Bụng nhỏ của Khương Điềm không ngừng co rút lại, nhìn thấy lượng lớn nước tiểu cùng dâm thuỷ phun vào trong bồn cầu khiến cô xấu hổ không thôi.
Kích thích mãnh liệt làm đôi mắt cô chứa đầy nước mắt, bộ dáng đáng thương vô cùng.
“Cậu…cậu mau thả tôi ra.”
Khương Điềm vặn vẹo mông nhỏ, nhưng mông của cô lại vừa vặn để ở trên côn thịt của Tô Dĩ Nam. Cô vừa vặn vẹo một chút đã khiến cho côn thịt của hắn lập tức cứng lên.
“Mít Ướt, đừng nhúc nhích. Côn thịt bị cậu làm cứng lên rồi đấy.”
Tô Dĩ Nam khàn giọng nói.
“Vốn dĩ cậu đã cứng từ trước. Bây giờ còn đổ lỗi là do tôi làm. Ô ô…”
Mít Ướt sợ tới mức khóc thành tiếng.
Đụ má! Sao cô lại đáng yêu như vậy nhỉ? Thật sự bây giờ hắn chỉ muốn đè cô ra làm hỏng cô.
Tô Dĩ Nam nhéo nhéo mông thịt của Khương Điềm: “Mít Ướt, là cậu làm cây gậy của ông đây cứng lên. Cho nên cậu phải có trách nhiệm làm nó mềm xuống.”
“Không cần! Cây gậy của cậu lần nào cũng phải cứng hẳn 1 giờ. Tôi không thèm làm nó mềm xuống giúp cậu đâu.”
Lời nói của Khương Điềm làm Tô Dĩ Nam rất vui vẻ hưởng thụ, đó chẳng phải là cô đang thừa nhận côn thịt của hắn lợi hại sao?
“Hôm nay tha cho cậu. Lần sau còn dám dâm đãng làm cây gậy của ông đây cứng lên thì cẩn thận tôi sẽ chơi hỏng cậu.”
Nói xong khoé miệng Tô Dĩ Nam hơi nhếch lên, côn thịt còn cọ cọ vài cái ở tiểu nộn bức vẫn còn dính nước tiểu của Khương Điềm.
Khương Điềm bị quy đầu bóng loáng cọ vừa nóng vừa ngứa nhưng lại không dám nhúc nhích. Đàmh phải ngoan ngoãn để Tô Dĩ Nam tuỳ ý khi dễ mình.
Cũng may Tô Dĩ Nam cũng biết giữ lời hứa, chỉ cọ cọ vài cái chứ không có thật sự cắm vào.
Ngày hôm sau.
Hôm nay Khương Điềm mới biết đại biểu môn Toán đã chuyển trường.
Cô vừa vào lớp học, mọi người đều đang bàn luận về chuyện này.
“Nghe nói Tô Dĩ Nam đánh Chu Phóng một trận. Chu Phóng sợ tới mức phải chuyển trường ngay trong đêm.”
“Tô Dĩ Nam cũng coi trời bằng vung rồi. Dám đánh người trong trường học. Loại người mất nhân tính như này không sớm thì muộn cũng bị đánh chết.”
“Haizz, vậy mà trong lớp vẫn có những người si mê vẻ ngoài của cậu ta. Người xấu xa như cậu ta đáng lẽ nên tìm chết đi thì hơn.”
Khương Điềm nghe bọn họ nói vậy, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, không nhịn được nữa mà vọt đến trước mặt đám người đó: “Bình thường Chu Phóng ăn hiếp những người khác sao không thấy mấy người nói lời nào? Các người bị câm sao? Rõ ràng mấy người đều biết cậu ta ném bài thi của tôi vào trong thùng rác mà vẫn cố tình bao che cho cậu ta. Mấy người nói những lời này không thấy ngượng à?”
Chẳng ai có thể ngờ rằng bình thường vẫn luôn ít nói lại hay xấu hổ như Khương Điềm, nay lại dám đứng ra bênh vực cho Tô Dĩ Nam.
“Cậu là nữ sinh thì biết cái gì?” Một nam sinh không biết nói lại Khương Điềm như thế nào, chỉ có thể chỉ vào mũi cô mắng cô là đồ con gái nhiều chuyện.
Lúc này Tô Dĩ Nam đi vào lớp học, duỗi tay ôm Khương Điềm vào trong ngực: “Mít Ướt, sắp học thể dục rồi còn ở đây làm cái gì?”
Tô Dĩ Nam vừa xuất hiện, mấy nam sinh kia lập tức im miệng. Lúc này hắn mới để ý tới đôi mắt Khương Điềm đã đỏ lên.
Con ngươi đen nhánh của hắn tối sầm lại, cậu nhếch miệng cười lạnh nhìn mấy nam sinh kia:
“Mít Ướt, ai làm cậu khóc?”
Mấy nam sinh này vừa rồi còn vênh mặt với Khương Điềm, bây giờ lại vội vàng run rẩy nói:
“Bạn học Khương Điềm, thật xin lỗi vừa rồi chúng tôi không phải cố ý. Đừng tức giận mà.”
Thấy Khương Điềm không nói gì, mấy nam sinh này sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
“Biến.”
Giọng nói của Tô Dĩ Nam vô cùng lạnh lẽo.
Nháy mắt mấy nam sinh này vội vàng đứng dậy, lếch thếch chạy ra ngoài.
“Cậu cho bọn họ đi làm gì?” Khương Điềm bẹp bẹp miệng, không vui nói: “Chính bọn họ cũng bắt nạt người khác còn dám nói cậu.”
Tô Dĩ Nam của cô là người tốt nhất trên thế giới này. Cô cũng chỉ dám mắng hắn là “em giai xấu xa”, mấy người này lại dám bảo hắn đi tìm chết.