Đến giờ ăn trưa, Ngu Trạch không dám gọi thức ăn ngoài. Anh gần như có thể khẳng định, sức khoẻ Đường Na không chịu được kích thích của đồ ăn nhanh giá rẻ.
Đồ ăn ngoài giá cao tự nhiên cũng có, trấn Hoành Điếm còn có thể gọi cà ra ở ngoài, nhưng anh có số tiền này ư?
Ngu Trạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Na ngồi trên giường. Cô đang liên tục ném nho vào miệng mình.
“Trưa nay cô ăn tạm yến mạch được không?” Ngu Trạch thương lượng với cô.
Đường Na ăn nho, nghĩ ngợi nói: “Vậy buổi tối tôi muốn ăn tiệc.”
“Được.” Ngu Trạch nói.
Đạt thành giao dịch, Ngu Trạch tiếp tục sắp xếp hành lý, anh muốn sắp xếp tất cả mọi thứ đều ngay ngắn trật tự trước buổi tối.
Đường Na ăn hai chùm nho, số nho còn lại bị Ngu Trạch lấy lý đó ăn nhiều sẽ tiêu chảy lấy đi. Cô đi dạo trong phòng hai vòng, không tìm được việc vui, định đi trêu Ngu Trạch lại bị anh bọc chăn màn ném lên giường.
Ngu Trạch vừa sắp xếp hành lý, vừa dùng khóe mắt nhìn chăm chú cái kén trắng béo lăn qua lăn lại trên giường.
Mười mấy phút sau, cái kén trắng nằm sấp ngủ thiếp đi, không nhúc nhích, mái tóc vàng chói mắt lộ ra bên ngoài cái chăn trắng tinh, giống như một chùm nắng chiếu trên mặt tuyết.
Ngu Trạch đứng dậy lật cô lên, đặt nằm ngửa trên giường, nửa đường cô cảnh giác nâng mí mắt nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận là anh, đôi mắt màu tím nhạt lại từ từ nhắm lại.
Ngu Trạch không hiểu sao có cảm giác thuần dưỡng động vật nhỏ hoang dã.
Đường Na ngủ một giấc rất sâu, chờ khi cô tỉnh ngủ, vừa mở mắt liền thấy trên tủ giày giản dị có mười mấy đôi giày nam bắt mắt.
Yêu quái nhiều chân không mang nhiều quần áo, ngược lại mang rất nhiều giày.
Nhìn nơi khác cũng ngay ngắn có thứ tự hơn trước lúc cô ngủ. Cô ngồi dậy, la hét muốn ăn cơm.
Được sự giúp đỡ của Ngu Trạch, Đường Na mặc áo khoác, cùng anh ra khỏi nhà trọ.
Dưới nhà trọ không xa chính là một cửa hàng thực phẩm, Ngu Trạch mua đồ ăn về nhà cho Đường Na ăn no, dưới yêu cầu của cô, dẫn cô du lịch trấn Hoành Điếm nửa ngày.
Ngu Trạch xuất thân ca sĩ, bởi vì quay chụp quảng cáo nên đã tới trấn Hoành Điếm mấy lần, nhưng nói tóm lại, anh cũng không hiểu rõ nơi này lắm. Nói là anh dẫn Đường Na du lịch nửa ngày, còn không bằng nói là bản đồ thông minh dẫn anh và Đường Na du lịch nửa ngày.
Đường Na đi không đến một tiếng thì không muốn tiếp tục đi bộ, cô kéo ống quần anh, nũng nịu chơi xấu, quấy rầy đòi Ngu Trạch ôm cô tiếp tục du lịch nửa ngày.
Người qua đường nhao nhao nhìn lại, Ngu Trạch đành bế cô lên.
Ngu Trạch một tay ôm cô, nhanh chân đi thẳng về phía trước: “Chúng ta đã ở Hoành Điếm, tiếp theo cô định làm thế nào?”
“Đồ của tôi anh cũng mang tới hả?” Đường Na nói.
“Đều mang.”
Đường Na đầy tự tin: “Vậy anh đợi đến ngày mai nhìn kỹ.”
Ban đêm đi ngủ, Ngu Trạch để giường cho Đường Na còn anh ngủ trên giường gấp.
Đổi hoàn cảnh mới, Ngu Trạch nhất thời không ngủ được, anh nhìn trần nhà, trở mình đối mặt giường lớn, đối diện đôi mắt màu tím nhạt.
Sách tinh nghi hoặc nhìn anh: “Sao anh không để tôi ngủ giường nhỏ?”
Ngu Trạch nhìn cô: “Cô đồng ý không?”
Đường Na quả quyết cự tuyệt: “Không đồng ý.”
Ngu Trạch lại lật người, lần này đưa lưng về phía cô: “. . . Cho nên có để hay không để có khác nhau à?”
. . . Đương nhiên là có khác biệt. Đường Na yên lặng nhìn tấm lưng rộng lớn của anh.
Những người cô gặp trước đây chưa từng cân nhắc ý muốn của cô.
Đường Na dời mắt, nhìn về phía màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện xảy ra cuối cùng trước khi cô ngủ say.
Hồng y đại giáo chủ giáo hội Quang Minh – Nibel mang theo mấy chục tên giáo chủ và thánh kỵ sĩ hèn hạ bao vây tấn công cô, mặc dù cô không địch lại vây công, nhưng cô cũng khiến chúng tổn thất nặng nề, chiến đấu tới gần cuối, người còn đứng chỉ còn một mình Nibel.
Cô bị thánh kiếm xuyên qua, một mực đóng trên mặt đất, chỉ có thể nhìn Nibel chậm rãi đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, trên mặt lộ ra nét thương hại dối trá.
“Tan biến đi. . . Kẻ đọa lạc bị thần chán ghét vứt bỏ.”
Nụ cười máu trên mặt cô và ánh sáng trắng trên người cùng nở rộ, sắc mặt Nibel đại biến, muốn chạy trốn cũng đã muộn rồi.
Ông ta cũng bị cuốn vào thời không loạn lưu.
Đường Na hạ giọng, đè nén ho hai tiếng, rúc sâu vào trong chăn.
Cô sẽ không tan biến.
Cô sẽ không thua.
Cô vẫn luôn thắng.
Cô nhìn bóng lưng Ngu Trạch, gằn từng chữ nói trong lòng — lần này, cũng giống vậy.
Sáng sớm hôm sau, thái độ của Đường Na rất khác thường, trước khi Ngu Trạch đánh thức cô đã dậy.
Hai người rửa mặt xong, ăn bữa sáng rồi đi đến cổng thành phố điện ảnh Hoành Điếm — bày quầy bán hàng.
Ngu Trạch không ngờ được, Đường Na muốn anh dẫn cô trèo đèo lội suối đi tới Hoành Điếm xa xôi nghìn dặm, chính là để bày một quầy bán thú bông ở chỗ này.
Chống lại cái nhìn chăm chú của người đến người đi trên đường, Ngu Trạch cắn răng nói: “. . . Cô điên rồi hả?”
“Anh dám vũ nhục một ma pháp sư vĩ đại cấp truyền kỳ!” Đường Na đang cắt bìa cứng nhìn anh một cái đầy uy hiếp, một ngọn lửa nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía anh.
Ngu Trạch vỗ tay một cái, ngọn lửa bị đập xuống đất, suy yếu vùng vẫy một hồi, dập tắt.
“Đừng dùng ma pháp ở bên ngoài.” Ngu Trạch nhíu mày nói.
Đường Na làm như không nghe thấy lời anh, cô lấy ra một cái bút lông dầu, viết hàng chữ lớn như giun bò trên tấm bìa cứng làm biển hiệu:
“Nơi này có vận may”
Xuống dòng, cô lại viết:
“Có khỏe mạnh “
Xuống dưới, cô viết:
“Có Ngu Trạch giảm giá”
Ngu Trạch cầm cái bút lông dầu trong tay cô, đen mặt hỏi: “Cô đang viết gì?”
“Bảng hiệu á.” Sách tinh nâng gương mặt tròn trịa, vô tội nhìn anh.
“Coi như cô muốn tôi đóng phim, chúng ta cũng có thể đi tìm lãnh đạo diễn viên quần chúng, mà không phải giống như vậy. . .” Ngu Trạch nhìn qua bảng hiệu làm bằng bìa cứng, một lời khó nói hết.
Cái này và ăn xin bày bát trên đường khác nhau ở chỗ nào?
Đường Na ngồi xuống ghế xếp, lại kéo anh ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó móc ra một sách tinh bản chibi có mái tóc màu vàng trong ba lô khủng long trên người cô.
Sách tinh bản chibi bị một sợi dây xâu chuỗi, bên kia gắn một cái ghim băng, sách tinh lớn treo sách tinh nhỏ trên túi quần anh.
Ngu Trạch giật sách tinh chibi đang đung đưa trên túi quần, đen mặt hỏi: “Đừng đùa.”
“Tôi không có đùa.” Đường Na bất mãn nói: “Anh là đồ nhà quê không có kiến thức, đây là vật phẩm ma pháp người khác nghìn vàng khó mua!”
Cô cầm thú bông trong tay Ngu Trạch, nói: “Phàm nhân ngu xuẩn, anh nhìn kỹ.”
Ngu Trạch nhìn Đường Na một cách chăm chú, muốn xem rốt cuộc cô muốn dở trò gì, trong nháy mắt cô cầm thú bông, Ngu Trạch nhạy bén phát giác Đường Na bỗng nhiên xảy ra biến hóa vi diệu nào đó.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là: “Trông cô xinh hơn.”
Lúc Đường Na nắm chặt Đường Na mini, cả người đều giống như bị ánh sáng nhu hòa bao lấy, giống như bao phủ một lớp hào quang mông lung, để cô trổ hết tài năng trong đám người, trở thành tiêu điểm.
Đường Na lần nữa treo gấu bông lên túi quần Ngu Trạch: “Cảm kích nhận lấy, đây chính là vinh hạnh đặc biệt mà huyết tinh ma nữ ban thưởng.”
Ngu Trạch nhìn Đường Na chibi, lần này anh không giật nó xuống nữa.
Anh nhéo nhéo Đường Na chibi, lông xù, mềm mềm, không khác gì gấu bông bình thường, mặt anh lộ vẻ lo nghĩ: “Cái này có hiệu quả không?”
Đường Na rất thành thật nói: “Đại khái không có, dù sao thanh danh của anh quá thối. Có điều. . . ngộ nhỡ có đồ đần tới cửa thì sao?”
Ngu Trạch: “. . .”
Rất đáng tiếc. Không có đồ đần tới cửa.