Dâng Trào

Chương 6: Vô cùng hấp dẫn



22.02.2024

Editor: Fino

Chiếc bật lửa màu bạc trong tay hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng va chạm thanh thúy, ngọn lửa đỏ rực thỉnh thoảng bốc lên, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của Trần Nghiên, hắn nhướng mi mắt mệt mỏi nhìn cô. Đầu óc Tống Tịnh Nguyên vào giờ khắc này dường như chết máy. Cô vô thức nín thở, lưng dán chặt vào tường, hai tay buông thõng bên người, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cụp mắt xuống, nhưng ánh mắt lại mơ hồ bất định, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên, giống như một đứa bé ngoan làm chuyện xấu bị bắt ngay tại chỗ.

Không khí im lặng như vậy trong nửa phút.

“Thật xin lỗi.” Tống Tịnh Nguyên mở miệng, “Vừa rồi tôi tình cờ đi ngang qua, cho nên…”

Tiện thể nghe hai người nói chuyện sao?

Có ma mới tin lý do này.

Hành vi vừa rồi của cô quả thực có chút kỳ quái, giải thích thế nào cũng vô nghĩa.

Cầu thang chật chội tràn ngập mùi bạc hà trên người Trần Nghiên, bởi vì vừa rồi hắn hút thuốc nên còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, trực tiếp xộc thẳng vào thần kinh của Tống Tịnh Nguyên. Cô thực sự không biết phải nói gì, mỗi giây mỗi phút đều trở nên gian nan.

Trần Nghiên dựa vào lan can, nâng vành mũ lên, cô đập vào tầm mắt hắn. Trên người cô mặc một chiếc áo phông đồng phục bằng vải màu trắng, cổ áo trước ngực hơi nới lỏng, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh, hai cánh tay buông thõng hai bên, gầy yếu đến mức nếu chạm một cái là có thể bẻ gãy. Cô bất an cắn môi, hàng mi cụp xuống, như đang chờ đợi xét xử. Ánh mắt dời xuống, Trần Nghiên thoáng thấy bảng tên trên ngực Tống Tịnh Nguyên, nền trắng chữ đen viết “Tống Tịnh Nguyên, Lớp 11- 2”.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì đã tan học được hơn một tiếng rồi.”

“Sau khi tan học không về nhà làm bài tập,” Trần Nghiên tiến lên một chút, cơ hồ dồn người vào góc tường, ngữ khí chậm rãi lười biếng, cố ý kéo dài thanh âm, “Đến đây nghe trộm người khác nói chuyện hả? Tiểu học bá?”

Tống Tịnh Nguyên ăn ngay nói thật: “Tôi ở lại họp phụ huynh, cho nên mới chưa về nhà.”

Trần Nghiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhướng mày hỏi cô: ” Tự mình họp?”

“Ừ.”

“Ba mẹ cậu đâu?”

“Bọn họ…” Tống Tịnh Nguyên mím môi, hơi nhíu mày, “Không tiện lắm.”

Nhận ra tâm tình cô không đúng, Trần Nghiên cũng không tiếp tục đi sâu vào chủ đề này nữa. Khoảng cách giữa hai người thực sự có chút gần, Tống Tịnh Nguyên có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mày sắc bén dưới vành mũ của hắn, đầu óc cô trở nên mụ mị, căn bản không biết nên nói gì.

“Ba” một tiếng, dây chun buộc sau đầu cô đứt ra, mái tóc đuôi ngựa xõa xuống, gió đêm mùa hạ xuyên qua cửa sổ lùa vào, thổi loạn mái tóc dài mềm mại của cô. Đuôi tóc vô tình lướt qua cánh tay của Trần Nghiên, như sợi liễu rơi xuống, hơi ngứa. Hương hoa nhài trộn lẫn trong sợi tóc xộc vào khoang mũi Trần Nghiên, rất nhạt, nhưng vô cùng hấp dẫn. Trong lòng Trần Nghiên có chút khô khốc, theo bản năng thò tay vào trong túi sờ bao thuốc lá, sau khi ngửi thấy mùi thơm này, hắn hơi giật mình vài giây, sau đó thả điếu thuốc trở về. Sự khô khốc bị hương hoa đè xuống một cách kỳ diệu. Tóc cô đột nhiên xõa ra, Tống Tịnh Nguyên không mang theo dây chun nào khác, đưa tay vuốt mái tóc dài của mình rồi kẹp ra sau tai, không biết có phải do căng thẳng hay không, cô không tự chủ được mà nhéo nhéo vành tai của mình.

Hơi nóng.

Cô ngoan ngoãn nói tiếp: “Đáng lẽ tôi không nên nghe lén hai người nói chuyện.”

“Tôi xin lỗi.”

Trần Nghiên đột ngột cong môi: “Ngoại trừ xin lỗi, không nói gì nữa sao?”

Tống Tịnh Nguyên: “…”

Không khí trầm mặc vài giây, Trần Nghiên thoáng thấy vành tai cô có chút ửng hồng, cỗ phiền não kia lại xuất hiện. Hắn không nhịn được rút điếu thuốc trong túi ra, giơ tay châm lửa, ánh lửa đỏ tươi lan tràn trong bóng tối, phác họa hình dáng đôi môi hắn, vòng khói trắng lan dọc theo quai hàm.

Sau khi châm lửa mới nhớ tới hỏi: “Để ý không?”

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: “Không.”

Trước đây Tống Hồng Minh ở nhà hút thuốc rất nhiều, lúc đầu Tống Tịnh Nguyên vẫn cảm thấy sặc, nhưng dần dà cô cũng quen.

Nhưng cuối cùng Trần Nghiên vẫn bóp điếu thuốc, cầm một nửa tàn thuốc trong tay, hắn nheo mắt nhìn bộ dạng quẫn bách lại không biết làm sao của Tống Tịnh Nguyên, cau mày, yết hầu lăn lộn: “Sợ tôi sao?”

Không đợi được câu trả lời, theo sau là một nụ cười chế nhạo,trên người cũng có thêm một cỗ xấu xa.

“Sợ thì đừng nghe lén.”

“…”

Không khí lại đóng băng lần nữa, Tống Tịnh Nguyên nắm lấy vạt áo, do dự một chút ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của hắn: “Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người tôi sẽ không nói ra đâu, sau này cũng sẽ không làm như vậy nữa.”

“Quên đi.” Trần Nghiên chỉ cám thấy chán nản, thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh lùng truyền ra ngoài, “Cậu về nhà đi.”

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Cám ơn.”

Trần Nghiên khịt mũi cười một tiếng.

Tống Tịnh Nguyên nắm lấy dây đeo cặp sách đi xuống cầu thang, nhưng mùi bạc hà cứ thoang thoảng quẩn quanh hơi thở khiến cô có chút thất thần. Cô vô thức bước nhanh hơn, cuối cùng cũng bước ra khỏi khu dạy học, thần kinh căng thẳng hồi lâu cũng thả lỏng, cô theo bản năng há to miệng hít thở không khí trong lành.

Đèn trong hành lang chập chờn bật tắt. Chiếc bật lửa được bật lên phát ra tiếng “cạch cạch”, sợi dây buộc tóc màu đen bị đứt lẳng lặng nằm trên mặt đất, bên trên trang trí một bông hoa nhài trắng tinh khiết. Trong đêm tối, bóng dáng gầy yếu kia cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ biến mất khỏi tầm mắt của Trần Nghiên.

Một tuần mới.

Mây đen bao phủ bầu trời, hơi ẩm trong không khí dường như bị rút cạn, chỉ còn lại sự khô khốc và nóng bức. Cửa sổ trên hành lang không mở, một cơn gió cũng không thổi vào, ngột ngạt đến mức người ta không thở được, Thẩm Chi Ý xách cặp sách thở hồng hộc, một bước muốn sập hai bậc thang, vì muốn đến sớm một chút để sử dụng quạt trong phòng học. Mới đi tới cửa lớp Hai, cô ấy đã nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên cầm nửa miếng bánh mì chà bông thịt đứng ăn ở cửa lớp.

“Tịnh Nguyên, cậu làm gì ở đây?” Thẩm Chi Ý có chút khó hiểu, đến gần thì thấy trên trán cô lấm tấm mồ hôi, bèn hỏi: “Sao không vào trong ăn? Hành lang nóng muốn chết.”

Tống Tịnh Nguyên đang há miệng nhai nuốt, đáng yêu như một con chuột Hamster. Cô nuốt thứ trong miệng xuống, lắc đầu: “Mình ăn ở đây là được rồi. Cái này có mùi.”

Cô quơ quơ bánh mì trong tay, “Ăn trong lớp sẽ ảnh hưởng đến người khác.”

Thẩm Chi Ý chun mũi khịt khịt: “Không có, không có mùi gì cả.”

“Không sao.” Tống Tịnh Nguyên cười với cô ấy, “Cậu vào trước đi, mình sẽ ăn xong nhanh thôi.”

“Vậy được rồi.”

Tự học buổi sáng vừa kết thúc, Đinh Thi Dao quay đầu lại cùng Thẩm Chi Ý chia sẻ những món đồ cô ấy mới mua được ở trung tâm thương mại vào cuối tuần, Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh đang đau đầu vì một bài đọc bằng tiếng Anh. Cô phồng má, lông mày nhíu lại, đèn sợi đốt trong phòng học chiếu vào sườn mặt cô, lông tơ mịn màng có thể nhìn thấy rõ ràng. Đinh Thi Dao liếc mắt nhìn cô một cái, nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận này của cô, nhịn không được nhéo mặt cô, không khỏi cảm thán: “Tịnh Nguyên, mặt của cậu dễ nhéo thật đấy.”

“Đâu chỉ vậy.”Thẩm Chi Ý cũng vén tóc cô, “Mình phát hiện trên người Tịnh Nguyên luôn có mùi hoa nhài, rất thơm.”

Tống Tịnh Nguyên cong khóe miệng: “Đừng có đùa mình.”

“Không đùa đâu.” Thẩm Chi Ý thuận thế nằm trên cánh tay cô, ánh mắt đảo qua, thấy có vài từ cô không biết, “Lại làm đề thi à?”

Tống Tịnh Nguyên nói “Ừ” một tiếng.

“Cậu không nghỉ ngơi một chút sao? Mình thấy cậu đã đọc nó nhiều lần rồi.”

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: “Không giải quyết được đề này, mình cũng không có tâm tình nghỉ ngơi. “

Thẩm Chi Ý: “…”

“Quả nhiên, thế giới của học bá khác với thế giới của chúng ta. “

Ba người bọn họ đang nói chuyện, bạn cùng bàn của Đinh Thi Dao là Phan Vũ từ ngoài lớp hùng hùng hổ hổ chạy vào, thở hổn hển ngồi vào chỗ, quay đầu lại thần bí nói với bọn họ: “Tin mới nhất, các cậu có muốn nghe không?”

“Mới sáng sớm mà cậu lại nổi điên cái gì thế?” Nụ cười trên mặt Đinh Thi Dao nhạt đi, lộ ra vẻ ghét bỏ, “Không thấy Tịnh Nguyên đang làm bài sao? Đừng làm phiền bọn tôi. “

Phan Vũ bắt chéo chân: “Thực sự không nghe à? Tôi vừa đi ngang qua văn phòng của lão Vương và nghe thấy đấy. Liên quan đến sự sống chết của mỗi chúng ta.”

“…?”

Thẩm Chi Ý bĩu môi: “Nghiêm trọng như vậy sao? “

Tống Tịnh Nguyên vừa vặn làm xong, gấp tờ giấy lại đặt vào ngăn bàn: “Tin tức gì vậy? Cậu nói xem.”

“Hình như chúng ta phải đổi giáo viên dạy Hóa rồi.”

“…” Đinh Thi Dao trợn mắt nhìn hắn, “Chỉ thế thôi sao?”

“Như vậy chưa đủ thú vị sao?” Phan Vũ có chút không hài lòng với phản ứng của bọn họ, “Tôi nghe từ lão Vương nói giáo viên Hóa học vì mang thai nên mới quyết định ở nhà nghỉ ngơi.”

“Giáo viên Hóa học trường chúng ta ít như vậy, các cậu nghĩ ai sẽ là người thay thế đây?” Phan Vũ vui vẻ nghĩ: “Có thể là cô giáo mới ở lớp bên cạnh không?”

“Tốt hơn là cậu nên lo cho bản thân mình đi.” Đinh Thi Dao vỗ vỗ bả vai cậu, “Bài tập Toán làm xong chưa?”

“Đã sớm xong rồi.” Phan Vũ khinh thường đập tờ giấy xuống trước mặt cô ấy, “Nhìn xem, có phải rất hoàn hảo không, ngay cả câu đạo hàm cuối tôi cũng làm rồi, mất hai giờ đấy.”

Đinh Thi Dao: “Chiều hôm qua trong tiết tự học thứ ba, lão Vương tạm thời cho thêm hai trang đề luyện tập đấy. Ồ, lúc đó cậu đang ngủ.” Đinh Thi Dao cười rạng rỡ, “Tôi quên nói với cậu rồi.”

“…”

“Đinh Thi Dao!” Phan Vũ trừng mắt nhìn cô ấy, lấy tờ đề từ trên bàn ra, “Cậu cố ý phải không?”

“Không hề.” Đinh Thi Dao làm ra vẻ vô tội, “Tôi thực sự quên mất.”

“Đúng rồi, lão Vương còn nói rằng những ai không làm xong sẽ bị phạt chạy hai km trên sân thể dục.”

“…”

Phan Vũ không còn cách nào khác đành quay đầu làm bài tập như thể cam chịu số phận.

Tống Tịnh Nguyên nhìn cuộc chiến nho nhỏ giữa bọn họ, lơ đãng cong khóe miệng, lấy vở toán ra bắt đầu ôn tập.

“Này, mọi người đã nghe gì chưa?” Đinh Thi Dao ghé sát vào, hạ thấp âm lượng, “Hình như Chúc Lan và Trần Nghiên đã chia tay rồi.”

Tống Tịnh Nguyên vốn đang tính toán trên vở nháp, sau khi nghe Đinh Thi Dao nói, ngòi bút của cô dường như mất kiểm soát, “soạt ” một tiếng, tờ giấy bị rạch một đường.

“Cậu sao vậy, Tịnh Nguyên?” Thẩm Chi Ý bị động tĩnh này làm cho giật mình.

“Không sao.” Tống Tịnh Nguyên xé tờ giấy kia, vò thành một cục ném đi.

Thẩm Chi Ý “Ồ ồ” hai tiếng, tiếp tục buôn chuyện với Đinh Thi Dao: “Thật sao? Gần đây mình không liên lạc với cậu ta nên hoàn toàn không biết.”

“Mình nghe bạn trong lớp nghệ thuật nói.” Đinh Thi Dao xoa xoa mũi, “Nghe nói có một ngày cậu ấy thấy Chu Lan đi một mình với đôi mắt đỏ hoe, ai hỏi gì cũng không nói, hơn nữa cậu ta và Trần Nghiên đã một tuần nay không xuất hiện cùng nhau.”

Đầu bút Tống Tịnh Nguyên dừng lại. Điều mà Đinh Thi Dao nói hẳn là cảnh tượng đêm đó cô bắt gặp ở hành lang.

“Cũng bình thường mà.” Thẩm Chi Ý vừa vẽ bậy trên giấy nháp vừa nói tiếp, “Không phải Trần Nghiên luôn như thế sao.” Cô ấy đẩy bức tranh nhỏ đã vẽ xong đến trước mặt Tống Tịnh Nguyên: “Cậu xem đi, Tịnh Nguyên, mình vẽ có đáng yêu không?”

Trên giấy chỉ có vài nét vẽ đơn giản nhưng lại rất sống động. Tống Tịnh Nguyên giơ ngón tay cái lên: “Đáng yêu.”

Chuông vào lớp đột nhiên vang lên, lão Vương cầm sách giáo khoa đi lên bục giảng, gõ lên bàn vài cái: “Im lặng! Trước khi bắt đầu thầy có chuyện muốn nói. Giáo viên dạy Hóa ban đầu của lớp chúng ta vì lí do sức khỏe nên xin nghỉ phép ở nhà. Vài tháng tới, thầy Vu ở tổ Hóa học sẽ dạy thay lớp chúng ta.”

“Đệt!” Phan Vũ dựa người về phía sau, thì thầm, “Lớp mình xui xẻo đến nơi rồi, sao Vu ma đầu lại dạy chúng ta chứ?”

Đinh Thi Dao đặt tay lên môi: “Vu ma đầu là ai vậy?”

“Là giáo viên nam rất xuất sắc của tổ Hóa, đúng rồi, thầy ấy từng dạy lớp Bốn và lớp Chín. Tôi nghe bạn của tôi ở lớp Bốn nói Vu ma đầu bình thường rất nghiêm khắc, đặc biệt thích bày trò trong lớp.”

Vừa dứt lời, lão Vương đã nhìn về hướng này: “Phan Vũ, sao cậu không lên đây nói hộ tôi luôn đi?”

“Thầy ơi, em câm miệng đây.” Phan Vũ ngay lập tức sợ hãi, “Thầy tiếp tục đi ạ.”

“Thầy Vu có rất nhiều kinh nghiệm giảng dạy, mọi người trong giờ học chăm chú lắng nghe, đừng làm tôi mất mặt.”

Mi mắt của Tống Tịnh Nguyên run lên.

Giáo viên lớp Chín. Cũng chính là thầy của Trần Nghiên.

Nếu may mắn, có lẽ có thể gặp cậu ấy ở văn phòng Hóa học.

Khóe miệng bất giác cong lên, Tống Tịnh Nguyên cười khổ trong lòng.

Cùng một giáo viên cũng có thể làm cho cô vui vẻ thành như vậy.

Sau tiết toán là tiết Hóa học. Học sinh trong lớp tụm năm tụm ba thảo luận về giáo viên mới sắp tới, mấy nam sinh bàn sau thậm chí còn kể về “lịch sử chói lọi” của vị giáo viên này. Lúc này, đại biểu môn Hóa của lớp đi vào, gõ vài cái lên bảng: “Mọi người cầm sách và vở bài tập theo, tiết sau chúng ta sẽ đến phòng đa năng học.”

Lớp Hai đột nhiên rơi vào im lặng, tròn mười giây.

“Cậu bảo đi đâu cơ?” Ủy viên môn Giáo dục thể chất là người đầu tiên đặt ra nghi vấn, hỏi, “Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu bảo chúng ta sẽ học trong cái phòng học tồi tàn và tối tăm đó sao?”

“Ừ.” Đại biểu môn khó xử gật đầu, “Thầy ấy thực sự nói với tôi như vậy.”

Phòng đa năng ở tầng ba tòa nhà thực nghiệm, bình thường chỉ mở khi có đại hội. Tống Tịnh Nguyên vừa hết tiết đã bị giáo viên tiếng Anh tạm thời gọi đi, lúc cô đi ra cách giờ học sau chỉ có ba phút. Cô chạy một mạch đến phòng đa năng, tùy tiện chọn một chỗ ở hàng sau ngồi xuống, lúc này mới phát hiện có vài gương mặt xa lạ đang ngồi ở đó. Tống Tịnh Nguyên chọc chọc bả vai cô gái ngồi hàng ghế trước: “Tình huống gì vậy? Sao lại nhiều người như thế?

“Đừng nói nữa.” Nữ sinh nhíu mày, “Thầy giáo mới này đúng là rất có cá tính, lại nghĩa ra chủ ý cho chúng ta học cùng lớp với Lớp Chín.”

Học cùng với lớp Chín?

Điều đó có nghĩa là…

Cô sẽ học cùng với Trần Nghiên?

Trái tim Tống Tịnh Nguyên căng thẳng “phanh” một tiếng, cô vô thức đưa tay vén lọn tóc lòa xòa ra sau tai, ánh mắt đảo quanh lớp học, nhưng cũng không thấy Trần Nghiên đâu.

“Lớp học bắt đầu.” Lão Vu đứng trên bục giảng ở giữa phòng đa năng, trên người ông có gắn một chiếc mic chất lượng không tốt lắm, âm thanh “xèo xèo” của dòng điện cùng tiếng nói vang vọng trong phòng học.

“Tôi nghĩ mọi người đều biết trường chúng ta không đủ giáo viên Hóa học.” Lão Vu có khuôn mặt hiền lành, nhưng tướng mạo cùng tính cách không quá tương xứng, lông mày nhíu lại, “Học kỳ này tôi dạy bốn lớp, có chút vất vả, cho nên quyết định về sau lớp Chín và lớp Hai chúng ta sẽ học chung một chỗ.”

Lão Vu lại nói ra một ít yêu cầu, sau đó bắt đầu chính thức dạy học.

Lão Vu yêu cầu mọi người xem lại bài tập ngày hôm qua trước, trong phòng học chỉ còn lại tiếng kêu của chiếc quạt điện cũ kỹ trên đỉnh đầu. “Ầm” một tiếng, cửa sau phòng đa năng bị đẩy ra, cửa gỗ cũ kĩ cùng vách tường va chạm phát ra một tiếng trầm đục, sau đó là một tiếng “Báo cáo” lười biếng. Phòng học đột nhiên lâm vào yên tĩnh, Tống Tịnh Nguyên cùng các bạn học sinh quay đầu nhìn lại, Trần Nghiên nghiêng người dựa vào cửa, mặt mày thoải mái.

“Trần Nghiên.” Lão Vu đập cuốn sách xuống bàn, “Mới là tuần thứ hai của năm học, anh đã đến lớp muộn?”

“Em xin lỗi, thầy.” Mặc dù xin lỗi, nhưng giọng điệu của hắn có chút qua loa, “Lần sau em sẽ cố gắng đến sớm.”

“Mau tìm chỗ ngồi đi.” Đối với những học sinh như Trần Nghiên, Lão Vu cũng lười nổi giận, “Đừng quấy rầy mọi người.”

“Cảm ơn thầy.”

Trần Nghiên luôn chọn ngồi ở hàng ghế sau của lớp. Ghế trống trong lớp không nhiều, có một số ghế đã quá cũ không thể ngồi được. Hắn liếc nhìn xung quanh, chọn nửa ngày cũng chỉ còn lại có một chỗ có thể ngồi.

Tống Tịnh Nguyên đang cúi đầu ghi chép, một mùi bạc hà quen thuộc vây quanh, giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm lười biếng kia vang lên bên tai.

“Có ai ngồi đây không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.