Người túc trực bên linh cữu Ở Giang Thành.
Ai cũng biết đến tập đoàn Đế Hào.
Tập đoàn Đế Hào không chỉ là nhà giàu số một Giang Thành, nó còn dựa lưng vào quân khu Thương Long phía nam!
Hơn nửa việc làm ăn trong đó đều dựa vào quân đội. Vào giờ phút này.
Ở vị trí phồn hoa nhất trung tâm Giang Thành, một tòa nhà cao chọc trời đứng sừng sững ở đó.
Đây là tổng bộ của tập đoàn Đế Hào! Một tòa cao ốc cao 88 tầng. Cũng vào đúng lúc ấy, một chiếc taxi dừng trước cửa cao ốc.
Diệp Cửu Trung mở cửa xe bước xuống, dáng người cao lớn, khí chất như quân vương.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa cao ốc Đế Hào kia, Diệp Cửu Trung bước vào trong.
Bên ngoài cao ốc, một đám nhân viên an ninh mặc tây trang thẳng thớm đang đứng đó.
Dù sao thì tập đoàn Đế Hào cũng được coi là xí nghiệp bán qu@n sự, nên nó cấm bất kì ai bước vào lung tung.
Diệp Cửu Trung vừa đến cửa, đã thấy một nhân viên an ninh đi tới.
“Chào anh, ở đây không cho phép người lạ đến tham quan, mong anh rời đi”
Diệp Cửu Trung nhìn thoáng qua nhân viên bảo an, nói: “Tôi đến tìm người.”
“Tìm người ấy hả? Ngại quá, nếu không hẹn trước thì không được vào!” Anh ta lại lặp lại.
Nghe vậy, Diệp Cửu Trung cau mày.
Có điều.
Anh cũng không làm khó bảo vệ!
Dù sao đây cũng là công ty quy mô khổng lồ, người ta không cho người lạ vào tham quan cũng có lý thôi.
“Tôi muốn tìm tổng giám đốc của các anh, ông Chu Thế Hào! Không biết có tiện châm chước chút không?”
Diệp Cửu Trung nói tiếp.
Nhân viên thấy Diệp Cửu Trung nói ra tên ông chủ thì đánh giá anh cẩn thận.
Nhìn khí chất bất phàm tỏa ra từ người anh, anh ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Xin hỏi ngài có quen ông chủ của chúng tôi không?”
“Không quen! Nhưng anh đem cái này cho ông ấy nhìn thì ông ấy sẽ biết tôi là ail”
Diệp Cửu Trung vừa nói, vừa cầm Cửu Trung Lệnh luôn mang theo bên người đưa cho nhân viên an ninh kia.
Anh ta ngẩn người, cầm lấy lệnh bài trong tay Diệp Cửu Trung: “Đây là?” “Anh cứ đưa cho Chu Thế Hào nhìn, ông ta sẽ biết!”
Trong lúc nhân viên an ninh còn buồn bực, đột nhiên có tiếng còi xe từ xa truyền đến.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Maserati lái từ trong công ty ra.
Trong xe có một cô gái đeo kính râm, mặc bộ đồ công sở màu đen, xinh đẹp tuyệt trần.
Cô ta khoảng chừng 26, 27 tuổi.
Tuy ngồi bên trong xe, nhưng nhân viên an ninh liếc mắt một cái vẫn nhận ra.
“Là đại tiểu thư!”
Nhân viên an ninh vừa nói, vừa hành quân lễ với mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi bên trong Maseratil
Sau đó vội vàng mở cửa ra.
Chu An Ny ngồi trong xe, lái xe ra cửa, còn nói chuyện với bảo vệ: “Anh làm gì mà chậm thế?”
“Xin lỗi đại tiểu thư! Người ngoài cửa muốn gặp tổng giám Chu nên…” Chu An Ny nghe vậy thì nhíu đôi mày đẹp, nhìn Diệp Cửu Trung.
“Tìm bố tôi hả?”
“Anh ta là ai thế?”
Nhân viên an ninh nói: “Anh này nói quen ông chủ, còn nói chỉ cần đưa thứ này cho ông ấy, ông chủ sẽ biết anh ta là ai!”
Nói xong, nhân viên an ninh vội đưa lệnh bài cho Chu An Ny.
Chu An Ny cầm Cửu Trung Lệnh, nhìn qua rồi nói với vẻ ghét bỏ: “Cái của nợ gì đây?”
“Cầm cái này mà muốn gặp bố tôi ư? Anh nằm mơ đi!” “Hơn nữa, ba ngày rồi bố tôi chưa đến công ty!”