Trời đã tối hẳn, một vầng trăng sáng nhô lên
cao, ánh trăng nhẹ nhàng rơi trên thiền viện, dường như phủ thêm một tầng sương trắng.
Dương Thủ Văn bỗng tỉnh lại, ánh mắt vẫn hơi chập chờn.
– Nói chuyện ngày xưa?
– Chuyện ngày xưa của hầu tử… Hủy Tử ca ca từng nói sẽ kể chuyện ngày xưa cho muội. Nhưng hôm qua muội ngủ mất, vẫn chưa nghe được.
– ô, ồ, ồ!
Rốt cuộc Dương Thủ Văn cũng tỉnh táo trở lại, hắn vỗ trán rồi tươi cười.
Thanh Nô lui lại một bước, theo bản năng rụt rè nhìn Dương Thủ Văn.
Nhưng Dương Thủ Văn làm như không nhìn thấy hành động của nàng, cứ vẫy tay về phía nàng ra hiệu bảo Dương Thanh Nô ngồi xuống bên cạnh.
Không biết có phải câu chuyện “Tây Du Ký” rất hấp dẫn hay không mà lúc hắn chuấn bị kế chuyện, Bồ Đề cũng dẫn 4 con chó nhỏ chạy tới, cùng ngồi trước mặt Dương Thủ Văn.
– Lần trước chúng ta kể đến chỗ Tôn Ngộ Không bị đè ở Ngũ Hành Sơn…
– Ổng, ổng, ổng…
Con chó nhỏ nghe thấy cái tên Ngộ Không
của nó lập tức sủa lên.
– Ngộ Không, đừng kêu.
Ấu Nương ôm nó vào lòng, sau đó nhìn Dương Thủ Văn, lặng im nghe hấn kế chuyện. Chi tiết chuyện Tây Du Ký, Ấu Nương và Thanh Nô đã từng nghe một lần. Tuy không rõ lắm, nhưng Thanh Nô vần rất mê mẩn. Bây giờ lại được nghe Dương Thủ Văn kế lại, tinh thần nàng lập tức tỉnh táo ngồi gần sát lại Dương Thủ Văn theo bản năng.
Năm năm sau, Giang Lưu Nhi xuất thế, báo thù rửa hận cho cha.
Còn Quan Âm Đông đến, tìm người thỉnh kinh, tìm ra, biến Giang Lưu Nhi thành Đường Tam Tạng.
Khúc nhạc Tây Du, cuối cùng cũng bắt đầu…
Núi Lưỡng Giới, Thái Bảo đánh hổ xuất hiện, bên dưới Ngũ Hành Sơn, Ngộ Không và Đường Tam Tạng lần đầu tiên gặp nhau.
Dương Thủ Văn kể sinh động như thật, Ấu Nương và Thanh Nô nghe cũng rất tập trung, thậm chí còn không đế ý đến Dương thị và Tống thị đã đến bên cạnh từ lúc nào, cũng ngồi đó nghe. Vô tình, câu chuyện phát triển đến Cao lão trang, dáng vẻ Bát Giới xuất trướng khiến Thanh Nô không kìm nổi cười khanh khách, lại làm tiểu Bát Giới sủa vang.
– Hóa ra mày chính là Bát Giới.
Thanh Nô ôm con chó nhỏ vào ngực, không kìm nối cười.
– Hủy Tử, vậy có phải hai chú chó sau là Sa hòa thượng và Tiểu Bạch Long không?
Tống thị ở bên hỏi, Dương Thủ Văn nhẹ nhàng gật đầu.
– Ta nói này, sao lại đặt cho chúng cái tên hay như vậy?
Tống thị nói xong, đứng lên duỗi lưng một cái rồi nhìn sắc trời.
– Được rồi, không còn sớm nữa, tất cả đi nghỉ sớm đi.
Hủy Tử ca ca của các con cũng bận cả ngày rồi, để huynh ấy nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.
Ấu Nương và Thanh Nỏ thể hiện không muốn, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Tống thị. Hai tiểu nha đầu nhìn nhau, đột nhiên Thanh Nô nói:
– A Nương, tối nay con và Ấu Nương ngủ với nhau, có được không?
Tống thị hiếu rõ địa vị Ấu Nương trong lòng Dương Thủ Văn, đương nhiên cũng vui mừng khi hai đứa trẻ hòa hợp. Bà liếc mắt nhìn trộm Dương Thủ Văn một cái, phát hiện hắn không để ý
chuyện đó liền gật đầu đống ý thỉnh cầu của Thanh Nô.
– Được rồi, đi ngủ đi.
Ấu Nương kéo Thanh Nô vào phòng, Ngộ Không và Bát Giới vừa chạy theo phía sau vừa sủa.
Còn Sa hòa thượng và Tiếu Bạch Long thì ngoan ngoãn đi bên cạnh Bồ Đề, cũng làm bạn với Dương Thủ Văn.
– Hai đứa bé này, thật đúng là… Hôm qua còn đánh nhau túi bụi, hôm nay đã lại chơi được với nhau rồi.
Tống thị nói xong, liếc nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn đứng dậy nói:
– A nương, hôm qua con đã quá kích động. Nay thấy Thanh Nô và Ấu Nương thành bạn bè, con cũng rất vui. Sau này con sẽ không như hôm qua nữa, chuyện của trẻ con hãy để chúng tự giải quyết đi.
Điều này đồng nghĩa với việc Dương Thủ Văn cúi đầu nhận sai, Tống thị vội vàng xua tay, từ trong đáy lòng rổt cuộc cũng được thả lỏng.
– Đúng rồi, ta thấy sau bữa cơm tối, con cứ ngồi ở chỗ này, rốt cuộc là nghĩ gì?
Dương Thủ Văn không biết trả lời thế nào, chỉ nói là suy nghĩ mấy vấn đề, Tống thị cũng
không hỏi nữa.
Tống thị và Dương thị về phòng nghỉ ngơi.
Còn hai tiếu nha đầu kia ở trong thiền viện, bắt đầu làm hàng xóm với Dương Thủ Văn. Trong thiền phòng vọng lại từng tiếng cười vang, mà không phải là tiếng chó sủa. Dương Thủ Văn đứng trước sân, một lát sau ánh mắt mông lung, hắn nói với Dương Mạt Lỵ bên cạnh:
– Dương Mạt Lỵ, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi.
– Được, vậy ta ngủ trước, a lang cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Dương Mạt Lỵ ở trong phòng gần khu gác cổng cách đó không xa.
Dương Thủ Văn nhìn vào cửa phòng nó, rồi lại đi đến cửa đại điện, đóng cửa lại, lúc này hắn mới dẫn Bồ Đề và hai con chó nhỏ về phòng của mình.
La hán Trường Mi… rốt cuộc là thứ gì đặc biệt?
Đêm nay, Dương Thủ Văn cứ trằn trọc trên giường, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình dáng của La hán Trường Mi.
Mãi cho đến khoảng canh ba hắn mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.