*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối, Ngu Trạch chạy trên máy chạy bộ hai tiếng đồng hồ rồi mới dùng khăn lông lau mồ hôi và rời phòng tập thể thao trong biệt thự.
Thợ quay phim phụ trách quay anh theo sát đến khi anh lau tóc từ phòng tắm đi ra mới rời biệt thự.
Trước khi Ngu Trạch đi vào phòng ngủ, anh tưởng Đường Na ngủ rồi, mở cửa mới biết suy nghĩ của mình hồn nhiên nhường nào.
Đường Na mặc quần áo ở nhà kẻ sọc hồng nhạt và thợ quay phim của cô ngồi dưới đất, ở giữa hai người bày một bộ cờ phi hành đại phú ông, Đường Na nghe thấy tiếng mở cửa, không ngẩng đầu lên, khống chế quân cờ tử đi đến bước cuối cùng, nói: “Anh phá sản rồi!”
Thợ quay phim: “…” Phá sản lần tám, vẫn muốn khóc.
Ngu Trạch đi vào phòng ngủ, hỏi: “Cờ phi hành ở đâu vậy?”
Đường Na nói: “Tìm được trong tủ quần áo.”
Thợ quay phim khiêng máy quay đứng dậy, nhỏ giọng tạm biệt hai người rồi rời biệt thự. Khoảng thời gian từ bây giờ đến sáng hôm sau sẽ do camera gắn trong biệt thự phụ trách ghi hình lại.
Sau khi mọi người đi hết, Ngu Trạch và Đường Na cũng lên giường, Đường Na vừa vào chăn thì quen thuộc cọ vào người Ngu Trạch, cô vuốt cánh tay và ngực anh, cảm thán: “Nóng quá.”
“…Vừa vận động xong.” Ngu Trạch nói.
Anh túm láy cánh tay muốn sờ bụng anh của cô dưới chăn.
“Hí hí.” Đường Na thuận thế vỗ lòng bàn tay anh hai cái: “Ngủ thôi.”
Ngu Trạch:…Anh làm sao ngủ được?
Ngu Trạch tắt đèn, bóng tối bỗng chốc bao phủ phòng ngủ, hai người đều không nói gì, không khí trở nên tĩnh lặng và bình yên.
Qua vài phút.
Đường Na bỗng mở bừng mắt, cô nhận ra một dao động năng lượng khác thường trong bóng đêm.
Giống như ác linh, lại không có ác ý mãnh liệt như ác linh, Đường Na chỉ bắt được dao động khác thường khuếch tán trong không khí trong nháy mắt, chớp mắt một cái, không khí bình lặng, như thể lúc trước chỉ là thần kinh cô quá nhạy cảm mà thôi.
Cô tập trung sự chú ý để cảm nhận năng lượng, nhưng không phát hiện sự khác thường.
…Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của cô?
Đường Na trợn mắt đợi thêm mười phút, vẫn không bắt được dao động khác thường mới, lúc này cô mới yên lòng, gối đầu lên cánh tay Ngu Trạch dần thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Đường Na mở mắt thì Ngu Trạch đã đi rồi.
Cô vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, đứng ở trước lan can gỗ, gọi với xuống dưới nhà trống rỗng: “Darling…”
Không ai đáp lại.
Vừa mới dậy, giọng nói của cô vẫn còn mềm nhũn, âm cuối có hơi khàn khàn.
Cô gia tăng âm lượng, túm lấy lan can gọi: “Darling!”
Ngu Trạch đang ở trong bếp rót sữa đậu nành trong túi ra, bởi vì âm thanh ám ảnh bất ngờ, sữa đậu nành trong tay sánh ra ngoài không ít.
Anh rút hai tờ giấy ở bên cạnh, vừa lau tay vừa đi đến cửa phòng bếp, nói: “Anh ở phòng bếp.”
Mỗi sáng, chuyện đầu tiên Đường Na làm sau khi mở mắt chính là “tìm Ngu Trạch”, ở nhà bọn họ còn may, cô ra ngoài phòng có thể thấy anh ở phòng bếp hoặc là nơi khác, trong căn biệt thự nhiều phòng quá rộng lớn, cô cũng chỉ có thể sử dụng âm thanh để xác nhận sự tồn tại của anh.
Đường Na tìm được Ngu Trạch, cảm thấy mỹ mãn trở về phòng ngủ.
Hai mươi phút sau, Đường Na rửa mặt xong ngồi trước bàn ăn, trên bàn đã bày bữa sáng cho hai người.
Hôm nay là “một ngày hoàn hảo của Đường Na”, bữa sáng là bánh quẩy, bánh rán bột mì và bánh rán vừng, ngay cả trong không khí cũng thoang thoáng mùi chiên rán, Đường Na nhìn bánh quẩy căng phồng đã rục rịch, Ngu Trạch còn chưa ăn đã mặt đầy ghét bỏ.
Vừa rồi ở trong phòng bếp đem bánh quẩy và mấy thứ linh tinh từ trong hộp xốp ra ngửi thấy mùi hương đó đã khiến anh no căng bụng, nếu có thể, anh tình nguyện không ăn sáng.
…Đáng tiếc không có nếu, hôm nay là “một ngày hoàn hảo của Đường Na”.
“A ~” Đường Na dùng đũa gắp một cái bánh rán vừng, đưa tới bên miệng anh.
Ngu Trạch cắn một miếng đầy cứng ngắc, vừa định rời đi, Đường Na đã nhét cả bánh rán vừng vào trong miệng anh.
“Phải ăn nhiều một chút nhé…” Đường Na cười híp mắt nhìn anh: “Dar ~ ling ~”
Ngu Trạch máy móc nhai nuốt bánh rán vừng trong miệng, bỗng nhiên nhớ tới một lời đồn không liên quan —— tóc vàng mắt tím, là biểu tượng tiêu chuẩn của công chúa ma tộc.
Nhìn thấy Ngu Trạch ăn bánh rán vừng, Đường Na cũng vui vẻ ăn bánh, bình thường trên bàn cơm, thực phẩm chiên rán như bánh rán vừng là của công dân hạ đẳng trong hạ đẳng, cơ bản không có tư cách lên bàn ăn, hiện tại thật vất vả có thể quang minh chính đại ăn đồ ăn không lành mạnh, Đường Na tựa như thiếu niên bị bỏ lệnh cấm chơi điện tử, không chú ý ăn quá đà.
Mỗi lần Đường Na ăn một miếng lại muốn Ngu Trạch cũng ăn một miếng, kết quả cuối cùng là cô ăn no căng bụng, Ngu Trạch chưa no căng bụng… Tuy rằng chưa no căng bụng, nhưng sắp ngấy phát nôn rồi.
Lần trước Ngu Trạch ăn bánh quẩy với bánh rán có lẽ là mười mấy năm trước, lần đó là trên đường đến trường, Ngu Bái thấy quán nhỏ ven đường, tâm huyết dâng trào mua đồ ăn cho hai người. Khi đó Ngu Trạch đã ăn thanh đạm, tuy rằng Ngu Bái cái gì cũng ăn, nhưng cũng chú ý, cuối cùng hai người đều chỉ ăn mấy miếng bánh quẩy rồi ném cho chó hoang ven đường.
Ăn sáng xong, Ngu Trạch cầm bát đũa bỏ vào phòng bếp. Anh còn đang tính nhẩm bữa sáng này nạp ba nhiêu calo thì Đường Na gọi anh.
Hôm nay là “một ngày hoàn hảo của Đường Na”, sống xót sau địa ngục đồ chiên rán, còn có địa ngục đồ ăn vặt…
“Anh muốn ăn bim bim vị khoay tây hay vị cà chua?” Đường Na đang khó xử chọn lựa trước một đống bim bim mà chương trình đưa tới.
Ngu Trạch: “…” Có bim bim không calo không?
Ngu Trạch là người không tính toán chi li nạp bao nhiêu calo, nhưng anh tính toán chi li bản thân nạp bao nhiêu mỡ.
Lúc anh ôm một gói bim bim vị khoai tây, nằm trên ghế quý phi đảm đương gối ôm hình người, anh nghĩ đến thịt nướng buổi tối…
Ngu Trạch:…Muốn nôn.
“Sắc mặt anh tái quá, làm sao vậy?” Đường Na dựa vào anh nằm trên ghế sofa hỏi.
“…Buồn.” Ngu Trạch yên lặng nhìn cô, muốn dùng khuôn mặt tái nhợt khơi gợi lòng cảm thông của cô: “Buổi tối chắc anh không ăn được thịt nướng đâu…”
“Buồn? Vậy anh nên hóng gió.”
Mắt Ngu Trạch sáng rực lên: “Chúng ta đi ra ngoài…”
Chữ “đi” của anh còn chưa ra khỏi miệng, Đường Na đã chu miệng: “Phù… phù…”
Ngu Trạch: “…”
Là anh sai rồi, ngay từ đầu anh đã sai rồi, công chúa ma tộc làm sao có thể có lòng cảm thông chứ? Là bò sát nhỏ anh nghĩ nhiều rồi.
“Được rồi!” Cô nhoẻn miệng cười: “Hết buồn rồi? Anh nhất định có thể nuốt trôi thịt nướng!”
“Na…”
“Darling ~” Đường Na nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc sửa lời.
“… Dar…”
Đường Na chờ mong nhìn anh.
“Dar… ling, đừng quá đáng quá, em suy nghĩ cẩn thận, còn ngày mai nữa…” Ngu Trạch nói.
“…” Đường Na cười không nổi.
“Buổi tối ăn salad, chạy bộ buổi sáng ngày mai ít đi một lúc.” Ngu Trạch nói.
Vốn Đường Na có hơi động lòng, nghe thấy vài chữ cuối cùng, cô nở nụ cười: “Được thôi, buổi tối thịt nướng anh cũng có thể ăn ít hai miếng, ngày mai em cũng chạy ít đi một lúc.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
“Hừ.” Đường Na cầm bim bim trong tay, nhét mạnh vào miệng Ngu Trạch.
Đàm phán tan vỡ.
“Ngày mai… Em đừng hối hận…” Ngu Trạch mơ hồ không rõ nói.
Đường Na tức giận đá anh một phát.
Hai thợ quay phim: “…” Cho nên ấy, làm gì cứ phải tổn thương nhau chứ?
“Một ngày hoàn hảo của Đường Na”, trên cơ bản đều là ăn, đến lúc ngắm mặt trời lặn, Ngu Trạch chẳng hề thích ngắm mặt trời lặn còn hớn hở hơn cả bản thân Đường Na lên kế hoạch.
Bởi vì, rốt cuộc có thể ra ngoài hít thở không khí.
Nằm trên sofa một ngày, Ngu Trạch cảm giác bánh quẩy và bánh rán ăn buổi sáng còn chưa tiêu hóa, càng miễn bàn gà rán buổi trưa, chuyện Ngu Trạch muốn làm nhất bây giờ chính là chạy bộ đổ mồ hôi sáu giờ.
Bình thường anh xỏ giày cần năm phút, lúc này lại chỉ cần mười giây, Đường Na còn chưa xỏ giày xong, anh đã tức tốc mở cửa đi ra ngoài.
Quen biết cũng đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên Ngu Trạch xỏ giày xong trước đợi cô.
Đường Na đi ra cửa, hỏi Ngu Trạch: “Anh biết đến đâu ngắm mặt trời lặn không?”
“Tổ chương trình nói có thể ngắm ở vườn hoa trung tâm.” Ngu Trạch nói.
Đường Na cũng không biết nơi nào đẹp nhất, ngoan ngoãn theo Ngu Trạch đến vườn hoa trung tâm.
Lúc này đã gần sáu giờ chiều, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời, hai người bước đến vườn hoa trung tâm dưới ánh hoàng hôn, Ngu Trạch nhìn bốn phía, cảm thán: “Nếu đạp xe ở đây…”
Đường Na lập tức nói: “Mơ đi.”
Hai người tìm một băng ghế sạch sẽ ngồi xuống, Đường Na tựa đầu vào vai Ngu Trạch, ánh mắt nhìn mặt trời đỏ tiếp giáp đường chân trời xa xa.
Hai thợ quay phim phân biệt quay cặp bích nhân này, tuy rằng giới giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng nhan sắc của Ngu Trạch và Bách Đế Na quá xuất sắc, xuất sắc đến mức chỉ cần bọn họ đứng chung một chỗ, những người khác sẽ trở thành phông nền…
Đây đúng là CP thần tiên!
Thợ quay phim nhìn vẻ mặt chuyên chú của Đường Na, nghĩ, chắc hẳn Bách Đế Na rất thích hoàng hôn, bằng không cũng sẽ không chăm chú như thế…
“Anh xem, hoàng hôn có giống trứng muối không.” Đường Na nhìn hoàng hôn nơi chân trời, nói.
Ngu Trạch cũng nhìn hoàng hôn, một lát sau, nói: “…Đúng là rất giống.”
Thợ quay phim:… Đối với CP thần tiên, không thể mở miệng nói chuyện.
“Em đói rồi.” Đường Na sờ bụng.
“…” Ngu Trạch làm bộ không nghe thấy, lúc này trong lòng anh chỉ muốn ở cùng băng ghế dài này.
“Em đói.” Đường Na ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Dar ~ ling ~ “
Ngu Trạch cảm thấy muốn nổi cả da gà.
Anh nói: “Anh với em ra ngoài chưa đến năm phút…”
“Hai ta ra ngoài làm gì?” Đường Na hỏi.
“Ngắm mặt trời lặn.”
“Đó là cái gì?” Đường Na chỉ vào mặt trời vừa khuất bóng dưới đường chân trời.
“…Mặt trời lặn.”
Đường Na sảng khoái đứng dậy, vỗ mông: “Về nhà thôi nào darling!”
Lúc Đường Na kéo Ngu Trạch về nhà, nhân viên chương trình bỗng nhiên xuất hiện trong biệt thự đều sợ ngây người. Vốn bọn họ đang chuẩn bị bữa tiệc thịt nướng buổi tối cho Đường Na, thấy bọn họ bất ngờ trở về nhà, đều ngây ngẩn cả người: “Không phải hai người đi ngắm mặt trời lặn sao?”
“Ngắm xong rồi!” Đường Na nói: “Ngắm mặt trời lặn cần bao lâu chứ?”
Cô nói được rất đúng lý hợp tình, nhân viên công tác không nói gì, dọn xong bàn nướng và đồ ăn thì yên lặng rời đi.
Kỹ năng nướng thịt vẫn là giao cho Ngu Trạch, Ngu Trạch bỏ thịt bò cuộn cực phẩm béo ngậy màu sắc mê người lên khay nướng, dùng kẹp từ từ trải ra, anh trải một lần ba miếng, lại gắp một vài món khác bỏ vào, thịt bò béo ngậy xèo xèo trên khay nướng, không lâu lắm, trong không khí thoang thoảng mùi thịt mê người.
Đường Na không chớp mắt nhìn chằm chằm thịt bò cuộn dần đổi màu, còn nuốt nước bọt mấy lần.
Ngu Trạch dùng kéo cắt nhỏ thịt bò cuộn, Đường Na gắp liền ba miếng rồi chấm vào nước tương, lại gắp rất nhiều ớt xanh và tỏi bỏ chung vào trong ra xà lách.
Ngu Trạch nhìn cách ăn vồn vã của cô, không biết sức ăn của cô từ đâu mà lớn thế, ăn suốt một ngày mà không vận động, vì sao đến tối vẫn thèm ăn như vậy.
Đường Na gói thịt nướng xong, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Ngu Trạch: Có dự cảm không tốt.
“Darling!” Đường Na cười, đưa gói xà lách cuốn thịt to đoành đó tới.
Ngu Trạch nhớ tới bên trong vô cùng nhiều thịt chẳng có mấy ớt xanh và tỏi, sắc mặt xanh lét, anh nói: “…Em đừng xúc động, ngẫm lại ngày mai.”
“Hôm nay lo việc hôm nay, ngày mai thì ngày mai nói… Nào darling!” Đường Na nổi lòng vui đùa, đứng dậy đi tới chỗ Ngu Trạch, hôm nay cô muốn anh ăn miếng “thịt nướng tình yêu” này!
Ngu Trạch đứng dậy tránh né, Đường Na đuổi theo không bỏ.
Hai người lại đùa giỡn nhau vì một miếng thịt nướng, hai thợ quay phim hiện giờ đã chẳng buồn giật mình.
“Đừng đi! Anh chắc chắn phải ăn nó!” Đường Na túm lấy Ngu Trạch, nhảy lên muốn nhét thịt nướng vào miệng anh.
“Thịt cháy rồi… Đừng nghịch nữa, thịt trên khay nướng sắp cháy rồi…” Ngu Trạch ngẩng cằm liều mạng tránh né, sợ rau xà lách gói thịt có lực sát thương kinh người kia vào trong miệng anh.
Bất luận anh trốn tránh thế nào, Đường Na vẫn giống như vật trang trí trên người anh, không thể thoát nổi.
Vài phút sau, Đường Na không hề từ bỏ, khi cô kiếng chân đưa thịt tới, Ngu Trạch giơ tay cướp thịt nướng trong tay cô.
“Anh lại dám…”
Ngu Trạch ấn cô lên tường, cúi đầu chặn cái miệng sắp sửa lải nhải của cô.
Sau nụ hôn ngắn ngủi mà kịch liệt, Ngu Trạch từ từ dời môi cô.
“Còn nghịch nữa không?” Anh nhìn Đường Na không chớp mắt, đôi mắt đen trầm tĩnh như đêm.
Đường Na lắc đầu theo bản năng.
“Không nghịch nữa thì đi ăn cơm.” Ngu Trạch đi về phía bàn ăn.
Đường Na sửng sốt một lát mới tỉnh táo lại, cô vội vàng đuổi theo, trong lòng hối hận không thôi.
Tại sao cô lại bị anh hôn mà mất hồn chứ? Xem ra vẫn là ngày thường huấn luyện không đủ, đêm nay nhất định phải đẩy nhanh huấn luyện.
Đắp chăn, hôn, hôn ngấu nghiến!