Lúc về đến kí túc xá, ngoại trừ Tô Đào thì ba cô gái còn lại đều vô cùng hưng phấn.
Biểu hiện của Đại Linh và Mạnh Giai rất rõ ràng, sau khi trở về liền mở quà của Ninh Dã ra đeo thử một chút.
Tính cách của Hứa Văn Tĩnh hơi thẹn thùng nên biểu hiện không giống với hai cô bạn kia nhưng sau khi trở về luôn nói cảm ơn với Tô Đào.
Tô Đào bị các cô ấy nói vậy cũng không biết phải làm sao, thật ra thì cả ngày hôm nay cô đều ở trong trạng thái ngẩn người, cảm thấy dường như có một số việc đã thoát ra khỏi dự đoán của cô.
Mạnh Giai thấy Tô Đào vẫn không nói gì nên lên tiếng hỏi:
“Đào Đào, cậu làm sao vậy?”
Tô Đào không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lắc đầu.
Tâm tư của Đại Linh không tinh tế bằng Mạnh Giai, thấy Tô Đào không có gì khác thường nên liền đến gần ôm lấy cổ cô bạn rồi hỏi:
“Thật ra có chuyện này từ lúc nãy tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu. Anh Ninh Dã của cậu đối xử với bạn cùng phòng của cậu là bọn tớ đây hào phóng như vậy thì có phải ở nhà anh ấy sủng cậu lên tận trời luôn không?”
Mạnh Giai bày ra vẻ mặt hứng thú, cũng thò lại gần hỏi một câu:
“Đúng vậy. Đào Đào à, cậu không phải là công chúa nhỏ nhà hào môn tới nơi này để thử nghiệm một chút sinh hoạt của người bình thường chứ?”
Tô Đào cảm thấy bọn họ suy nghĩ quá khoa trương nên nhanh chóng giải thích.
“Không phải đâu, gia đình của tớ rất bình thường. Cha mẹ ly dị, hiện tại cha tớ đang làm phóng viên ở nước ngoài, không phải nhà giàu gì…”
“Vậy quan hệ của cậu và anh Ninh Dã là gì?”
“Cha tớ có quen biết với ông của anh ấy, lúc trước có Ninh lão phu nhân gọi video cho các cậu ấy, còn nhớ không? Bà ấy và cha tớ cũng là bạn bè, thời gian trước khi tớ học cấp ba vẫn luôn ở nhờ Ninh gia, sau đó quen được anh Ninh Dã.”
Tô Đào không muốn các cô ấy suy nghĩ nhiều nữa nên cũng không nói thêm mấy chuyện sâu xa khác giữa cô và Ninh Dã. Nhưng rốt cuộc vẫn là xem nhẹ sức tưởng tượng của các cô ấy.
“Đây chẳng phải là cận thủy lâu đài sao?”
*Cận thủy lâu đài trong trường hợp này hiểu nôm na là hai người đến với nhau/ ở bên nhau vì nhờ có thời gian tiếp xúc lâu dài hoặc là do hoàn cảnh sống/ làm việc gần nhau…
“Các cậu suy nghĩ gì vậy, giữa tớ và anh ấy không có quan hệ gì đâu. Có thể là do Ninh lão phu nhân dặn dò anh ấy chăm sóc cho tớ nên mới như vậy thôi. Hơn nữa anh ấy cũng chỉ xem tớ như em gái.” Tô Đào bất đắc dĩ mà nhìn các cô ấy.
Đại Linh là người thẳng tính, nói chuyện cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Thôi đi, tớ chưa thấy người anh nào mà lại đối xử tốt với em gái như vậy. Đây có khác gì đang chăm vợ tương lai của mình đâu.”
Mạnh Giai vừa nghe thấy thì nhanh tay bịt miệng Đại Linh lại nhưng rốt cuộc là vẫn chậm, Tô Đào đã nghe thấy được.
Cô ngẩn ra một chút, tiếp theo liền lắc đầu.
“Không có khả năng đó đâu, chính tai tớ đã nghe thấy anh ấy nói sẽ không thích tớ. Các cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.”
Hứa Văn Tĩnh ở bên cạnh nãy giờ không nói gì nhưng lúc này lại hỏi ra một câu trọng điểm.
“Anh ấy tại sao lại nói không thích cậu? Là nói với người khác sao?”
Mạnh Giai và Đại Linh cũng đồng thời phản ứng lại.
“Đúng vậy!! Sao có thể vô duyên vô cớ nói ra chuyện này được chứ!”
Tầm mắt ba cô bạn đồng loạt hướng về phía Tô Đào, tất cả đều chung một suy nghĩ.
【Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng phạt】
Tô Đào bị các cô ấy làm cho hơi mất tự nhiên, cảm giác không giấu nổi nữa nên đành đem vài chi tiết nhỏ trong chuyện hôn ước nói ra.
“… Tóm lại chính là như vậy đó, tớ và anh ấy đều từ chối chuyện hôn ước này nên hiện tại không có quan hệ gì với nhau nữa, các cậu không cần phải đoán mò nữa đâu.”
Tô Đào sợ lại bị tra hỏi nữa nên nhanh chóng lấy lý do là muốn đi tắm rửa rồi liền trốn vào phòng tắm.
Bên ngoài mọi người vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc đang hóng dưa.
Đại Linh: Sao tớ cảm thấy Đào Đào giống như nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình ấy nhỉ?
Mạnh Giai: Đúng vậy, cha mẹ ly dị, ân nhân tìm tới cửa, nhân tiện còn tặng kèm một vị hôn phu vừa giàu vừa soái.
Hứa Văn Tĩnh ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung: Hơn nữa chính bản thân Đào Đào cũng rất ưu tú, thành tích tốt như vậy…
Mạnh Giai: Nhưng mà nữ chính trong tiểu thuyết hiện tại vẫn chưa nhận ra vận mệnh của mình, cảm thấy chính mình chỉ là một người vô cùng bình thường trong biển người bao la.”
Hứa Văn Tĩnh: Ờ thì… Chúng ta có nên giúp Đào Đào nhận ra một chút không nhỉ?
1
Ý của Hứa Văn Tĩnh, Đại Linh và Mạnh Giai đều hiểu, hai người đồng thời lên tiếng phản đối.
Mạnh Giai: Giúp gì chứ! Hiện tại đang là thời khắc cao trào trong tiểu thuyết đó!
1
Đại Linh: Đúng! Sao cẩu nam nhân kia dám nói như vậy chứ! Ai không yêu còn chưa biết đâu! Trời ơi, ngẫm lại quả thật là có chút hưng phấn đó!
Hứa Văn Tĩnh thật sự là không hiểu nổi cái suy nghĩ kì quái của hai cô bạn cùng phòng này nên cũng không nói gì nhiều nữa, một lát sau, dường như nghĩ đến việc gì đó, liền nói.
“Vậy chúng ta có cần đưa lại quà đáp lễ cho Đào Đào không?”
“Cần chứ.” Mạnh Giai và Đại Linh cùng phản ứng lại.
Quà quý như vậy, các cô cũng không có cách nào để tặng lại món quà có cùng giá trị nhưng vẫn muốn dụng tâm chuẩn bị thứ gì đó để đáp lại. Nhưng nếu bảo là tặng lại cho Ninh Dã thì quá là kì quái nên đưa cho Đào Đào là tốt nhất.
Đến lúc Tô Đào tắm xong thì bọn họ vẫn chưa thương lượng được với nhau sẽ mua cái gì nên đành phải tạm thời gác chuyện này qua một bên.
– [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @GauStore, tất cả những trang khác đều là ăn cắp]
Còn lại mấy ngày nghỉ cuối cùng nên mọi người đều giành thời gian ở lại trường chuyên tâm luyện tập.
Tô Đào không biết Ninh Dã có còn ở thành phố S hay không, trong thời gian này hắn không đến tìm cô nhưng bỗng nhiên một buổi tối nọ lại nhắn tin WeChat đến để hỏi han tình hình gần đây, lại thuận tiện dặn dò một chút, bảo cô nhớ giữ lại vé vào cửa của buổi tiệc mừng tân sinh viên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày 10 tháng 10.
Sáng hôm đó, Tô Đào và mọi người cùng nhau diễn tập lại một lần cuối. Lúc kết thúc, Tô Đào xem điện thoại thì phát hiện hai cuộc gọi nhỡ của Ninh Dã. Cô gọi qua lại, đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Tập xong rồi sao?”
“Vâng. Anh đã đến rồi ạ?”
“Ừm. Em hỏi bạn cùng phòng của em xem còn dư vé nào nữa không.”
“Anh dẫn theo người khác đến xem sao? Là bà ạ?”. Tô Đào nhỏ giọng hỏi.
“Không phải.” Nói xong liền liếc mắt nhìn Dương Phàm đang đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.
“Là một tên không mời mà đến.”
Dương Phàm làm như không hề để ý việc mình bị tên “cún” kia chán ghét, cười hì hì thò lại gần điện thoại, ồn ào nói.
“Tiểu Tô Đào, là anh Dương Phàm đây, em còn nhớ anh không?”
Tô Đào nghe thấy thì lễ phép chào hỏi lại.
Dương Phàm vừa định tiếp tục nói chuyện với Tô Đào thì lại bị tên “cún” Ninh Dã mặt lạnh vươn tay đẩy đầu ra chỗ khác
“Không cần để ý đến cậu ta làm gì.” Nói xong liền đứng cách xa Dương Phàm một chút, lại hỏi tiếp.
“Còn vé không em?”
1
Cô gái nhỏ bên kia ngoan ngoãn đáp.
“Còn ạ, Mạnh Giai còn dư một vé.”
“Được, buổi chiều tôi sẽ gọi lại cho em sau.”
Sau khi cúp máy, Ninh Dã quay đầu lại thì thấy Dương Phàm đang đứng đằng kia tặc tặc lưỡi.
“Lưỡi có tật thì mau chóng cút đến bệnh viện đi, đừng có đứng ở chỗ này làm người ta ghê tởm.”
“Ha! Hai người chúng ta ai ghê tởm ai còn chưa biết đâu!”
Dương Phàm thấy con “cún” này dám có thái độ như vậy với mình, tức giận nhịn cả nửa ngày đều phát ra hết.
“Tớ chẳng phải chỉ cùng tiểu Tô Đào nhà cậu chào hỏi một câu thôi sao? Sao cậu cứ phòng tớ như phòng sói thế hả?”
Ninh Dã ngồi xuống, miệng ngậm điếu thuốc, cầm lấy bật lửa trên bàn nghiêng đầu châm lửa, không thèm phản ứng lại.
Dương Phàm tức bay màu khi thấy tên “cún” đáng ghét kia không thèm quan tâm đến mình.
Thật ra lần này Dương Phàm đi theo đến đây là vì mò. Lúc trước gọi điện thoại tới tìm nhưng tên “cún” này lần nào cũng lấy lí do là đi công tác để qua loa lấy lệ với mình.
Được thôi, dù sao cũng chẳng có việc gì bận nên liền đến đây xem thử xem tên “cún” này làm gì mà đi tận nửa tháng.
Kết quả đúng thật là không nói nên lời mà… Bận cái rắm! Hừ, bận đến nỗi mỗi ngày chỉ có thể “nhàn rỗi” ở trong phòng khách sạn.
Nghĩ đến gì đó, Dương Phàm liền xoay người qua hỏi Ninh Dã.
“Này, không phải như tớ đang nghĩ chứ người anh em. Đừng nói với tớ là cậu ở thành phố S lâu như vậy chỉ để chờ xem tiểu Tô Đào biểu diễn nhé?”
1
“Ý kiến gì?”
“…”
Dương Phàm nhìn tên “cún” đang hút thuốc kia từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên một lần.
“Chuyện này quả thật không có vấn đề gì, nhưng mà tớ cảm thấy chính cậu lại có vấn đề đó.”
Ninh Dã mặt mày nhàn nhạt, không thèm trả lời.
“Không phải lúc trước cậu nói cô gái nhỏ chỉ là do lão phu nhân bảo cậu chăm sóc thôi sao?”
“…”
“Vậy bây giờ thì sao? Chẳng phải cậu vốn lười lo chuyện bao đồng sao? Hiện tại lão phu nhân không bảo cậu chăm sóc em ấy nữa, cậu lại chủ động đâm đầu vào?”
Ninh Dã tay kẹp thuốc lá, hướng bên trong gạt tàn gảy gảy tàn thuốc, tư thái lười biếng.
“Không được sao?”
“… Không phải là không được, nhưng chẳng phải cậu…”
“Thích.”
5
Dương Phàm đem những lời muốn nói đều nuốt xuống, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
“Cậu nói vậy là có ý gì…”
Ninh Dã cũng không thèm che giấu gì.
“Chính là ý mà cậu đang nghĩ đến đó.”
3
Dương Phàm sửng sốt vài giây, tiếp theo muôn vàn cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong lòng nhưng cuối cùng chỉ có thể mở miệng thốt ra được một câu đầy súc tích
“Con mẹ nó!!!”
2
–
Trước khi buổi tiệc tối bắt đầu, Dương Phàm theo Ninh Dã đi lấy vé vào cửa. Người đến đưa vé là bạn học của Tô Đào, đối phương nói rằng mấy cô gái đều đang trang điểm, không có thời gian nên nhờ cô ấy lại đây đưa vé cho hai người.
Dương Phàm đi vào phía trong hội trường, dường như cảm thấy chỗ nào cũng mới lạ nên cứ nói mãi, không để Ninh Dã ở bên cạnh được yên ổn một lúc nào. Cuối cùng lại nhìn đến các nam sinh rồi quay qua nói với Ninh Dã.
“Tớ nói này, tiểu Tô Đào lớn lên xinh đẹp như vậy, trong trường này lại có không ít nam sinh ưu tú, xem ra cơ hội của cậu cũng không lớn đâu.
“…”
“Cậu nhìn đằng kia xem, vừa cao lại vừa soái, cảm giác vô cùng hợp với Tô Đào mềm mại đáng yêu nhà chúng ta. Nếu tớ mà là Tô Đào thì tớ sẽ liền thích thằng nhóc đó. Còn có bên kia nữa…”
1
Ninh Dã bắt đầu mất kiên nhẫn, lạnh lùng liếc Dương Phàm một cái.
“Câm miệng lại được chưa.”
Sau khi biết tâm tư của Ninh Dã, Dương Phàm như thể nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt nên lúc này dù bị mắng thì vẫn có thể tiếp tục vui vẻ tươi cười.
“Cậu có biết dáng vẻ hiện tại của cậu gọi là gì không? Đây gọi là thẹn quá hoá giận đó. Anh đây khuyên cậu một câu, cái tính “chó” này của cậu phải sửa ngay đi, sẽ không có cô gái nào thích một người đụng cái là phát điên như cậu đâu. Các em gái bây giờ đều thích kiểu ôn nhu, biết chăm sóc. Nếu cậu muốn theo đuổi tiểu Tô Đào thì cậu phải nghe anh đây, mau mau sửa đổi tính cách đi.”
Ninh Dã căn bản không có kiên nhẫn nghe tên bên cạnh ríu rít, vừa định lạnh giọng mắng hai câu thì ánh đèn trên sân khấu dần tối đi. Rèm sân khấu màu đỏ chậm rãi được kéo ra, tiệc mừng tân sinh viên chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình cho buổi tối hôm nay là vị học tỷ kia và học trưởng Trì Huy.
Dương Phàm ngồi dưới ghế khán giả nhìn lên, lại tiếp tục nói.
“Người ở trên sân khấu kia nhìn cũng rất xứng với tiểu Tô Đào đó.”
2
“…”
Hai MC đang bắt đầu giới thiệu các tiết mục với mọi người. Biểu diễn đầu tiên là các học tỷ năm ba, một tiết mục múa dân tộc tập thể rất duyên dáng, sau đó là những tiết mục khác.
Đại khái khi bữa tiệc qua được một nửa thì MC rốt cuộc cũng đã đọc tên Tô Đào và mấy cô bạn cùng phòng.
“Tiếp theo đây các bạn học năm nhất gồm Đại Linh, Mạnh Giai, Tô Đào, Hứa Văn Tĩnh sẽ mang đến cho chúng ta một tiết mục vô cùng đặc sắc, xin mời mọi người cùng thưởng thức.”
Ở một góc không xa chỗ ngồi của Ninh Dã, Trần Niệm đang cùng những vị phụ huynh khác nói chuyện phiếm với nhau, lúc nghe đến cái tên Tô Đào thì hơi sửng sốt một chút. Bà ta lập tức nhìn về phía trước, thấy cô gái nhỏ đang cùng với mấy người bạn khác đi lên sân khấu. Sau khi nhìn rõ thì liền nhớ ra đây chính là cô gái nhỏ mà lúc trước khi thấy bà ở nhà hàng thì biểu tình có chút kỳ quái.
Cả người bà ta có chút hốt hoảng, thậm chí hoài nghi chính mình vừa nãy có phải nghe lầm hay không. Bình tĩnh một chút, ngữ khí ôn hòa như cũ hỏi người bên cạnh mình.
“Vừa nãy tôi nghe không rõ lắm, cô bé lên biểu diễn tên là Tô Đào sao?”
Trí nhớ của đối phương không tồi, lập tức gật gật đầu.
“Đúng vậy, làm sao thế? Cô quen sao?”
Trần Niệm theo bản năng liền lắc đầu.
“Không có, không phải, tôi không có quen biết!”
4
Sau khi nói xong còn sợ đối phương cảm thấy mình khác thường nên nhanh chóng bổ sung.
“Tôi chỉ là thấy cái tên đó đặc biệt dễ nghe nên tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Người bên cạnh cũng không quá để ý, xoay người lại tiếp tục nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu mấy cô gái đã bắt đầu biểu diễn. Mỗi người mặc một chiếc váy dài đỏ rực, nóng bỏng, gợi cảm, dưới chân cũng mang một đôi giày cao gót màu đỏ. Theo từng động tác của điệu nhảy, chiếc váy cũng bắt đầu lay động theo, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, cẳng chân và mắt cá.
Điệu nhảy vô cùng nóng bỏng, lớp trang điểm của các cô gái cũng có chút đậm, tóc uốn lượn sóng, đôi môi đỏ thẫm, khác hẳn với phong cách ngày thường. Đương nhiên, sự chú ý lớn nhất vẫn thuộc về Tô Đào.
Lúc trước Tô Đào chưa bao giờ trang điểm qua, lúc này đứng trên sân khấu, gò má hồng hào cùng với đôi môi đỏ, hơn nữa các cô ấy còn cố tình kẻ mắt cho thần sắc thêm vũ mị nên cả người thoạt nhìn giống như một yêu tinh nhỏ.
Đến giữa điệu nhảy, tiểu yêu tinh ở trên sân khấu xoay người, một mảng lưng trắng nõn lộ ra trước mắt mọi người.
1
Khán giả bên dưới không ngừng la hét huýt sáo, ngay cả Dương Phàm cũng suýt xoa không ngừng
“Cô gái nhỏ thật xinh đẹp!”
Dương Phàm xem rất tập trung, căn bản không thấy được người ngồi bên cạnh mặt đã đen thành một đống. Một lúc sau, Ninh Dã đột nhiên đứng dậy.
Dương Phàm kinh ngạc quay qua hỏi:
“Cậu đi đâu thế?”
Tầm mắt của Ninh Dã vẫn còn đặt trên sân khấu, mặt không có biểu tình gì, nói.
“Lạnh, đi mua áo khoác.”
Sau khi tiết mục của các cô gái kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.
Lúc trở về hậu trường, rất nhiều người sôi nổi tiến lên khen các cô nhảy tốt.
Sở Dương Dương đứng ở một góc liếc mắt xem thường nhưng lúc này hậu trường nhiều người, không ai chú ý đến cô ta nên cũng không có sóng gió gì lớn.
Nãy giờ Tô Đào vẫn chưa lấy điện thoại ra xem nên không biết là có ai gọi tới hay không. Cô lo lắng cho Ninh Dã và Dương Phàm ở bên kia nên chào hỏi với bạn học rồi chuẩn bị đi qua đó nhìn xem sao.
Vừa ra khỏi hậu trường, còn chưa đi được bao xa thì phía sau bỗng nhiên có người gọi cô.
“Tô học muội, em chờ một chút.”
Tô Đào dừng chân, xoay người lại. Người vừa lên tiếng là học trưởng Trì Huy, trên người anh ta mặc một bộ tây trang màu trắng, cả người so với thường ngày soái hơn rất nhiều.
Trong tay anh ta cầm một cái kẹp tóc, sau khi đến gần chỗ Tô Đào thì cười hỏi:
“Đây là của em đúng không?”
Tô Đào nhìn xuống đồ vật trong lòng bàn tay của học trưởng, lại theo bản năng sờ sờ lên tóc của mình, có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
“Là của em ạ.”
Cô cầm lấy kẹp tóc, lại thấp giọng bổ sung một câu.
“Cảm ơn học trưởng.”
“Không có gì.”
Lúc này là thời gian biểu diễn của tiết mục tiếp theo nên Trì Huy cũng không vội vã trở về, anh ta nhìn Tô Đào, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Vừa nãy em nhảy rất đẹp. Lúc trước anh đã xem các em luyện tập rồi nhưng lại không nghĩ đến lúc diễn thật lại đẹp tới như vậy. Không chừng lần này tiết mục của các em có khả năng sẽ đoạt giải đó.”
“Cảm ơn ạ. Học trưởng, em….”
Tô Đào lễ phép đáp lại lời khen của đối phương, đang định nói tạm biệt để rời đi nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên có một chiếc áo khoác trực tiếp đặt trên bờ vai của cô.
Cô kinh ngạc quay đầu lại thì thấy gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì của Ninh Dã.
Cô có chút chần chờ, lại nhìn nhìn chiếc áo khoác trên vai mình, đôi mắt to mở ra có chút nghi hoặc.
Ninh Dã tạm thời xem nhẹ cái tên đang đứng ở kia, lạnh lùng nói.
“Lạnh, mặc vào.”
Sau khi nói xong, trong đầu lại nghĩ đến câu mà lúc nãy Dương Phàm vừa nói.
“Con gái thời nay chỉ thích những người ôn nhu, biết chăm sóc thôi, cậu phải nghe anh đây, mau mau sửa đổi tính tình đi….”
Sau đó, ngữ khí của hắn có chút cứng đờ, khô cằn bổ sung một chữ.
“Đi.”
6
“Lạnh, mặc vào… đi”
2
–