Sau khi nhìn thấy Khương Điềm khóc thành như vậy, Tô Dĩ Nam nào còn tâm tư đâu mà hưởng thụ nữa. Cô bảo hắn nhanh thì hắn nhanh, bảo hắn chậm thì hắn chậm.
Cả một đêm Tô Dĩ Nam cũng chưa cảm nhận được khoái cảm gì mà ngược lại còn bị Khương Điềm lăn lộn đến nỗi tinh bì lực tẫn.
Đợi Khương Điềm hưởng thụ xong, Tô Dĩ Nam còn ngây thơ cho rằng mình sẽ được thao tiểu nộn bức của cô một cách vui sướng.
Ai ngờ Khương Điềm lại ngáp một cái, mềm mại nói: “Em buồn ngủ quá. Em ngủ trước đây!”
Tô Dĩ Nam cắn chặt răng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng rút côn thịt từ trong hoa huyệt của cô ra.
“Được rồi, anh không làm nữa. Bé ngoan ngủ đi.”
Ngoài mặt thì như vậy nhưng trong lòng thì hắn đang tự mắng mình một trận. Con mẹ nó, từ sau khi gặp được Khương Điềm, hắn cảm thấy mình như bị bỏ bùa vậy.
Rõ ràng chỉ cần đè cô ở dưới thân, mạnh mẽ cắm cô vài cái là cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo, nhưng hắn lại không nỡ.
Kết quả hắn chỉ có thể tự làm khổ mình.
Khương Điềm giày vò hắn xong thì thoải mái đi vào giấc ngủ, bỏ lại Tô Dĩ Nam với hạ thân cứng như đá, nóng như lửa mãi không thể ngủ được. Cuối cùng đành phải vào phòng tắm để giải quyết.
Ngày hôm sau.
Khương Điềm với tâm trạng rất tốt từ trên giường đứng dậy, nhưng dưới mắt của Tô Dĩ Nam lại có hai quầng thâm đen xì. Rõ ràng là đêm qua cô ngủ rất ngon, còn hắn đương nhiên là cả đêm mất ngủ.
Hai người vừa ra khỏi cổng Tô gia đã thấy xe của Trương Thước cùng Tưởng Dương.
Trương Thước cười cười nói: “Anh Tô dạo này đi học đúng giờ quá, chẳng giống bình thường chút nào.”
Kết quả cậu ta vừa nói xong thì đã bị cặp mắt gấu trúc của Tô Dĩ Nam lạnh lùng liếc một cái. Trên mặt hắn giống như còn viết thêm mấy chữ “Người sống chớ đến gần.”
Nhìn quầng thâm của Tô Dĩ Nam xong bọn họ lại nhìn sang Khương Điềm đang tung tăng nhảy nhót.
Trong nháy mắt hai người bọn họ vô cùng ngưỡng mộ Khương Điềm.
“Không ngờ chị dâu nhìn nhỏ con mà lại lợi hại như vậy. Ngay cả đại ca cũng bị chị làm cho…”
Trương Thước còn định nói nữa nhưng đã bị ánh mắt hình khẩu súng của Tô Dĩ Nam làm cho cứng họng.
Khương Điềm nghe vậy thì không hiểu, hơi nghi ngờ hỏi lại: “Tôi làm cái gì?”
Trương Thước vội vàng xua tay: “Không, không có gì. Tôi chỉ khen chị lợi hại thôi.”
Như vậy còn chưa đủ lợi hại sao? Cả Trương Thước cùng Tưởng Dương đều biết rõ thể lực của Tô Dĩ Nam. Ba người cùng đến phòng tập thể hình, kết quả hai tên này mệt đến nỗi không thở được, vậy mà Tô Dĩ Nam vẫn còn chạy ở trên máy chạy bộ mấy giờ liền.
Thể lực biến thái như vậy còn bị Khương Điềm ép khô!!!
Khương Điềm làm sao biết được hai người kia nghĩ gì. Nhưng dù sao đêm qua cô cũng lăn lộn Tô Dĩ Nam lâu như vậy, vì thế sáng nay cũng đã hết giận.
Sau tiết tự học buổi tối, Khương Điềm lại tiếp tục đến quán cafe làm thêm. Chẳng qua hôm nay Tô Dĩ Nam không đến mà cô lại gặp một người quen khác.
Là Khương Tuyết cùng mẹ của cô.
Sau khi nhìn thấy Khương Điềm, Khương Tuyết tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Mẹ, sao em gái lại ở chỗ này?”
Sầm Mỹ Vân lạnh lùng nói: “Con ranh láo toét đó cũng chỉ xứng làm ở đây thôi. Thật đúng là làm mất mặt Khương gia, ngay cả loại công việc bán rẻ nụ cười như vậy mà cũng làm được.”
Trong lúc Sầm Mỹ Vân xoay người đi, Khương Tuyết nhìn về phía cô với một nụ cười đắc ý.
Cô ta nhận được tin Khương Điềm làm thêm ở đây cho nên mới cố ý kéo Sầm Mỹ Vân đến để làm nhục cô. Chỉ cần ba mẹ đều chán ghét Khương Điềm thì tương lai toàn bộ Khương gia sẽ đều là của cô ta. Mà vốn dĩ Khương Điềm cũng chỉ là đồ thừa, mà đồ thừa như cô thì làm sao có tư cách đòi phân chia tài sản với cô ta?