22.04.2024
Editor: Fino
Tống Tịnh Nguyên đỏ bừng mặt, bỏ lại một câu “Tôi suy nghĩ một chút” rồi xoay người chạy lên lầu.
Gần đây bà nội đi ngủ rất sớm, Tống Tịnh Nguyên sợ đánh thức bà nên nhẹ nhàng trở về phòng, treo áo khoác lên giá treo, tháo khăn quàng cổ ra.
Khăn quàng cổ có kiểu đan phổ biến nhất, len xanh da trời mềm mại, thoáng khí, còn có mùi thơm thoang thoảng, đeo lên rất thoải mái, cũng rất ấm áp.
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, nghĩ đến Trần Nghiên bình thường ngay cả áo ấm cũng ít mặc, cô thật sự không nghĩ tới trong nhà anh lại có những thứ này.
Cho nên, anh đặc biệt mua cho cô sao?
Lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Con người cô rất dễ mềm lòng, bình thường cũng ít khi nổi nóng với ai, hôm nay nhìn thấy Trần Nghiên nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ hơn phân nửa.
Ôm chiếc khăn quàng cổ ngây ngốc bên giường mười phút, Tống Tịnh Nguyên đè nén tâm tình, bình tĩnh lại, ngồi vào bàn học bắt đầu làm bài tập, mãi cho đến rạng sáng.
Tắm rửa xong nằm lên giường, Tống Tịnh Nguyên không buồn ngủ chút nào, cầm lấy di động bên gối, do dự một chút, vẫn kéo Trần Nghiên từ trong danh sách đen ra.
Gần như ngay lúc đó, tin nhắn của Trần Nghiên cũng thần kỳ gửi tới.
[1: Cậu rốt cuộc cũng chịu thả?]
Phía sau còn có nhãn dán một con chó nhỏ thò đầu ra trước máy tính.
Tống Tịnh Nguyên thật sự không ngờ anh lại dùng biểu tượng cảm xúc đáng yêu như vậy, khóe môi vô thức cong lên, cô nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện, vô thức tưởng tượng ra giọng điệu của đối phương khi nói câu này.
Cà lơ phất phơ, còn có chút lưu manh lười biếng.
Không đợi cô trả lời, một tin nhắn mới hiện lên.
[1: Vẫn quên hỏi cậu, cảm mạo đã đỡ hơn chút nào chưa?]
Tống Tịnh Nguyên giật mình, nhất thời tự hỏi làm sao anh biết chuyện mình bị cảm, trong khoảng thời gian đó rõ ràng hai người không qua lại?
Có phải anh âm thầm chú ý đến mình?
Nhiệt độ trên mặt từ từ tăng lên, Tống Tịnh Nguyên dùng mu bàn tay hạ nhiệt, tay kia đánh chữ: [làm sao cậu biết tôi bị bệnh?]
[1: Chỉ cần tôi muốn, có chuyện gì mà tôi không biết chứ?]
Đương nhiên là có, Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay.
Mình thích cậu, cậu không biết.
[1: Cho nên đã đỡ hơn chưa? ]
[Y: Đỡ hơn nhiều rồi.]
[1: Uống thuốc chưa?]
[Y: Tôi uống rồi.]
Trần Nghiên không tiếp tục trả lời cô nữa, Tống Tịnh Nguyên cho rằng anh không còn gì để nói, bèn thoát khỏi khung chat, theo thói quen tiến vào bảng tin.
Cô tùy tiện vuốt xuống vài lần, ngón tay đột nhiên dừng lại, hai mắt không tự chủ mở to, như để xác nhận mình đã đọc đúng.
Chỉ nửa giờ sau khi cô và Trần Nghiên tách ra, Trần Nghiên đã cập nhật một bài viết mới.
Hình đăng kèm là con búp bê cầu nắng mà cô tặng, trên mặt búp bê bị anh dùng bút mực màu đen vẽ một khuôn mặt cười, bài viết chỉ vọn vẹn ba chữ.
[Một ngày nắng.]
Tống Tịnh Nguyên xem đi xem lại rất lâu, nhưng không thể hiểu “một ngày nắng” nghĩa là gì.
Hôm nay tuyết rơi cả ngày, trời đầy sương mù nhìn không thấy bóng mặt trời đâu, làm sao có nắng được?
Hay đó là biệt danh anh đặt cho con búp bê?
Nhưng dường như không phải là phong cách của anh.
Tống Tịnh Nguyên trằn trọc một hồi, mí mắt không khỏi bắt đầu đánh nhau, lúc này, điện thoại rung lên hai lần, Trần Nghiên đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn thoại.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt giảm đi một nửa, Tống Tịnh Nguyên giật mình cắm tai nghe vào, có chút căng thẳng nhấn phát, giọng nói trầm ấm của anh truyền đến tai cô, như một luồng điện kích thích thần kinh của cô vậy.
Giọng điệu của Trần Nghiên tha thiết chân thành: “Tôi xin lỗi, ngày đó tôi không nên bỏ mặc cậu ở bên ngoài, để cho Tịnh Nguyên của chúng ta bị cảm lạnh. Sau này tôi sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa.”
Một người như Trần Nghiên thực sự có thể thu hút sự chú ý của con gái, nhìn xem, chỉ một lời nói cũng có thể khiến cô tước vũ khí đầu hàng.
Trên màn hình phản chiếu một khuôn mặt vui vẻ, Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, gõ trả lời: [Không sao đâu.]
Anh rất nhanh đã gửi một tin nhắn thoại khác, lần này anh đổi lại giọng điệu bình thường như thường ngày, âm cuối còn lười biếng kéo dài, điều chỉnh âm lượng lớn một chút còn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
Anh nói: “Tịnh Nguyên, ngủ ngon.”
Tống Tịnh Nguyên không có tiền đồ nghe đi nghe lại hai câu thoại này rất nhiều lần, cuối cùng trực tiếp bỏ chúng vào thư mục.
Đây là lần đầu tiên Trần Nghiên chúc cô ngủ ngon.
Cũng là lần đầu tiên anh gọi cô là “Tịnh Nguyên”.
Hình như cô thấy thích tên mình hơn rồi.
—
Sau ngày hôm đó, mặc dù hai người đã cởi bỏ khúc mắc, nhưng cơ hội gặp nhau cũng không nhiều, Tống Tịnh Nguyên chỉ gặp anh vài lần ở trường, thỉnh thoảng sẽ nhắn vài câu trên WeChat.
Vài lần đi ngang qua lớp của anh, Tống Tịnh Nguyên đều liếc nhìn vào bên trong, nhưng không thấy người cần thấy.
Trong chớp mắt, tháng 12 trôi qua, lễ Giáng sinh sắp đến. Mặc dù trường học cấm mọi người tốn tâm tư vào những ngày lễ này, nhưng giữa các bạn học vẫn âm thầm thảo luận xem ngày lễ đó nên trải qua như thế nào.
Nhiệt độ ở Khi Nguyên đã giảm xuống thấp nhất, lúc nói chuyện bên ngoài còn phả ra hơi, thời tiết cũng không quá sáng sủa, luôn xám xịt, khiến người ta nhìn mà phiền muộn.
Đêm qua Tống Tịnh Nguyên ngủ không ngon, đang định ngủ bù giữa giờ học, trán còn chưa đụng vào cánh tay, Phan Vũ và Đinh Thi Dao đã cùng nhau quay đầu lại, cao hứng bừng bừng hỏi: “Đêm Giáng Sinh các cậu có kế hoạch gì chưa?”
“Mình đã xem lịch rồi.” Đinh Thời Dao nghiêng người về phía trước, “Giáng sinh hôm đó vừa vặn là thứ sáu, sau khi tan học chúng ta có thể ra ngoài vui chơi, dù sao ngày hôm sau cũng không cần phải đến lớp nha.”
“Nghe nói đêm đó còn có sao băng, có thể ước nguyện nữa.”
“Mình không đi được rồi.” Bình thường Thẩm Chi Ý thích nhất là tham gia hoạt động tập thể này, lần này lại hiếm khi từ chối, “Hai ngày này mình còn có việc phải làm.”
“Vậy được rồi.” Giọng điệu của Đinh Thi Dao có chút tiếc nuối, “Còn cậu, Tịnh Nguyên, không phải cậu lại muốn ở nhà học bài đấy chứ?”
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười: “Đoán đúng rồi.”
“Được rồi.” Đinh Thi Dao thở dài một hơi, bả vai chùng xuống, xoay người cùng người khác thảo luận về đêm giáng sinh.
Không khí lễ hội tràn ngập khắp khuôn viên trường từ sáng sớm, khi Tống Tịnh Nguyên vào lớp, mọi người đã bắt đầu trao đổi quà, phần lớn quà tặng là thiệp chúc mừng và bánh kẹo, những thứ này không đắt tiền, nhưng cũng khiến mọi người vui vẻ.
Trên bàn Tống Tịnh Nguyên cũng được đặt không ít đồ, tất cả đều là mấy nữ sinh có quan hệ tốt trong lớp tặng.
Thẩm Chi Ý theo sát bước chân cô đi vào, đặt một hộp sô cô la ngoại quốc được đóng gói tinh xảo lên bàn cô, lộ răng nanh cực kỳ đáng yêu: “Tịnh Nguyên, giáng sinh vui vẻ!”
“Giáng sinh vui vẻ.” Tống Tịnh Nguyên véo mặt cô ấy, “Nhưng quà cậu tặng cũng quá đắt rồi.”
“Cái này có gì đâu.” Thẩm Chi Ý véo cánh tay cô, đáng tiếc là không có thịt, “Cậu là bạn tốt của mình, tất nhiên mình phải cho cậu thứ tốt nhất rồi.”
“Chi Chi.” Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, “Hôm nay hình như cậu rất vui.”
“Thế mà cậu cũng phát hiện ra sao?” Thẩm Chi Ý căng thẳng quan sát xung quanh, ghé sát vào tai cô, thần bí nói, “Cuối tuần này mình muốn làm một chuyện lớn!”
“Chuyện gì?” Tống Tịnh Nguyên tò mò.
“Bây giờ mình chưa thể nói cho cậu biết được.” Khóe miệng cô ấy không ngừng cong lên, “Tuần sau sẽ nói cho cậu!”
“Được rồi, cậu cố ý kích thích sự tò mò của mình sao?” Tống Tịnh Nguyên cười vỗ đầu cô ấy một cái, đồng thời cũng cảm thấy có chút mới mẻ, Thẩm Chi Ý bình thường vốn bất cần, thoạt nhìn không có tâm sự gì, nhưng hôm nay hai gò má ửng hồng, hai mắt sáng ngời, giống như một thiếu nữ thẹn thùng.
Có vẻ như cô ấy cũng có những bí mật của riêng mình.
Buổi sáng giữa giờ ra chơi, Tống Tịnh Nguyên đến căn-tin trường mua một ít kẹo, ở đó có rất nhiều loại, giấy gói kẹo đủ màu sắc, mỗi loại cô đều mua một ít, chuẩn bị trở về chia cho các bạn học bên cạnh một phần.
Sau khi thanh toán, còn chưa bước ra khỏi căn-tin, cô đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Mình có nên chuẩn bị chút quà cho Trần Nghiên không?
Dù sao cơ hội tặng quà cho anh cũng không nhiều, mượn ngày lễ này tặng cũng không quá đột ngột, càng không đến mức khiến người khác nghi ngờ.
Nghĩ vậy, cô quay lại căn-tin, chọn lựa hồi lâu, cuối cùng mua một tấm thiệp chúc mừng, muốn viết vài câu chúc phúc cho anh trên đó.
Trong thời đại công nghệ thông tin tiên tiến này, cô vẫn luôn tin rằng chữ viết tay lãng mạn hơn.
Sau khi trở lại lớp học, cô đặt tấm thiệp chúc mừng lên bàn, sau đó chột dạ dùng cánh tay che lại, sợ bí mật của mình bị người khác nhìn thấy.
Ngón tay trắng nõn đặt trên cán bút, Tống Tịnh Nguyên chống cằm suy nghĩ hồi lâu, muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ thành thật viết một câu “Giáng sinh vui vẻ!”.
Có vẻ hơi nghi thức.
Nhưng không sao cả, chỉ cần anh có thể nhìn thấy lời chúc của cô là tốt rồi.
Sau khi thống khổ chờ đợi bốn mươi lăm phút, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tống Tịnh Nguyên giấu tấm thiệp chúc mừng vào trong tay áo, từ phòng học hướng về lớp Chín, thật giống như đi làm chuyện lớn gì đó, tim cô đập thình thịch không ngừng.
Có rất nhiều người đến tặng quà, hành lang người ra người vào vô cùng náo nhiệt.
Tống Tịnh Nguyên dừng lại ở cửa sau của lớp Chín, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, trong lòng lặp đi lặp lại những điều cô muốn nói với Trần Nghiên.
Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc xinh đẹp từ cầu thang bên kia chạy lên, trên tay cầm một hộp quà lớn được đóng gói tinh xảo, xung quanh còn thắt một chiếc nơ bằng ruy băng nhung đỏ, hiển nhiên cũng là tới tặng quà.
Trái tim Tống Tịnh Nguyên đột nhiên thắt lại, có dự cảm chẳng lành, đúng như dự đoán, cô gái ngẫu nhiên gọi một bạn học lớp Chín ra, giao hộp quà lớn kia cho đối phương, cười nói: “Phiền cậu đặt cái này lên bàn Trần Nghiên giúp mình, cảm ơn.”
Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, trong mắt lộ vẻ chua xót.
Hồi cấp 2 cũng vậy, mỗi lần vào dịp lễ, các nữ sinh ở các lớp khác không ngừng chạy tới tặng quà cho anh, gần như muốn phá vỡ cửa lớp bọn họ, đủ loại hộp quà tinh xảo chất đầy trên bàn học của anh, nhưng hình như anh cũng không cảm thấy hứng thú.
Thiệp chúc mừng giấu trong tay áo vô ý thức bị bóp méo, Tống Tịnh Nguyên đột nhiên cảm thấy tấm thiệp có chút phỏng tay, dù thế nào cũng không thể đưa ra được.
Trần Nghiên chưa bao giờ thiếu quà.
Những món quà sang trọng và đắt tiền đó không thể lọt vào mắt anh, làm sao một tấm thiệp chúc mừng bình thường có thể được anh chú ý tới chứ?
Vẫn là không nên đưa nó.
–
Năm giờ rưỡi chiều, tiếng chuông tan học vang lên.
Thẩm Chi Ý vội vàng đeo cặp sách lên lưng, thân thiết chào tạm biệt Tống Tịnh Nguyên: “Giáng sinh vui vẻ nha Tịnh Nguyên, tuần sau gặp lại!”
“Cậu chú ý an toàn nha!”
Sau khi ra khỏi trường, Tống Tịnh Nguyên trực tiếp trở về nhà, trên bàn đã bày đầy đồ ăn bà nội nấu, ánh đèn vàng rọi xuống đặc biệt ấm áp.
“Tịnh Nguyên về rồi à?” Bà nội từ trong bếp thò đầu ra, “Có lạnh không?”
“Không lạnh ạ.”
Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác ra treo bên cạnh, đi vào giúp bà nội dọn đồ ăn. Vừa ngồi xuống ghế, khóe mắt cô thoáng thấy trên bàn trà có mấy quả bình an gói trong giấy bóng kính màu, cô hơi kinh ngạc: “Bà nội, bà mua cái này ạ?”
“Ừ.” Bà nội âu yếm xoa đầu cô, “Bà nghe mấy cô bé dưới lầu nói hôm nay là lễ Giáng sinh ở phương Tây, phải ăn quả Bình An để cầu phúc cho một năm mới bình an.”
Hốc mắt Tống Tịnh Nguyên cay cay, giọng nói nhẹ nhàng: “Bà nội cũng bình an vô sự.”
“Đương nhiên.” Nụ cười trên mặt bà càng sâu, “Bà còn muốn nhìn Tịnh Nguyên của chúng ta vào đại học nữa mà.”
Tống Tịnh Nguyên dùng sức gật đầu: “Vâng ạ.”
Bà là chỗ dựa cuối cùng của cô, cô nhất định sẽ không phụ lòng bà.
Sau bữa tối, Tống Tịnh Nguyên trở về phòng làm bài tập, giáo viên không ra quá nhiều bài nên cô làm xong rất nhanh.
Cô ngẩn ngơ trước bàn học, đột nhiên nhớ tới hôm trước Đinh Thi Dao có nói, đêm nay sẽ có sao băng.
Các cô gái ở độ tuổi này luôn ôm mộng tưởng đối với mấy thứ này, một khi ý tưởng ngắm sao băng được khơi dậy, họ sẽ trở nên hồi hộp, cầm bút viết vài câu cũng không cách nào tĩnh tâm lại, tâm tư vẫn là đặt ở trên sao băng.
Tống Tịnh Nguyên nói với bà nội một tiếng, bảo bà đi ngủ trước, không cần đợi mình, sau đó mặc một chiếc áo khoác lông dày, cắn môi dưới suy nghĩ một chút, sau đó lấy chiếc khăn quàng cổ mà Trần Nghiên tặng cho mình, quấn quanh cổ.
Bên ngoài gió ngừng thổi, cửa hàng nhỏ hai bên đường treo những dây đèn đầy màu sắc, trên đường phố có rất nhiều người, đại bộ phận đều là học sinh đi nghỉ lễ, Tống Tịnh Nguyên lên một chuyến xe buýt, cảnh phố phường bên ngoài cửa số nhanh chóng lui về phía sau.
Trên ngọn núi phía Bắc huyện Khi Nguyên có một ngôi đền Thanh Vân, phía trước ngôi đền là một con đường ngắm cảnh, nơi đây có tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn thấy toàn bộ hình dạng của huyện Khi Nguyên.
Tống Tịnh Nguyên xuống xe ở trạm này.
Không biết có phải vì đêm nay có thể sẽ có sao băng hay không, trên đường ngắm cảnh có rất nhiều người, Tống Tịnh Nguyên theo dòng người đi lên, vải vóc trên quần áo ma sát nhau, phát ra tiếng “sột soạt”.
Tình cờ trước mặt cô là một đôi tình nhân, nhiệt độ trên đỉnh núi thấp hơn dưới chân núi, chàng trai đút tay cô gái vào túi áo mình, lại kéo cổ áo lên, nhẹ nhàng hỏi cô ấy có lạnh không, sau lại dùng giọng điệu dịu dàng nhất trách cứ cô ấy nhất định chạy ra ngoài trong đêm tuyết, nếu bị đông cứng thì phải làm sao.
Cô gái cong mắt nói còn không phải vì đêm này có sao băng, muốn cùng anh cầu nguyện, còn nói có anh ở bên, cô ấy không lạnh chút nào.
Gió đêm không còn lạnh thấu xương như trước, ngược lại còn dịu dàng hơn vài phần, nhẹ nhàng thổi lên mặt, hốc mắt Tống Tịnh Nguyên lại có chút chua xót. Trong đầu hiện ra khuôn mặt bất cần đời kia, cô rụt cổ lại, non nửa khuôn mặt đều giấu dưới khăn quàng cổ.
Không hiểu tại sao, đêm nay cô lại cảm thấy trên chiếc khăn quàng cổ này có mùi bạc hà thoang thoảng.
Là quá muốn nhìn thấy anh nên xuất hiện ảo giác sao?
Có lẽ vậy.
Cô lấy điện thoại trong túi ra muốn gửi lời chúc phúc cho người nọ, nhưng suy nghĩ một hồi lại tắt màn hình.
Không mục đích đi theo đám đông lên đỉnh núi, cảnh đêm của Khi Nguyên khá đẹp, thị trấn được bao phủ bởi những hạt tuyết vì đêm Giáng sinh mà trở nên sáng ngời và ấm áp hơn, sao trên bầu trời rất sáng, như thể có người rải kim cương trên nền trời đêm vậy.
Đôi tình nhân kia còn ở bên cạnh thảo luận liệu sao băng có xuất hiện hay không, cô gái được chàng trai ôm vào lòng, cô ấy ngẩng đầu hỏi anh: “Nếu một lúc nữa thực sự nhìn thấy sao băng, anh sẽ ước điều gì?”
Tống Tịnh Nguyên cũng tự hỏi mình điều này.
Nên ước điều gì?
Cô cũng không tham lam, chỉ muốn hai điều ước –
Một, mong cho bà nội khỏe mạnh.
Hai, nguyện người trong lòng thuận lợi bình an, vui vẻ hạnh phúc.