Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc giữ bí mật của dì tối qua, Thang Yểu từ chối, tự ôm thùng hải sản vào nhà dì.
Sau đó, Thang Yểu kể chuyện này với bạn cùng phòng, còn đắc ý giơ ba ngón tay: “Ba thùng hải sản, tổng cộng hơn 40 ký, tớ tự ôm luôn đấy.”
Bạn cùng phòng vừa phơi quần áo trên ban công, cầm mấy chiếc móc áo thừa vào nhà.
Đi ngang qua Thang Yểu, Lữ Thiên dùng móc áo chọc vào cánh tay cô: “Anh ấy có ý với cậu, muốn mượn cớ xin số điện thoại cậu, vậy mà cậu từ chối à?”
Thang Yểu không nghĩ ngơi nhiều mà chối ngay: “Không thể nào”.
“Tớ vẫn nghĩ thế đấy…”
Hai cô nàng nháo nhào công kích nhau.
Lữ Thiên bật cười, hét to: “Thang Yểu xinh đẹp mượt mà đến mê người!”
“Đừng nói linh tinh, không có chuyện ——”
Cười đùa một hồi, Thang Yểu đỏ mặt vì mấy lời trêu chọc của Lữ Thiên, rồi mới phát hiện nãy giờ Trần Di Kỳ vẫn nằm trên giường im lặng.
Tình huống này hơi bất thường.
Cả ba cô gái tính cách giống nhau, ngày nào cũng bên nhau không rời. Bình thường, hai người gây chuyện thì người kia cũng tham gia, sao có thể im lặng như vậy?
Ghé sát lại mới phát hiện Trần Di Kỳ đang đeo tai nghe, nhắn tin với ai đó trên WeChat.
Thang Yểu và cô bạn kia cũng không thấy rõ nội dung, chỉ nhìn qua giao diện thôi. Trần Di Kỳ úp điện thoại xuống giường, như một kiểu phản xạ sợ hãi có điều kiện, mặt đỏ bừng như quả cà chua.
“Các cậu làm tớ sợ muốn chết…”
Hai cô bạn chưa dò hỏi gì, Trần Di Kỳ đã đỏ mặt trước.
Đối phương là một chàng trai cô quen biết trên mạng xã hội, nói chuyện hợp nên thêm WeChat.
Họ nhắn tin gần cả đêm qua, hôm nay còn nhắn tiếp.
Theo lời của Trần Di Kỳ: “Chỉ là… làm bạn trước đã.”
“Cậu muốn làm bạn hay làm bạn trai? Làm bạn mà sao lại đỏ mặt thế?” Lữ Thiên véo mặt Trần Di Kỳ, hỏi.
Trần Di Kỳ ngại ngùng đánh trống lảng, đẩy họ ra ngoài: “Đi thôi, đến giờ ăn rồi.”
Nhà ăn mở quầy bán cơm cà ri.
Mới ăn được nửa phần cơm cà ri, Lữ Thiên đột nhiên che miệng: “Chết rồi, chết rồi, tớ quên tháo niềng răng rồi.”
Thang Yểu và Trần Di Kỳ ngơ ngác nhìn lên, thấy Lữ Thiên lấy tay che miệng, mở miệng chầm chậm, lộ ra hàm răng: “Niềng răng có bị vàng không?”
Lữ Thiên đeo niềng răng trong suốt.
Hôm nay ăn cà ri, niềng răng bị ố vàng, thật sự đổi màu rồi.
Thang Yểu và Trần Di Kỳ không kiềm được mà gật đầu.
“…”
Về đến ký túc xá, Lữ Thiên rửa tới rửa lui, thử đủ cách mà cũng không thể khôi phục niềng răng như cũ. Cuối cùng, bạn cùng phòng gọi bác sĩ hẹn hôm sau đến thay niềng răng.
Sau khi Lữ Thiên đặt lịch hẹn với bác sĩ, cô vỗ trán nói: “Tớ hứa mai làm trợ lý cho Phát Tiểu rồi.”
Lữ Thiên là người Bắc Kinh bản địa, có một người bạn thân từ thuở nhỏ.
Cô thích làm phim ngắn từ khi còn nhỏ, còn sắp xếp vài người tự làm truyền thông, đăng phim ngắn lên mạng, cũng có một số lượt xem nhất định.
Nghe nói lần này nhận được yêu cầu làm phim ngắn, cô rất nghiêm túc, còn nhờ ngôi sao mạng hỗ trợ.
Nhóm của họ toàn đàn ông con trai, vậy nên cần tìm một cô gái làm trợ lý cho ngôi sao mạng đó, giúp sắp xếp quần áo, mang đồ đạc… Dù sao cũng chỉ cần người đó bưng trà rót nước là được.
Tất nhiên là muốn nhờ vả đàn ông con trai cũng khó. Nhờ tới nhờ lui, cuối cùng nhờ được bạn thân từ nhỏ là Lữ Thiên.
Kết quả là chưa lâm trận đã bỏ chạy…
“Chị ơi, chị yêu của em, chị hứa rồi mà, đừng bỏ em.”
Phát Tiểu kêu la khàn giọng trong điện thoại: “Cậu nói tớ là đàn ông mà đi sửa sang quần áo cho mấy cô gái trẻ, cậu không thấy biế.n thái à?”
“Nếu không thay niềng răng, tuần này tớ không nói chuyện được đâu, mở miệng ra là thấy hàm răng ố vàng. Cậu muốn tớ phải làm gì đây…”
Thang Yểu ngồi bên cạnh, thấy Lữ Thiên khó xử nên giơ tay xung phong: “Tớ đi thay cậu được không? Dù sao chiều mai tớ cũng không có tiết.”
Chuyện được giải quyết như thế.
Trước khi xuất phát vào ngày hôm sau, Lữ Thiên chu đáo dặn Phát Tiểu phải chăm sóc tốt cho Thang Yểu: “Cho cậu biết, cậu gặp may lắm đấy. Thang Yểu thế này sao làm trợ lý được? Cậu ấy đóng vai nữ chính còn được. Đừng bắt Thang Yểu làm việc nặng nhọc đấy!”
Phát Tiểu chắp tay mời Thang Yểu vào xe như thỉnh Đức Phật, làm Thang Yểu hết sức ngại ngùng.
Địa điểm quay phim là một nông trại nho tư nhân ở ngoại ô, nghe nói nơi đó rất đẹp. Thợ quay phim cưới hay thuê địa điểm này để quay phim cho đẹp.
Người trong xe lấy ra bức ảnh cho Thang Yểu xem. Bức ảnh chụp một một tòa nhà kiểu Âu có chóp nhọn, trông như một lâu đài bí mật.
Lữ Thiên nói: “Tớ mời người ta ăn, tạo mối quan hệ để không phải quay phim ngoài trời, có thể vào trong, nhưng cũng chỉ được phục vụ đồ ăn nhẹ thôi đấy.”
Lái xe hơn hai tiếng mới đến nơi.
Thang Yểu không quen nhóm này nên chỉ theo cô nàng ngôi sao mạng kia để hỗ trợ.
Họ băng qua những đồn điền nho lớn, vào tòa nhà chính.
Trong tòa nhà có một hành lang dài, xuyên qua lớp cửa kính, có thể thấy khu ủ rượu và phòng cấp đông.
Người liên lạc với họ trước đó sang chào hỏi, nói hôm nay xưởng rượu có khách ghé thăm, dặn họ đi nhẹ nói khẽ.
Trên đường vào đã gặp vài người xa lạ.
Người ta không thích những người cầm máy quay, thậm chí còn không nhìn đến ai. Lữ Thiên gặp ai cũng gật đầu, khom lưng nói “Xin lỗi” rồi đi tiếp.
Họ mượn địa điểm quay phim ở tầng hai, lên đến nơi, lại nghe một tràng cười.
Thang Yểu theo tiếng động đó, vô thức ngoái đầu nhìn, không ngờ lại thấy một gương mặt thân quen.
Nơi đó là phòng thử rượu riêng, cửa kính sáng bóng. Người hàng xóm hay gặp trong thang máy ở nhà dì đang ngồi bên bàn dài trong phòng thử rượu.
Tư thế anh ngồi không thẳng thóm lắm, anh lười biếng tựa người vào ghế.
Trên bàn toàn món ngon, rượu vang đỏ trong ly và bình rượu, lấp lánh như hồng ngọc dưới ánh đèn.
Không biết người kia nói gì mà anh chống tay lên trán cười vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Thang Yểu thấy anh cười.
Trước đây gặp nhau, anh không cười bao giờ, vậy nên khi Thang Yểu kể về anh với bạn cùng phòng, cô dùng một câu nói nổi tiếng trong một bộ phim truyền hình, nói rằng anh ấy trời sinh không thích cười.
Người đàn ông này cười cực kỳ đẹp, lông mày giãn ra, môi hồng răng trắng.
Vậy nên khi Thang Yểu quay đầu, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra anh trong đám đông.
Như cảm giác điều gì đó, anh mỉm cười nhìn lên.
Ngay lúc đó, Thang Yểu biết, chắc chắn anh đã thấy và nhận ra cô.
Nhưng anh chỉ thu lại nụ cười rồi rời mắt.
Trước đây đi cùng thang máy còn không có ý định chào hỏi.
Thang Yểu có một cảm giác rất khó lý giải, như thể anh không vui vì gặp cô ở đây.
“Thang Yểu, bọn mình quay bên này”, Lữ Thiên khẽ gọi.
“Mình đến ngay.”
Thang Yểu đuổi theo bạn mình, không nhìn lại.
Thang Yểu bất ngờ vì gặp người quen ở đây, không nghĩ sẽ gặp thêm người quen nào nữa.
Buổi quay phim diễn ra suôn sẻ, quay xong, cô nàng ngôi sao mạng muốn vào nhà vệ sinh.
Váy của cô ấy dài quá, đuôi váy bằng lụa xước trải dài hơn nửa mét dưới sàn, kiểu đuôi cá nên đi lại khó khăn.
Thang Yểu sợ cô ấy sẽ vấp vào váy mà ngã nên đi theo cô ấy.
Nơi này rộng quá, đường đi xa lạ, lại không có biển hướng dẫn.
Thang Yểu giúp cô ngôi sao mạng đi một đoạn, nhìn xung quanh không thấy nhà vệ sinh, nhưng lại thấy một đôi nam nữ.
Người đàn ông ngồi trên ghế da mở rộng chân, người phụ nữ mặc váy khoét eo ngồi sát vào người anh ta, không khác gì song sinh liền thân.
Giữa ban ngày ban mặt mà họ lại làm động tác mờ ám như vậy, Thang Yểu và người khác đều ngại ngùng, không dám nhìn thẳng.
Mãi mới tìm thấy nhà vệ sinh, Thang Yểu đứng đợi bên ngoài, đôi nam nữ kia cũng đi về phía này.
Thật ra cũng chỉ vô tình liếc mắt, vậy mà Thang Yểu tưởng mình bị sét đánh, toàn thân choáng váng.
Thang Yểu đã nhìn thấy gương mặt đó vô số lần trong những bức ảnh ở nhà dì nhỏ. Kể cả cái đầu ngẩng cao và ánh mắt kiêu ngạo cũng giống hệt trong ảnh.
Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp “dượng nhỏ” theo cách này.
“Dượng nhỏ” rõ ràng không nhận ra cô.
Hắn khoác vai người phụ nữ kia trìu mến, đi vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.
Nâng váy giúp cô ngôi sao mạng trở về, Thang Yểu trông cứ như đang mộng du. Khi hoàn hồn lại, cô thấy mình đã theo mọi người ra khỏi tòa nhà chính của trang viên.
Trời tối dần, gió xuân mang theo hơi mát. Lữ Thiên và mọi người trò chuyện vui vẻ vì buổi quay phim diễn ra tốt đẹp, họ bàn chuyện tối nay sẽ đi ăn ở đâu.
Đột nhiên Thang Yểu cảm thấy không thể bỏ qua chuyện này.
Cô tạm biệt bạn mình, nói rằng cần giải quyết vài chuyện nên chưa về, để họ đi trước.
Sau đó, cô quay đầu chạy đi trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Chắc chắn không có chuyện nhận sai người.
Người mà mấy năm qua cô âm thầm gọi là “dượng nhỏ” đã lừa dối dì, rằng hắn đang đi công tác ở phía Nam, vậy mà lại xuất hiện ở ngoại ô, ngoại tình với người phụ nữ khác.
Thang Yểu không quen ai ở đây, sợ bị đuổi ra nên chỉ bước nhẹ vào nhà chính, sợ người khác chú ý.
Rốt cuộc lại nóng vội, không giảm tốc độ mà bước nhanh lên lầu hai, lần theo lối đi mà cô nhớ, tìm căn phòng kia.
Cuối cùng, có người chặn cô lại.
Trước mặt cô có một bóng người, Thang Yểu suýt va vào, lòng đột nhiên trùng xuống.
Trên người anh có mùi nước hoa nhè nhẹ, đứng giữa hành lang, im lặng nhìn cô.
Thang Yểu có một cảm giác hết sức phức tạp với người hàng xóm thân quen này. Họ gặp nhau nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng thờ ơ.
Giờ đây, anh đứng trước mặt cô, nhưng không có ý định đuổi cô đi.
“Tôi quên đồ trong đó…”, Thang Yểu nói dối.
Có tiếng cười nói phát ra từ phòng thử rượu cuối hành lang, có người đang chơi một loại nhạc cụ nào đó.
Thang Yểu nhìn anh lo lắng.
Anh trầm tư một lúc, lắc đầu, vẻ mặt thương cảm, giọng điệu vừa như đang khuyên nhủ, vừa như đang thở dài: “Đừng vào, vô ích thôi.”