Khe suối Tước Nhi, sương mù càng ngày càng đậm.
Toàn bộ Di Lặc tự không biết từ khi nào đã bị sương mù che phủ, mông lung, tựa như không chân thực.
Vốn là đến tìm kiếm manh mối lại không nghĩ trong Uông Tử Thành vừa có thêm hai du hồn.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, không thể tránh khỏi làm kinh động đến các vị tăng nhân trong chùa. Lúc Pháp sư trụ trì dẫn theo ba tăng nhân tới Đại Hùng bảo. điện, đúng lúc Dương Thủ Văn đang ngồi xổm, giơ ngọn nến dò xét từ trên xuống dưới.
– Các ngươi là ai?
Dương Thụy lúc này đã tỉnh hồn lại, chỉ có điều hai chân vẫn còn nhữn ra. Một đứa nhỏ mười ba tuổi, đối mặt với tình huống như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy hoảng hốt. Cũng may Dương Thụy ở trong nha môn rèn luyện một năm, tuy rằng chưa từng thấy qua tình cảnh nào như vậy, nhưng cũng có chút bản lĩnh,
cũng có sáu, bảy phần lão luyện.
Dương Thủ Văn đang hết sức chăm chú kiểm tra thi thể người chết, giống như đã tìm ra chút manh mối.
Lúc này Dương Thụy ở phía sau bắt đầu hành động, lấy từ trong y phục ra một tấm thẻ bài, lớn tiếng nói:
– Ta là Tiên Chấp Y Huyện úy Xương Bình, vâng mệnh đến đây điều tra vụ án, không ngờ gặp thích khách tập kích, hiện đã đánh chết một người trong số đó.
Pháp sư Trụ trì tên là Huệ Nhân, sau khi nghe xong cũng rất chấn động.
Dương Thụy tuổi tuy nhỏ, nhưng đã mang trong người khí thế to lớn, không khỏi khiến cho Huệ Nhân trụ trì phải đối đãi cẩn thận.
Dù cho Huệ Nhân đã hơn bốn mươi tuổi, dù cho ông ta là trụ trì Di Lặc tự, nhưng lại không hề có nền tảng gì, do đó đứng trước người trong nha phủ, lại càng không là gì. Đây cũng là nguyên nhân tòa Di Lạc tự này được gọi là Tiểu Di Lặc Tự. So sánh với Đại Di Lặc Tự có chỗ dựa vững chắc là quan phủ, ngôi chùa nhỏ nằm trong Hổ Cốc Sơn khe Tước Nhi, hiển nhiên không có căn cơ gì.
– Xin hỏi thí chủ, chuyện gì đã xảy ra? Giác Minh y…
Giác Minh, chính là thi thể của tăng nhân đã bị gi ết chết kia.
Thái độ của Dương Thụy coi như không tệ, đem hết thảy mọi chuyện giải thích hết một lần.
– G iết chết vị tăng nhân kia là một thích khách. Bọn họ tổng cộng có ba người, một người trong đó đã bị Đại huynh ta g iết chết.
Lúc này, Huệ Nhân mới để ý đến sự có mặt của Dương Thủ Văn.
Mà Dương Thủ Văn sau khi kiểm tra kĩ càng xác chết, không phát hiện ra manh mối hữu dụng nào, không tránh khỏi cảm giác có chút buồn bực.
Hắn không để ý đến sự có mặt của Huệ Nhân, đứng dậy cầm thương quay trở lại Đại Hùng bảo điện.
Các tăng nhân cũng lần lượt tiến vào theo, mọi người cẩn thận nhìn theo Dương Thủ Văn, lại càng không hiểu hắn ta đang tìm kiếm thứ gì.
Ngược lại Dương Thụy rất nhanh trí, dường như đã hiểu ý tứ của Dương Thủ Văn.
– Sư trụ trì, xin hỏi ngài còn nhớ rõ ngày hôm trước có một người xin tá túc qua đêm tại chùa hay không?
– Đương nhiên nhớ rõ.
Trụ trì Huệ Nhân vội vàng nói: – Vị thí chủ kia rất hào phóng, đã để lại một đ ĩnh vàng để thêm tiền nhang đèn.
– Hắn nói muốn nhờ tá túc tại đây khoảng nửa tháng, muốn tham gia tu hành. Đối với chuyện này bần tăng không tiện cự tuyệt.
Dễ nhận thấy, Huệ Nhân sư phụ đối với người đưa đĩnh vàng kia có ấn tượng rất sâu sắc.
Đời Đường, lấy Khai Nguyên thông bảo làm đơn vị tiền tệ. Nhưng tiền đồng suy cho cùng cũng không tiện để mang theo, mà Hoa Hạ từ xưa đến nay lại thiếu ngân lượng, do đó cũng không thể lấy bạc ra làm phương tiện lưu thông. Kể từ đó vàng trở thành đơn vị tiền tệ lưu thông cho những người giàu có.
– Nhị Lang.
Dương Thủ Văn bỗng nhiên lên tiếng, ra hiệu cho Dương Thụy đi tới.
Hắn nói nhỏ bên tai Dương Thụy vài câu, Dương Thụy liên tục gật đầu, sau đó tiến tới bên cạnh sư trụ trì Huệ Nhân.
– Theo như pháp sư Giác Minh đã từng nói, người chết đã từng ở tại đây đợi rất lâu, không biết sư thầy có ấn tượng gì không?
– Ồ, đương nhiên là có ấn tượng. Huệ Nhân trụ trì tươi cười nói: – Hắn là nam tử rất ngoan đạo, hắn ở đây kính phật thật lâu.
Bần tăng còn nhớ, hắn ở trước bức bích họa bên kia tọa thiền rất lâu, lúc ấy bần tăng còn nói vì sao thí chủ không tọa thiền trước đức phật Di Lặc?