Edit: Mei
Khương Tùng rất nhanh chạy tới quán ăn.
300 vạn này thật sự chẳng khác nào đang xẻo thịt của Khương Tùng, nhưng cố tình ông ta lại không thể không trả số tiền này. Bởi vì lúc giám đốc quán ăn gọi điện tới, ông ta đang cùng đối tác bàn chuyện làm ăn.
Điện thoại vừa gọi tới, tất cả mọi người đều biết vợ cùng con gái ông ta đi ăn hết 300 vạn, bây giờ không có tiền thanh toán.
Nếu ông ta không trả số tiền này thì người khác sẽ cho rằng ngay cả 300 vạn mà ông ta cũng không trả nổi, vậy thì làm gì còn ai chịu hợp tác với ông ta nữa?
Nhưng bây giờ phải chi ra 300 vạn, nói thật là ông ta đau lòng vô cùng. Vốn dĩ ngay từ đầu ông ta đã không muốn trả rồi.
Trả tiền xong, Khương Tùng không hề nhịn nữa mà mắng Sầm Mỹ Vân với Khương Tuyết một trận.
Khi nhìn đến Khương Điềm đứng ở một bên, ông ta lại lắc đầu. Tuy Khương Tuyết có thói hư vinh nhưng so với đứa con gái ở ngoài làm phục vụ như Khương Điềm thì cô ta đáng tin cậy hơn nhiều.
Khương Điềm cũng không có cảm xúc gì quá lớn, bởi dù sao cô cũng biết gia đình ba người kia từ đầu tới cuối chỉ coi cô như một kẻ dư thừa trong nhà bọn họ.
Sau khi cả nhà ba người kia đi, tất cả mọi người trong quán ăn đều dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Tô Dĩ Nam.
Nhưng Tô Dĩ Nam lại không thèm để ý đến họ, vừa cởi đồng phục quán ăn ra hắn liền nắm lấy tay Khương Điềm rồi dắt cô ra ngoài.
“Mít Ướt, sau này phải đi theo anh đấy. Nhớ chưa?”
Tô Dĩ Nam kéo Khương Điềm vào trong xe, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô. Hắn biết rõ ba người được gọi là người nhà của Khương Điềm kia đã đối xử tệ bạc với cô như thế nào.
“Biết rồi.”
Khương Điềm hừ hừ hai tiếng, hai tay ôm lấy eo của Tô Dĩ Nam. Đời trước đến tận lúc chết cô mới biết, hoá ra bản thân mình không có nhà.
Đời này Tô Dĩ Nam chính là người duy nhất cô có thể dựa vào.
“Nói nhỏ quá.”
Tô Dĩ Nam không thoả mãn bắt bẻ.
“Em nói là… Sau này Tô Dĩ Nam chính là nhà của em!”
Hai tay Khương Điềm chụm lại thành một cái loa, khoé miệng hơi nhếch lên.
“Này còn tạm được. Em chỉ cần biết có anh tốt với em là được rồi.”
Tâm trạng Tô Dĩ Nam rất tốt, vui vẻ đè cô lên ghế. Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thực sự thoả mãn, hắn chỉ mong cả hai nhanh tròn 18 tuổi để kéo Mít Ướt đến Cục dân chính đăng kí kết hôn.
Tay hắn từ dưới váy của Khương Điềm mò lên trên. Đồng phục ở quán dành cho nữ đều là trang phục hầu gái, khi ra khỏi quán Khương Điềm còn chưa kịp thay quần áo. Bây giờ nằm dưới thân hắn, bị hắn vuốt ve đùi, thoạt nhìn có chút hương vị của đồng phục tình thú.
“Đừng, đừng làm ở chỗ này. Sẽ bị người khác nhìn thấy đó!”
Tay Khương Điềm chống ở ngực của Tô Dĩ Nam bắt đầu đẩy.
Tô Dĩ Nam ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm nóng phun trực tiếp vào vành tai của Khương Điềm:
“Ý em là… chỉ cần chỗ nào không có người thì có thể sao?”
Khương Điềm nghe Tô Dĩ Nam nói vậy, gương mặt càng trở nên nóng bỏng.
Loại câu hỏi này cô làm sao trả lời được?
Nhưng trong lúc cô còn đang thẹn thùng, ngón tay của Tô Dĩ Nam đã vói vào trong váy, sau đó trực tiếp đẩy quần lót của cô ra.
Tiếp theo hắn tách hai cánh môi âm hộ còn đang nhắm chặt, lại còn ác ý cọ xát với âm đế mẫn cảm.
“Nếu Mít Ướt không trả lời thì cứ làm luôn ở chỗ này đi!”
Tô Dĩ Nam khẽ cười nói.
“Không, không cần ở chỗ này. Anh chạy xe đến nơi khác được không?”
Giọng nói của Khương Điềm vừa dịu dàng vừa mềm mại, giống hệt như kẹo đường.
“Được rồi. Mít Ướt ngại nên anh sẽ chạy xe đến chỗ khác nhé? Chúng ta đổi nơi chơi xe chấn nào.”