Trên núi chỉ còn lại hai người Dương Thủ Văn và Ấu Nương, Dương thị đến nữa cũng không thành vấn đề.
Dương Thủ Văn suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Giống như trước đây ở cùng mẹ con Dương thị dường như rất tốt.
– Đúng rồi, a nương bên kia…
– Hôm qua nương tử rất không vui, nhưng hôm nay đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
(Nương tử: ở đây ý chỉ phu nhân)
Nhưng thực ra Thanh Nô… Hủy Tử, không phải ta nói con, dù sao Thanh Nô cũng là tiểu nương tử, Ấu Nương không hiểu quy tắc, mâu thuẫn với cô ấy đều là trò trẻ con, con nhúng ra vào không tránh khỏi quá đáng. Tiểu nương tử vẫn trốn trong phòng, không dám ra cửa.
(Tiếu nương tử: chỉ con gái của chủ nhân)
Hai gò má của Dương Thủ Văn dần co giật, nín thở một lúc lâu.
– Thím về bàn với mẹ con một chút, bảo cả Thanh Nô lên.
Tiếu nha đầu này bình thường rất được sủng ái, vì thế cho nên có chút cố chấp, ở huyện
Xương Bình này có cha quan tâm thì không nói đến nhưng ra khỏi Xương Bình… Tính tình nó nếu không sửa đổi, sớm muộn gì cũng phải chịu nhiều thua thiệt.
Dương thị suy nghĩ một chút rồi nói:
– Ta sẽ nói với nương tử một chút, nhưng ta không dám khẳng định nương tử đồng ý.
– Có đồng ý hay không con không quan tâm.
– Được!
Sau khi Dương thị hỏi rõ ràng đã cùng Dương Mạt Lỵ dẫn đám Cái Gia Vận đi.
– Hủy Tử ca ca, chiều nay chúng ta làm gì?
Trong thiền viện chỉ còn lại Dương Thủ Văn và Ấu Nương, nhìn thấy Dương Thủ Văn ngồi trên bậu cửa của đại điện, Ấu Nương liền chạy đến hỏi.
Dương Thủ Văn cười cười nói:
– Ấu Nương và Bồ Đề đi chơi đi, Hủy Tử ca ca có một số việc phải nghĩ.
– Ồ!
Ấu Nương rõ ràng có chút thất vọng, nhưng nàng là người hiểu chuyện, thấy Dương Thủ Văn có tâm tư cũng không muốn quấy fây, nàng dẫn Bồ Đề và 4 con chó nhỏ chơi trong thiền viện. Thiền viện không lớn lắm, chỗ có thế đi chơi cũng ít. Nhưng so với Dương gia dưới chân Hổ Cốc Sơn
cũng rộng hơn rất nhiều. Dương thị tối sẽ đến có thể ở cùng Hủy Tử ca ca. Nhìn Ấu Nương, cuộc sống dường như lại quay về như trước khi mẹ con Tống thị tới.
Đó cũng là lúc nàng vui nhất!
Trong thiền viện yên tĩnh, lại vang lên tiếng người như chuông bạc của Ấu Nương.
Tiếng cười của Ấu Nương, tiếng kêu của Bồ Đề và 4 con chó nhỏ đang bú như trẻ con làm cho thiền viện thêm phần sức sống.
Còn Dương Thủ Văn thì ngồi ở cửa, nhìn Ấu Nương chơi đùa trong sân.
Trong đầu hiện lên câu trả lời của Cái Gia Vận, giống như bị hỏi cung vậy.
Lư Vĩnh Thành là người phát hiện ra một người bí mật.
Sau đó y không hy vọng người thần bí ở Xương Bình… ừ, chắc là như thế. Vì thế, y bảo Lư Thanh liên lạc với Khấu Tân, nghĩ cách đuối người bí mật này. Lúc này, Dương Thụy đã chạy đến hỏi thăm tin tức của Cái Gia Vận, sau khi Khấu Tân biết được liền ra vẻ không muốn tiết lộ bí mật. Sau đó Cái Gia Vận muốn tiêu chút tiền liền nói cho Dương Thụy.
Chắc là như vậy.
Nhưng vấn đề là người thần bí này là ai? Lư
Vĩnh Thành vì sao lại muốn đuối người thần bí đi?
Trước kia, Dương Thủ Văn cũng không cho Lư Vĩnh Thành vào danh sách, Bây giờ, hấn phát hiện, Lư Vĩnh Thành này không phải là một kẻ đầu đường xó chợ, lại vẫn hiểu được thế nào là mượn đao giết người. Nếu như Dương Thừa Liệt tìm đối phương gây phiền, có thể sẽ đắc tội với đổi phương. Đến lúc đó, địa vị của Dương Thừa Liệt sẽ bị dao động, nếu người thần bí bị Dương Thừa Liệt giải quyết chì chẳng phải đã thỏa mãn tâm ý của Lư Vĩnh Thành sao?
Có thế nào thì Lư Vĩnh Thành cũng không thiệt.
Dù kẻ thần bí hay Dương Thừa Liệt đạt được mục đích thì Lưu Vĩnh Thành cũng đều là ngư ông đắc lợi.
Một người nham hiểm như vậy, tuyệt đối không đơn giản… Dương Thủ Văn đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua hắn nghi ngờ Vương Hạ, thực ra Lư Vĩnh Thành cũng có hiềm nghi. Trên thực tế, Lưu Vĩnh Thành rất thân thiết với huyện nha, cùng với thực lực của y ở huyện Xương Bình, dường như có khả năng hơn Vương Hạ. Cứ như vậy, Vĩnh Thành trong vụ án Lưu tập kích huyện nha rốt cuộc giữ vai trò gì?
Tất cả các vấn đề, kết quả lại trở về đi3m ban đầu.
Dương Thủ Văn ý thức như vậy, muốn giải mã bí mật, nhất định phải biết rõ thân phận của người chết ở trong núi kia.
Còn nữa, rốt cuộc y để lại đầu mối gì mà khiến thích khách không tiếc đánh lén huyện nha?
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn đứng lên quay về đại điện.
Người kia không thể vô duyên vô cớ mà ở lại đại diện, có cả vị La hán Trường Mi theo lời y, chắc chắn là có vấn đề.
Dương Thủ Văn nghĩ đến đây rồi dừng lại trước mặt bích họa La Hán kia.
Nói thật, trên bích họa La Hán, người họa sĩ này vẽ không quá hoàn mỹ, thậm chí có phần thô sơ.
Dương Thủ Văn đã nhìn không chỉ một lần, mà vẫn không nhìn ra manh mối gì. Người kia, rốt cuộc là muốn nói những gì?
– Hủy Tử ca ca, Hủy Tử ca ca mau tới đây!
Dương Thủ Văn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì đột nhiên có tiếng gào của Ấu Nương.
Hắn vội vàng chạy ra đại điện, theo tiếng gào của Ấu Nương hắn đi ra sau thiền viện, đi lên bình đài.
– Ấu Nương, sao vậy?
Bồ Đề và 4 con chó nhỏ, cùng Ấu Nương đều
ở đó.