọc trong tóc.
Ân Thừa Ngọc nhìn trăng khuyết trên bầu trời, còn hắn nhìn y.
Ánh nhìn chòng chọc của hắn làm Ân Thừa Ngọc muốn lơ đi cũng không được, y nhìn thẳng vào hắn:
– Lần này đi Sơn Đông có đi ngang qua Tế Ninh. Đợi sau khi dẹp loạn, nếu ngươi muốn, có thể về thăm.
Ân Thừa Ngọc vốn có lòng thương cảm, cho rằng có lẽ hắn sẽ muốn về thăm quê hương chốn cũ.
Song Tiết Thứ lại lắc đầu:
– Ở đó chẳng có chút hồi ức tốt đẹp nào cả.
Ngư Đài không phải là nguyên quán của hắn, chỉ là nơi đó từng có mẹ và chị gái cho nên mới trở thành quê hương của hắn.
– Bây giờ người thân không còn ở đấy, ngay cả thi hài của người mẹ mất vì bệnh cũng được hỏa táng chung với những người khác, không được lập mộ. Nơi ấy chỉ còn lại hồi ức đầy đen tối của ta, không cần phải quay về.
Giọng nói của hắn vô cùng lạnh nhạt, quả thực là không có chút lưu luyến nào với chốn cũ.
Có thể nói rằng, kể từ khi người thân qua đời, hắn như hoa dương* trôi theo dòng nước, không có phương hướng, không có nơi dừng chân, cũng không có nhiều lưu luyến với cảnh vật.
*hoa dương:

Thứ mà hắn muốn cả đời này chỉ có mỗi người trước mặt mà thôi.
Bây giờ, hắn đã đạt được rồi, chẳng mong thêm điều gì nữa.
– Ngươi cũng không chịu đựng được hồi ức có Cô sao?
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn, cố ý gây sự.
Thế nhưng, ở trước mặt Tiết Thứ, y vẫn luôn như vậy. Chỉ cần y muốn, y đều luôn có lý.
Tiết Thứ nhìn y một hồi, đoạn cười nhẹ:
– Điện hạ là mảng màu duy nhất trong khoảng thời gian đó.
Hắn chậm rãi nhớ lại chuyện xưa bạc màu. Câu chuyện bị phủ đầy bụi màu xám đen, riêng mỗi Ân Thừa Ngọc là sống động. Cho nên, hắn chẳng cần tốn sức để hồi tưởng:
– Không biết điện hạ có còn nhớ, lúc ấy có rất nhiều người chết ở Ngư Đài, thi hài chất đống không ai an táng. Sau khi điện hạ tới đó đã sai người đi gom lại hỏa táng. Tro cốt rất nhiều người hòa lẫn với nhau, không còn cách nào phân ra nữa. Ngài cho người chôn trên đỉnh núi phía đông, lập bia đá khắc tên những người chết.
Giọng nói hắn rất lạnh nhạt, khuôn mặt đầy bình tĩnh:
– Thi hài của mẹ ta cũng ở trong đó. Bấy giờ ta không mua nổi quan tài, lại thêm trong thành ngập lụt cho nên không thể tìm được chỗ an táng. Ta đành phải cuốn thi hài trong chiếu, đặt trong một ngôi miếu đổ nát. Sau này nghe điện hạ nói, thi hài người chết phải được hỏa táng rồi lập bia mộ, mời tăng nhân làm lễ cầu siêu, ta mới đưa thi hài bà đi hỏa táng.
Hắn vốn không tin thần phật, chẳng qua là không nỡ để cho người mẹ đã khổ cực khi còn sống bị ném thì hài vào bãi tha ma để rồi không được yên lòng.
Cho nên hắn đưa bà đi.
Thi hài được đưa đến đỉnh núi phía đông hỏa táng. Dưới chân núi dựng tế đàn, mấy hòa thượng mặc tăng phục màu xám ngồi trên tế đàn tụng kinh siêu độ.
Những người mất thân nhân trong đại dịch quỳ đầy xung quanh tế đàn.
Bao gồm Tiết Thứ.
Hắn vô tín ngưỡng, quỳ dưới tế đàn tụng đi tụng lại kinh phật đến tê dại, chợt bị Ân Thừa Ngọc đang đứng giữa tế đàn hấp dẫn.
Thái tử điện hạ mặc một bộ quần áo trắng, chắp tay trước ngực, trên tay đeo một chuỗi hạt, nhắm mắt thành kính tụng kinh.
Thế nhân tín thần phật, mà hắn lại tin Ân Thừa Ngọc.
Khổ nạn của hắn vì y mà kết thúc, hắn trồng một đóa hy vọng trên người y.
Tiết Thứ thành kính nhìn y:
– Sau mấy năm lang thang đầu đường xó chợ, ta không tin thần phật, không tin lòng người, chỉ tin mỗi điện hạ. Điện hạ…là thần của ta.
Những lời này được hắn giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, cho dù trước đây Ân Thừa Ngọc ép hỏi hắn cũng chưa từng nói ra.
Song, dường như là vì bầu không khí đêm nay quá tốt đẹp, người đẹp trăng cũng đẹp, hắn giãi bày hết lòng mình.
Tiết Thứ vô thức nín thở, đôi con ngươi đen láy khóa chặt vào Ân Thừa Ngọc, trông hơi căng thẳng.
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn. Từ khi hắn nhắc đến Ngư Đài, Ân Thừa Ngọc đã bắt đầu nhăn mày cho đến giờ.
Chờ cho Tiết Thứ nói xong, y thở dài một hơi, chống một tay xuống đất, nhướn người lên.
Tay còn lại vòng qua cổ Tiết Thứ, bàn tay đặt trên gáy hắn, kéo mạnh để hắn cúi đầu xuống.
Khoảng cách giữa hai người sát lại gần trong chớp mắt, hai chóp mũi gần chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.
– Trừ ta ra, chàng không được có bất kì thần nào khác nữa, có biết chưa?
Chưa dứt câu, hai cánh mũi giao nhau, môi chạm môi.
Có kinh nghiệm từ đời trước, Ân Thừa Ngọc như cá gặp nước, đầu lưỡi dễ dàng khiêu khích dục vọng của Tiết Thứ.
Y hé mắt ra, thấy mi mắt hắn khẽ rung động, đôi con ngươi như dã thú.
Y khẽ cười, thanh âm rên rỉ trong cổ họng, nhanh chóng bị người nuốt xuống*.
*Chỗ này tui không hiểu tác giả ghi gì, cũng không biết chủ ngữ là điện hạ hay là anh Cún luôn.
So sánh ra thì phản ứng của Tiết Thứ ngây ngô hơn y nhiều.
Nhưng trong xương cốt của hắn bẩm sinh đã có thú tính, học rất nhanh. Hắn mau chóng nắm được quyền chủ động, hung hăng cướp lấy hơi thở của y.
Trăng sao tĩnh lặng, trong bụi cỏ thi thoảng có tiếng côn trùng kêu vang.
Xa xa thấp thoáng có tiếng binh sĩ trò chuyện.
Hồi lâu sau, hai người tách ra.
Ân Thừa Ngọc thở dốc, đưa tay lau đi vết máu bên môi, nhìn Tiết Thứ, mắng:
– Cún con.
Thích cắn người ghê ấy.
Tiết Thứ không biết xấu hổ mà thừa nhận.
Hắn đưa tay giúp y vén tóc mai ra sau tai.
Ân Thừa Ngọc đẩy tay hắn ra, bực bội nói:
– Đừng quậy, ngồi yên nào.
Người vừa chiếm được hời lập tức ngồi đàng hoàng lại, không dám ngọ nguậy nữa.
Ân Thừa Ngọc hài lòng, nằm xuống, bảo Tiết Thứ tiếp tục xoa bóp cho y.
Ánh mắt Tiết Thứ rơi xuống cánh môi đỏ hồng hơi sưng của y, hắn liếm môi, càng thấy khát hơn.
Một cái hôn ngắn chẳng thể trấn an được con dã thú đang gào thét dưới đáy lòng hắn, tựa như uống rượu độc giải khát. (chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau)
Muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Muốn đánh dấu người trước mặt, muốn để y nhiễm mùi của mình, hoàn toàn thuộc về mình.
Tiết Thứ nhìn người đang nhắm mắt hồi lâu, Hắn cố gắng kìm chết lại, không được làm điều gì thiếu suy nghĩ.
Hắn cúi đầu, khắc sâu khuôn mặt xinh đẹp vào đáy mắt:
– Sau này điện hạ cũng sẽ có mình ta thôi sao?
Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve sau tai y, mi mắt Ân Thừa Ngọc rung động, mở mắt ra.
Y không nói gì, cứ im lặng nhìn Tiết Thứ như thế.
Tiết Thứ chẳng thể hiểu được ánh mắt của y, song hắn không chùn bước:
– Nhị hoàng tử đã có hoàng tử phi rồi, phủ tam hoàng tử cũng đã đầy cơ thiếp. Điện hạ rồi cũng sẽ có sao?
Nhớ lại tấu chương xin lập thái tử phi đã thấy trong mộng, trong lòng Tiết Thứ rất khó chịu.
Chua xót, đố kị, và mong muốn chiếm người làm của riêng hòa lẫn vào nhau, khiến hắn như muốn phát điên.
Hắn vô thức mạnh tay, chợt nghe Ân Thừa Ngọc rên một tiếng, cau mày.
Tiết Thứ thu tay lại, nắm chặt, cố gắng kìm nén.
Ân Thừa Ngọc không vui nhìn hắn:
– Còn có ai ngoài chàng hả?
– Sau này thì sao?
Tiết Thứ làm bộ như không hiểu vẻ mặt y, liên tục truy hỏi.
Ân Thừa Ngọc tức đến bật cười. Y ngồi dậy, nắm cằm hắn, ngón tay xoa nhẹ vết thương trên môi hắn. Thấy hắn nhăn mặt, y mới nói:
– Vậy phải xem chàng có nghe lời không.
– Ta… nghe.
Tiết Thứ nín thở một hơi, đoạn mới dần bình thường lại.
Hai bàn tay chống xuống đất, hắn nắm chặt cỏ dại mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Nghe được lời đảm bảo của hắn, Ân Thừa Ngọc vô cùng hài lòng.
Trăng chiếu rọi trên sườn núi, gió thổi nhè nhẹ, y chưa muốn quay về cho nên lại nằm xuống. Y nhấn mạnh thêm một lần nữa:
– Không được ồn ào nữa.
Nói xong, y quay mặt sang một bên. Đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, y cảm thấy thứ gì hâm hấp đến gần.
Y nhíu mày nhìn, nói với Tiết Thứ:
– Ngồi yên, đừng làm phiền Cô nghỉ ngơi.
Dứt lời, y quay đầu ra bên ngoài.
– ——————-
Cún: ĐIỆN HẠ NGỌT NGÀO QUÁ!!!
Cún: Ta muốn (hôn) nữa!!!
– ——————-
Ý là tui chưa chuẩn bị tinh thần luôn á, sao đã hun nhau rồi =)))))
Khúc cuối có gì đó rất dui =))))
Hỏi ý kiến: Tiết Thứ gọi điện hạ là điện hạ hoặc em, xưng tôi trong trong trường hợp hai người đang thân mật. Tui nên cho thái tử gọi Tiết Thứ là gì đây? (tạm để là chàng nhé, thống nhất ý kiến xong tui sẽ sửa lại)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.