Trở lại thôn nhỏ, vừa qua khỏi giờ Ngọ.
Dương Thủ Văn đi vào cửa sân, liền nhìn thấy Ấu Nương ngồi ở chính đường ngoài hiên, đưa hai tay chống cầm ngơ ngác xuất thần.
Ngày trước, nhìn thấy Dương Thủ Văn trở về, Ấu Nương đã sớm chào đón.
Nhưng hôm nay nàng vẫn lạnh nhạt, giống như không thấy Dương Thủ Văn, thân mình nhỏ bé uốn éo, chu cái miệng nhỏ nhắn không nhìn Dương Thủ Văn, hình như lại đang giận rồi. Dương thị đang bận rộn ở phòng bếp, nhìn thấy Dương ‘Thủ Văn nhẹ nhàng mở miệng cười nói:
– Đại Lang đã về, chờ một lát cơm trưa xong ngay đây.
– Thím, ta đã nói rồi, đừng gọi ta là Đại Lang.
Hôm qua thật vất vả sửa được lời của Lão Hồ Đầu, lại không nghĩ rằng trong nhà còn có một vị như vậy.
Mỗi lần nghe thấy hai chữ “Đại Lang”, Dương Thủ Văn sẽ cảm thấy bất đắc dị, cả người dường như đều trở nên rất tệ.
Dương thị cười nói: – A…. Suýt nữa là quên mấtchuyện này, sau này ta sẽ chú ý.
– Kêu mười mấy năm Đại Lang thoáng cái sửa đổi, đúng là không dễ dàng chc lắm.
Dương Thủ Văn đem đại thương tựa vào cột trụ hành lang, đi tới bên cạnh Ấu Nương, ngồi xổm xuống cười hì hì nói.
– Ấu Nương sao thế này? Ai khi dễ muội? Nói cho Hủy Tử ca ca giúp muội bác thù… Nhìn nè, nhìn nè, cái miệng nhỏ nhắn này cũng có thể treo dế cơm rồi.
– Hừ… Hủy Tử ca ca thật xấu. – Cái gì? Ấu Nương bĩu môi, đôi mắt long lanh ầng ậng nước.
– Hủy Tử ca ca đi ra ngoài cũng không nói cho Ấu Nương, Ấu Nương chờ cả buổi sáng liền lo lắng, Hủy Tử ca ca xấu nhất rồi.
Trong lòng Dương Thủ Văn cảm thấy thật ấm áp, ngồi xuống ôm Ấu Nương vào trong ngực.
– Ấu Nương đừng tức giận, Hủy Tử ca ca chỉ đi làm việc, về sau nếu lại có tình huống như thế, nhất định nói cho Ấu Nương, Ấu Nương không cần lo lắng.
– Thật chứ?
– Đương nhiên!
Dương Thủ Văn nói xong, vươn đầu ngón út ra:
– Nào, ngoắc tay.
– Ngoắc tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi.
Ấu Nương dùng âm thanh non nớt nói, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng chợt nín khóc mỉm cười, lộ ra nụ cười sáng lạn.
– Ấu Nương biết đêm qua cậu đi ra ngoài, liền ngồi ở chỗ này chờ cậu trở về. Dương thị làm xong công việc trong tay, đứng lên lau hai tay vào chiếc tạp dề vải bông:
– Hủy Tử về sau có thể thì không nên mạo hiểm. Đường núi khó đi, có nhiều sương mù, nếu chẳng may xảy ra chuyện bất trắc, ta cùng Ấu Nương cũng sẽ lo lắng.
Lời của nàng rất nhẹ nhàng, bình thản, nhưng mang theo sự lo lắng sâu sắc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
2. Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại
3. Hôn Hoàng
4. Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
=====================================
Cũng khó trách, sống cùng nhau hơn 10 năm, Dương thị đã sớm coi Dương Thủ Văn là người một nhà.
Dương Thủ Văn vội vàng nói xin lỗi:
– Thím yên tâm, sau này ta sẽ cẩn thận.
Hắn quyết định, không nói cho Dương thị và Ấu Nương tối hôm qua ở Tiểu Di Lặc tự gặp phải nguy hiểm. Nếu để cho Dương thị và Ấu Nương biết rằng hắn ở trong chùa bị tập kích, hơn nữa còn giết người, nói không chừng lại sẽ lo lắng, đến lúc đó không thiếu được một chút phàn nàn.
Có nhà, cảm giác thật tốt nha!
Suốt cả đêm căng thẳng, về đến nhà, lập tức cảm thấy thoải mái đi nhiều.
Dương Thủ Văn ăn xong bữa trưa, liền dắt hai con bò, nhanh chóng đi ra cửa. Ấu Nương giống hệt cái đuôi nhỏ theo sát phía sau hắn, vì thế hắn dứt khoát ôm lấy Ấu Nương, cho nàng cưỡi trên lưng bò, càng làm cho Ấu Nương thích thú cười không ngừng.
Vẫn như ngày đó trên dòng suối, vẫn như ngày đó trên sườn núi.
Hai con bò vàng quen đường cũ đi dạo bên khe suối, mà Dương Thủ Văn thì nằm ở trên sườn núi. Giữa mùa thu, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên người thực thoải mái. Ấu Nương học Dương Thủ Văn nằm trên cỏ bên cạnh hắn, hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, chỉ thấy mây trắng xa xa. Theo ngọn gió thổi qua núi, rất thoải mái, Dương Thủ Văn cảm thấy cơn mệt mỏi bất chợt ập tới.
Suốt cả đêm không ngủ, hắn quả thực có chút mệt mỏi.
Lúc trước tinh thần căng thẳng, hiện giờ ăn no bụng, đảm chìm trong ánh
dương quang, gió nhẹ thổi qua gương mặt, nhất thời cảm thấy sảng khoái không gì sánh được.