Đào Đào Ô Long

Chương 85: Ngoại truyện14:Ninh Thư



Lúc bác sĩ nói ra những lời đó thì trong lòng đã nghĩ là chắc hẳn đôi vợ chồng trẻ ngồi đối diện sẽ vui lắm đây. Xét cho cùng thì giữa người giàu và người bình thường vẫn có một số khác biệt, tuy thời đại bây giờ đã nói là trai gái như nhau nhưng khi những phu nhân hào môn đến đây khám thai đều mong muốn đứa bé trong bụng mình là con trai. Rất nhiều người sau khi biết đứa bé trong bụng là con gái thì sắc mặt liền thay đổi, thậm chí người mẹ chồng đi cùng cũng sẽ lập tức mất bình tĩnh.

Ninh thị rất nổi tiếng ở Bắc Thành, trong nhà vị bác sĩ này có thân thích làm quản lý cấp cao ở tổng bộ Ninh thị nên bà cũng thường xuyên được nghe về tiếng tăm lừng lẫy của Ninh Dã. Ở công ty thì mặt lạnh tâm vững, trên thương trường thì thủ đoạn vô cùng độc ác cường ngạnh khiến rất nhiều người phải e ngại.

Ngay từ đầu khi viện trưởng bảo bà phải tiếp đãi vợ chồng vị này thì trong lòng bà đã thấp thỏm mất một lúc. Nhưng chẳng qua không ngờ là Ninh Dã không giống trong lời đồn lắm, ít nhất là… không quá đáng sợ như những gì bà nghe được. Hơn nữa lại còn rất quan tâm chăm sóc cho vợ của mình, hoàn toàn không có chút dáng vẻ của một vị tổng tài lòng dạ sắt đá. Thương vợ như vậy, về sau Ninh phu nhân lại sinh được một cậu con trai nữa thì hẳn là sẽ càng vui hơn nữa.

Vì vậy nên sau khi nói lời này xong thì trong lòng bác sĩ liền tràn đầy mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cặp vợ chồng trẻ trước mặt nhưng nào ngờ…

“Bác sĩ, có chắc không? Thật sự là con trai à?”

Lúc Ninh Dã lên tiếng hỏi thì lông mày khẽ nhíu lại, dường như không quá vừa lòng với kết quả này.

Bác sĩ có chút bối rối, hoàn toàn không nghĩ tới phản ứng của đối phương lại là như vậy, bà cẩn thận suy nghĩ rồi đáp lại:

“Theo kết quả siêu âm màu thì xác thật là con trai…”

Ninh Dã trầm mặc một lát rồi lại hỏi:

“Có phải là kết quả kiểm tra này cũng có khả năng xảy ra sai sót không?”

“… Có.”

“Vậy…”

Ninh Dã còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Tô Đào ngăn lại. Cô lúng túng cười với bác sĩ một tiếng rồi túm chặt lấy cánh tay của hắn, cau mày nói:

“Anh làm sao vậy hả? Con trai thì làm sao? Anh không thích?”

Sau khi mang thai cảm xúc của Tô Đào không ổn định, thường xuyên bật khóc không rõ lý do, thỉnh thoảng còn nổi giận không thể giải thích được nên bình thường Ninh Dã đều rất cẩn thận, hoàn toàn không dám trêu chọc giống như trước nữa. Lúc này thấy sắc mặt cô thay đổi nên hắn lập tức sửa miệng:

“Không có không có! Sao có thể không thích được chứ, là con của chúng ta mà, dù là trai hay gái thì anh cũng đều thích!”

“Vậy anh không cần phải hỏi nhiều như vậy nữa, cũng không nên ở chỗ này làm khó bác sĩ.”

“Được, vậy chúng ta đi thôi, bà bảo đã làm không ít món ngon cho em nên chúng ta về biệt thự ăn trưa thôi.”

“Được ạ.”

Sau khi hai người rời khỏi phòng khám thì vị bác sĩ kia mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bà còn đang nói thầm gì đó thì cửa phòng lại bất ngờ được mở ra. Người đàn ông vừa mới rời đi lại bỗng nhiên tiến vào, như là sợ kéo dài thời gian thêm nữa sẽ bị phát hiện nên một giây cũng không trì hoãn, nhanh chóng hỏi:

“Khả năng sai sót của kết quả kiểm tra vừa nãy là bao nhiêu?”

Bác sĩ: “…”

Lúc Tô Đào mang thai được bảy tháng thì không đến công ty làm nữa mà chỉ ở nhà nghỉ ngơi chờ đến ngày sinh. Chẳng qua tuy nói là ở nhà nghỉ ngơi nhưng thời gian ở nhà mỗi ngày cũng không nhiều.

Từ khi mang thai thì cô rất thèm ngủ, gần như mỗi ngày đều ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy. Buổi sáng Ninh Dã đi làm rồi đến trưa sẽ về nhà đưa cô cùng đến tổng bộ Ninh thị.

Thân mình của cô đẫy đà lên không ít, cân nặng cũng đã chạm đến mốc ba chữ số* nhưng Ninh Dã vẫn giống như trước đây, chỉ cần hai người cùng ngồi ở hàng ghế phía sau xe thì hắn nhất định sẽ bế cô ngồi lên đùi rồi tựa vào trong lòng ngực mình.

**1 cân = 0,5kg=> 100 cân = 50kg*

Có mấy lần Tô Đào nhịn không được nên mới hỏi Ninh Dã không cảm thấy cô quá nặng sao? Đè nặng hắn như vậy hẳn là sẽ rất khó chịu. Mỗi lần như vậy Ninh Dã đều nhướng mày rồi cong ngón tay búng nhẹ lên trán cô một cái xem như trừng phạt.

“Nói lời ngốc nghếch gì vậy hả? Dù em có nặng thêm 50 cân* nữa thì với anh em vẫn nhẹ như lông chim ấy.”

**50 cân = 25kg*

Nói đến đây thì dường như lại nhớ ra gì đó nên bỗng nhiên hắn lại nói:

“Sau này bớt xem mấy cái topic mà Chung Giai Giai gửi cho em đi. Cái gì mà trong thời gian mang thai không khống chế cân nặng sẽ béo như hai người gì gì đó. Anh biết là bạn của em có ý tốt nhưng một số bình luận trong topic đó quá tiêu cực. Vốn dĩ cảm xúc của em đã phập phồng không ổn định rồi lại còn thích suy nghĩ lung tung nữa, anh không muốn em hình dung bản thân mình thành bọn họ như vậy.”

Thật ra ý chính của mấy cái topic kia là khuyên phụ nữ nên ăn uống lành mạnh trong thời kỳ mang thai, không nên ăn uống quá độ và phải sắp xếp dinh dưỡng hợp lý. Tuy nhiên ở phía cuối topic lại xuất hiện một số bình luận không phù hợp. Nào là sau khi sinh con xong dáng người sẽ biến dạng, nào là bị chồng và cha mẹ chồng ghét bỏ vì dáng người và đủ các thể loại bình luận hoài nghi nhân sinh linh tinh.

Ninh Dã nhìn ra được gần đây Tô Đào thường xuyên nhìn chằm chằm vào vòng eo của mình qua gương, số lần bước lên cân cũng nhiều hơn so với trước kia, suy nghĩ một chút liền biết chắc chắn là cái topic kia đã ảnh hưởng đến cô.

Quả nhiên, Ninh Dã vừa nới ra lời này thì Tô Đào lập tức trầm mặc. Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên hơi xoay thân mình lại rồi vươn hai tay ôm lấy cổ hắn.

“Vậy nếu em thật sự giống với bọn họ, càng ngày càng béo, thậm chí nặng hơn gấp đôi so với trước kia thì làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ?”

“Anh sẽ không ghét bỏ em chứ? Em thấy mấy cô gái khác nói vì họ béo lên nên chồng của họ liền bắt đầu ghét bỏ họ.” Tô Đào lại dán sát mặt vào bên cổ hắn rồi cọ cọ.

Ninh Dã bị lời này của cô chọc cho tức đến bật cười, nếu không phải sợ bạn nhỏ nhà mình lại miên man suy nghĩ thì hắn thật muốn xụ mặt giáo huấn cô một chút.

“Mấy người đàn ông đó nghĩ thế nào anh không biết nhưng anh có thể bảo đảm với em là dù em có béo lên đến 200 cân thì anh cũng sẽ tuyệt đối không ghét bỏ em dù chỉ một chút.”

**200 cân = 100kg*

Tô Đào: “…”

“Anh mới béo đến 200 cân.” Tô Đào nhỏ giọng lẩm bẩm, nói xong lại trộm cong cong khóe miệng lên cười.

Hai tháng tiếp theo trên cơ bản là mỗi ngày Tô Đào đều ngủ đến giữa trưa mới dậy. Sau đó cô sẽ cùng Ninh Dã đến công ty hoặc là đợi Ninh Dã quay về đưa cô đến công ty.

Ban đầu mấy nhân viên nhỏ ở tổng bộ Ninh thị bên kia còn ngầm thảo luận trong nhóm chat vài câu, có người nói rằng lúc tiểu Ninh tổng làm việc với bọn họ và lúc ở với phu nhân là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cũng có người chua ngoa nói rằng Tô Đào tốt số, sau khi kết hôn với Ninh Dã liền biến thành phượng hoàng bay lên cành cao, hiện tại lại còn mang thai nên càng được coi trọng.

Dĩ nhiên loại người này chỉ là thiểu số, phần lớn mọi người vẫn rất xem trọng Tô Đào, họ cảm thấy năng lực cá nhân và vẻ ngoài của cô đều cực kỳ xứng đôi với Ninh Dã, hơn nữa cũng có không ít nhân viên nam thầm ghen tỵ với tiểu Ninh tổng nhà mình.

Và tất nhiên là hai đương sự trong câu chuyện hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.

Tô Đào sinh con trai vào đúng ngày dự sinh.

Lúc đó cô đã ở trong bệnh viện chờ được một tuần, Ninh Dã vẫn luôn ở bên cạnh. So với Tô Đào thì hắn còn khẩn trương hơn, chỉ cần cô vô tình hắt xì một cái là hắn sẽ nhanh chóng gọi bác sĩ và y tá vào kiểm tra cho cô.

Vốn dĩ Tô Đào còn có chút khẩn trương sợ hãi nhưng sau khi bị Ninh Dã náo loạn vài lần dở khóc dở cười như vậy thì sự thấp thỏm cũng đã giảm đi không không ít.

Vào buổi sáng ngày dự sinh Tô Đào đã bắt đầu đau từng cơn. Khi đó cô còn đang ngủ, ban đầu cũng không đau lắm nhưng cô vẫn từ từ tỉnh dậy. Sau khi phát giác ra có gì đó không thích hợp thì lập tức lên tiếng gọi Ninh Dã đang nằm ngủ chỗ ghế sô pha.

Mấy ngày nay chưa có lúc nào Ninh Dã hoàn toàn ngủ say, chỉ khi nào thật sự chịu không nổi nữa thì mới nằm xuống chợp mắt trong chốc lát nên lúc này vừa nghe thấy tiếng của Tô Đào là đã lập tức tỉnh lại.

“Làm sao vậy? Bắp chân lại bị chuột rút sao?”

Mấy ngày nay bắp chân của Tô Đào thường xuyên bị chuột rút nên dường như đây là phản xạ có điều kiện của Ninh Dã, vừa mở mắt đã lập tức chạy tới xoa xoa bắp chân cho cô.

“Không phải, hình như em sắp sinh rồi.” Tô Đào lắc đầu, nhỏ giọng nói.

Một câu này vừa nói ra liền khiến cho người ngã ngựa đổ*.

**người ngã ngựa đổ: diễn tả sự hỗn loạn, lộn xộn không thể kiểm soát.*

Lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ từng người lần lượt từ trong nhà chạy đến, lại một lúc sau cô Ninh Vi cũng đã có mặt ở bệnh viện.

Sau khi Tô Đào được đẩy vào phòng sinh thì tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài. Lão phu nhân và cô Ninh Vi không ngừng chắp tay cầu Phật Tổ phù hộ, Tô Quốc Vĩ trông có vẻ bình tĩnh hơn một chút nhưng trong đáy mắt vẫn toát ra sự lo lắng.

So với mọi người thì phản ứng của Ninh Dã xem như là bình thường nhất. Từ sau khi Tô Đào được đẩy vào phòng sinh thì hắn vẫn luôn im lặng ngồi chờ trên ghế dài ở hành lang bệnh viện. Hai tay đan lại với nhau chống đỡ trên trán, mí mắt nhẹ rũ, không biết là đang nghĩ đến việc gì nhưng… nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được hai tay hắn có chút run rẩy, hơi thở cũng nặng nhọc hơn nhiều so với bình thường.

Tô Đào là sinh thường nên từ lúc được đẩy vào phòng sinh cho đến lúc kết thúc đại khái chỉ mất khoảng hai tiếng.

Lúc bác sĩ đỡ đẻ ôm đứa bé được bọc kín trong khăn bước ra thì lão phu nhân cũng có chút kinh ngạc vì bà không nghĩ sẽ nhanh như vậy.

“Người nhà của Tô Đào đâu?”

Ninh Dã là người đầu tiên chạy đến, hắn chỉ nhìn lướt qua đứa bé một cái rồi lại vội vàng hỏi:

“Bác sĩ, tình huống của vợ tôi thế nào rồi?”

“Không cần lo lắng, trạng thái của sản phụ rất tốt, mẹ con bình an. Chờ lát nữa ổn định rồi thì người nhà có thể đi vào xem.”

“Bây giờ có thể chứ?”

“Có thể thì có thể, nhưng anh không nhìn xem…”

Lời còn chưa nói hết thì Ninh Dã đã bước xa vào bên trong, một chút thời gian dư thừa cũng không lãng phí.

Bác sĩ và cô y tá đi theo bên cạnh hai mặt ngơ ngác nhìn nhau còn lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ đã kịp phản ứng lại. Vốn dĩ bọn họ cũng rất lo lắng cho Tô Đào nhưng sau khi nghe thấy bốn chữ “mẹ con bình an” thì phần lo lắng trong lòng kia đã bị phần vui sướng chậm rãi hòa tan.

Lão phu nhân nhanh chóng bước đến trước mặt bác sĩ, nói:

“Không có việc gì, ba nó không thèm nhìn nhưng chúng tôi thì có.”

Bà vừa nói vừa nhận lấy đứa bé từ trong tay bác sĩ, cúi đầu nhìn rồi cười híp mắt.

“Có đúng không nào? Tiểu bảo bối ơi, ba cháu không quan tâm đến cháu thì sau này chúng ta cũng không thích ba cháu nữa! Về sau bà và ông ngoại sẽ đối tốt với cháu nha!”

Bên trong phòng sinh vẫn còn vài y tá đang chuẩn bị kết thúc công việc. Có một người đang đứng bên cạnh Tô Đào giúp cô lau mồ hôi rồi nói vài lời an ủi động viên.

Lúc Ninh Dã tiến vào liền thấy Tô Đào dường như đã mất hết sức lực nằm ở trên giường, cả khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi, mái tóc cũng vậy.

Y tá vẫn còn đứng bên cạnh nhỏ giọng thì thầm nói chuyện, cũng không biết là cô có nghe vào hay không, hai mắt khép hờ, dáng vẻ trông rất yếu ớt.

Ninh Dã vô cùng đau lòng, lập tức đi qua rồi nhẹ cầm lấy tay cô.

“Bạn nhỏ à, anh đến rồi đây.”

Lòng bàn tay hắn vừa to lớn vừa ấm áp, sau khi Tô Đào cảm nhận được độ ấm thì mí mắt hơi hơi nâng lên. Lúc ánh mắt của hai người giao nhau, nước mắt của cô liền trào ra.

Cả trái tim của Ninh Dã như là bị ai đó hung hăng siết chặt, cũng không biết vì sao cô lại vậy nên có chút hoảng loạn mà hỏi:

“Sao em lại khóc? Có chỗ nào khó chịu sao?”

Tô Đào khẽ lắc đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi mới lên tiếng.

“Con có khỏe không anh?”

“Ừm, khỏe lắm.” Ninh Dã qua loa đáp lại, hiện tại lực chú ý của hắn vẫn còn đặt trên người Tô Đào nên không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.

“Thật sự không có chỗ nào khó chịu sao? Có chỗ nào không thoải mái thì nhanh chóng nói cho anh biết để anh đi gọi bác sĩ.”

“Thật sự không có việc gì…”

Sau đó Ninh Dã ở lại trong phòng sinh với Tô Đào thêm hai giờ nữa, sau khi bác sĩ xác định cô không có triệu chứng xuất huyết và các biến chứng khác thì liền cho phép Ninh Dã đưa cô về phòng của mình.

Mà ở ngoài kia, sau khi mọi người cùng đưa đứa bé trở về phòng thì chỉ có cô Ninh Vi ở lại chăm sóc cho bé còn lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ thì ngay sau đó liền quay lại trước cửa phòng sinh chờ Tô Đào ra tới.

Lúc thấy Ninh Dã và Tô Đào ra tới thì hai người bọn họ nhanh chóng chạy đến gần hỏi han tình huống của cô. Tô Đào vẫn còn chưa hồi phục lại sức lực nên chỉ có thể đơn giản đáp lại được vài câu.

Ninh Dã thấy lão phu nhân còn muốn tiếp tục hỏi nữa nên nhanh chóng lên tiếng chặn lại lời của bà.

“Được rồi bà à, để em ấy nghỉ ngơi một lát đã, có chuyện gì thì chút nữa hỏi cũng không muộn.”

Tô Quốc Vĩ cũng gật đầu đồng ý, có chút đau lòng nhìn con gái nhà mình. Lão phu nhân nghe thấy vậy cũng không lên tiếng nữa.

Tô Đào ngủ một giấc kéo dài mười lăm tiếng, lúc cô mở mắt ra thì đã là sáng ngày hôm sau. Cũng không biết là người lớn trong nhà vẫn luôn không rời đi hay là sáng sớm đã đến đây mà lúc này đều đang vây quanh bên cạnh đứa bé.

Còn Ninh Dã thì đang ngồi cạnh giường bệnh nắm lấy tay cô, ánh mắt vẫn đang nhìn về phía bên kia.

Trên mặt lão phu nhân tràn đầy vui vẻ, nếp gấp nơi khóe mắt càng thêm vài phần so với ngày thường, nụ cười bên môi bà chưa hề nhạt xuống. Sau đó cũng không biết là nhớ đến gì đó mà bà bỗng quay đầu lại nhìn về phía Ninh Dã rồi lên tiếng hỏi:

“Hai đứa đã đặt tên cho chắt của bà chưa? Tạm thời chưa có tên thật cũng không sao nhưng dù sao cũng nên có một cái nhũ danh chứ?”

Ninh Dã bày ra vẻ mặt hơi ghét bỏ nhìn sang con trai một chút, thuận miệng nói:

“Xấu như vậy nên cứ tùy tiện chọn một cái tên là được. Nhóc xấu xí đi, dễ nhớ.”

Lão phu nhân: “…”

Tô Quốc Vĩ: “…”

Lão phu nhân thật sự nhịn không nổi nữa, sau khi giao bảo bối trong tay cho Tô Quốc Vĩ thì lập tức hung hăng đánh cho Ninh Dã vài phát.

“Chắt của bà xấu ở chỗ nào hả? Mấy đứa bé mới sinh ra đều sẽ như vậy! Lớn thêm một chút sẽ khác ngay thôi! Còn nữa, nhóc xấu xí là cái tên gì vậy hả, lúc này cháu chưa nghĩ ra được thì cũng không nên qua loa có lệ như vậy chứ! Lúc cháu vừa mới sinh ra còn cực kỳ đen đó, khi đó đáng lẽ bà nên gọi cháu là chó mực mới đúng!”=))

Ninh Dã: “…”

Tô Đào ở phía sau bị chọc cười nên phát ra chút động tĩnh rất nhỏ. Ninh Dã ngay lập tức phát giác ra được nên quay người lại xem, thấy cô đã tỉnh thì cúi xuống hỏi:

“Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không em?”

Lão phu nhân và Tô Quốc Vĩ cũng lần lượt đi đến bên mép giường, Tô Đào bị nhiều ánh mắt đồng thời nhìn chăm chú vào như vậy nên trong lòng lập tức trở nên ấm áp. Cô cười lắc đầu nói mình không sao, mọi người không cần phải lo lắng. Tiếp theo lại nhìn về phía con trai mà Tô Quốc Vĩ đang ôm trong lòng.

“Có thể cho con nhìn con trai một chút được không?”

Tô Quốc Vĩ vội vàng đặt cháu ngoại xuống bên cạnh Tô Đào, cậu nhóc được chuyển sang một chỗ khác nên tay chân nhỏ bé vô ý thức nâng lên một chút rồi sau đó lại an tĩnh ngủ bên cạnh mẹ.

Ánh mắt của Tô Đào dừng lại trên khuôn mặt nhỏ của con trai, cô bất giác cong môi mỉm cười sau đó nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào má cậu nhóc, khẽ nói:

“Con trai, là mẹ của con đây.”

Ninh Dã thấy vậy thì cả trái tim tựa như bị lấp đầy bông, mềm nhũn ra. Hắn cũng học theo bộ dáng của cô, duỗi tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của con trai, biểu tình có chút không được tự nhiên.

“Ừm, là ba của con đây.”

Về sau Ninh Dã đặt tên cho con trai là Ninh Thư. Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp lấy họ của mình và Tô Đào ghép lại thành tên nhưng còn chưa kịp nói ra với người lớn trong nhà thì đã bị Tô Đào cự tuyệt.

Lúc ấy cô tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi bảo hắn nghiêm túc một chút. Ninh Dã không còn biện pháp nào khác nên đành phải sửa thành cùng âm khác chữ.

Ngụ ý của chữ “Thư” cũng không tệ lắm, Tô Đào suy xét vài ngày rồi cũng đồng ý.

Từ khi bạn nhỏ Ninh Thư được sinh ra thì hầu như lúc nào cũng ở trong trạng thái được mọi người quan tâm chú ý.

Lão phu nhân vô cùng yêu thích đứa chắt này, ngay từ khi cậu bé còn ở trong bụng mẹ bà đã đi khoe khắp với mọi người, hiện tại bà lại càng thêm hưng phấn mang ảnh chụp của cậu bé ra khoe. Khi cậu bé tròn một trăm ngày tuổi bà còn tổ chức một bữa tiệc mừng rất lớn.

Tiểu Ninh Thư một trăm ngày tuổi đã không còn bộ dáng nhăn nheo như lúc mới sinh ra nữa, hai má phúng phính, ngũ quan dần dần nẩy nở, gặp người khác liền nở nụ cười trông vô cùng đáng yêu.

Trong bữa tiệc quả thật là trực tiếp hoá thân thành linh vật được lão phu nhân ôm đi khắp nơi. Rất nhiều bạn già của lão phu nhân có cháu chắt trong nhà còn chưa chịu kết hôn nên lúc này vô cùng hâm mộ ghen tỵ với bà, mỗi người đều muốn tiến lên ôm tiểu Ninh Thư một chút cho đỡ ghiền nhưng không một ai được bà phê chuẩn.

Đêm đó vì quá mệt nên vừa về đến nhà là tiểu Ninh Thư đã trực tiếp ngủ luôn mà không cần Tô Đào phải đến dỗ như mọi khi.

Ninh Dã “ăn chay” cả năm trời nên trong lòng cũng đã sớm ngo ngoe rục rịch. Nếu không phải bác sĩ nói tốt nhất là phải chờ Tô Đào khôi phục hai ba tháng rồi mới được “hành động” thì khẳng định là hắn đã sớm nhịn không được mà làm chút chuyện.

Thật vất vả mới chờ được qua trăm ngày, con trai cũng đã sớm đi ngủ nên trong lòng nhất thời không còn bình tĩnh nổi nữa. Vội vàng theo Tô Đào vào phòng, đóng cửa lại rồi nhanh chóng túm chặt cánh tay cô rồi ép cô vào tường.

Ninh Dã hung hăng chặn cánh môi của cô lại, đôi tay cũng bắt đầu sờ loạn. Tô Đào bị bắt ngẩng đầu thừa nhận sự nhiệt tình của hắn nên chỉ chốc lát sau cô đã bị hôn đến mức thở không nổi.

Mắt nhìn thấy hắn muốn cởi quần áo cô ra làm đến bước tiếp theo thì Tô Đào gấp gáp duỗi tay, vô lực mà đẩy hắn.

“Còn chưa có… Còn chưa có tắm rửa…”

Nụ hôn nồng nhiệt một đường lưu luyến từ đôi môi đến bên tai, hơi thở thô nặng phả vào da thịt khiến cô có chút ngứa nên phải ngẩng cao cổ hơn.

“Chờ lát nữa làm xong chúng ta cùng nhau tắm.” Ninh Dã vừa nói vừa hôn, động tác còn gấp gáp hơn so với vừa nãy.

“Anh đã nhịn lâu lắm rồi, bây giờ thật sự nhịn không nổi nữa, coi như là em thương xót cho anh đi có được không?”

Vốn dĩ đôi tay của Tô Đào còn đang muốn đẩy hắn ra nhưng vừa nghe thấy vậy thì đã chậm rãi buông xuống.

Ngay tại lúc cô bị “bắt nạt” đến mức tay chân nhũn ra, hai người đang chuẩn bị trầm luân cùng nhau thì bỗng nhiên có tiếng khóc truyền ra từ phòng bên cạnh.

Ninh Dã: “…”

Hắn không muốn từ bỏ nên tiếp tục động tác để khiến cho người trong lòng không cần phải chú ý đến phòng bên cạnh nhưng căn bản là Tô Đào không yên lòng, trong nháy mắt thần trí liền thanh tỉnh lại.

“Anh buông em ra trước đã, con khóc rồi kìa, để em qua dỗ con đi.”

“…”

“Hẳn là không thấy ai nên nó mới khóc, chờ lát nữa khóc mệt rồi sẽ tự ngủ ngay thôi…” Ninh Dã không cam lòng, vẫn còn muốn tiếp tục.

“Không được! Anh mau buông em ra đi.” Tô Đào vô cùng kiên quyết.

Không còn cách nào khác nên Ninh Dã chỉ có thể buông Tô Đào ra, đứng đó nhìn cô mở cửa phòng rồi đi qua phòng trẻ con bên cạnh.

Hắn không biết hiện tại tư vị trong lòng mình là gì, nhìn xuống phía dưới thân mình một chút rồi cuối cùng vẫn là giống với vô số lần trong quá khứ, vào nhà vệ sinh tự mình giải quyết.

Sau khi Ninh Dã ra khỏi nhà vệ sinh thì cũng đã khoảng một tiếng sau. Vốn dĩ còn tưởng Tô Đào đã sớm dỗ xong con trai rồi quay lại phòng với mình nhưng nào ngờ là không thấy bóng dáng cô đâu.

Nhẹ bước qua phòng con trai ở bên cạnh, bên trong vô cùng an tĩnh, nương theo ánh trăng đi đến cạnh giường thì phát hiện Tô Đào đã nằm ngủ trên giường rồi. Tiểu Ninh Thư vừa nãy khóc nháo hiện tại đang nằm bên cạnh mẹ, mắt mở to lặng lẽ gặm gặm bàn chân nhỏ. Lúc nhìn thấy ba đi đến thì cậu nhóc lập tức nhoẻn miệng cười.

Ninh Dã nhìn con trai rồi tiện tay lấy chân cậu nhóc từ trong miệng ra, tiếp theo khom lưng muốn ôm Tô Đào về phòng ngủ chính nhưng dường như tiểu Ninh Thư đã nhận ra ý đồ của ba nên cái miệng nhỏ chu ra, bắt đầu nhỏ giọng mếu máo.

Ninh Dã: “…”

Dạo gần đây vì phải chăm con trai nên giấc ngủ của Tô Đào không còn sâu như lúc mang thai nữa, chỉ cần có chút tiếng động là cô có thể tỉnh lại. Cảm thấy con trai có thể sẽ khóc đến mức đánh thức Tô Đào dậy nên Ninh Dã cũng không dám tiếp tục hành động trong tay nữa, suy nghĩ một chút rồi cam chịu nằm xuống một bên giường.

Ánh trăng nhẹ chiếu vào trong phòng, nằm bên cạnh hắn là một lớn một nhỏ, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn. Ninh Dã lặng lẽ quay về phòng ngủ chính cầm điện thoại của mình sang rồi chụp lại một màn này. Tiếp theo trực tiếp khoe ảnh chụp lên vòng bạn bè đính kèm với một biểu tượng mặt trăng đơn giản.

Góc chụp của Ninh Dã không tồi, từ trong ảnh chụp có thể nhìn thấy được bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp nên rất nhanh ở phía dưới đã xuất hiện vài bình luận.

【?? Tiểu Ninh gia ngược cẩu đêm khuya sao?】

【Hôm nào mang chị dâu nhỏ và bảo bảo ra ngoài tụ hội với mọi người một bữa đi.】

【… Muốn kết hôn.】

Một lát sau Dương Phàm cũng để lại một bình luận.

【Chậc chậc, cứ vậy mà để người ngủ rồi sao?】

Dương Phàm có đến tham dự tiệc trăm ngày hôm nay, cũng biết Ninh Dã và Tô Đào về nhà từ lúc nào nên bình luận cũng đầy thâm ý hơn so với mọi người. Thậm chí lát sau còn gửi tin nhắn WeChat đến cười nhạo Ninh Dã.

**【WeChat】**Dương Phàm: Tớ nói này người anh em à, đừng nói là cậu nhịn một năm nên giờ không được nữa nhé? Đây là còn chưa có bắt đầu mà đã kết thúc à?

**【WeChat】**Dương Phàm: Con mẹ nó ha ha ha ha, hay là cậu còn chưa được “ăn thịt” đúng không?

Ninh Dã: “…”

**【WeChat】**Ninh Dã: Cút đi.

Ninh Dã nhắn xong tin này thì chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném sang một bên, không thèm để ý đến nữa.

Lúc quay lại giường, tiểu Ninh Thư thấy ba thì mở to đôi mắt ngập nước ra nhìn rồi nhoẻn miệng cười.

Ninh Dã không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, như là có chút ảo não nhưng lại mang theo một tia mềm mại. Bình tĩnh đọ mắt với con trai một lát rồi sau đó giơ tay nhéo nhẹ vào gương mặt mềm mại của cậu nhóc.

“Con sinh ra là để khắc ba đúng không?”

Đương nhiên là cậu nhóc nghe không hiểu ba mình nói gì nên chỉ có thể tiếp tục nhìn ba cười ngây ngô.

Màn đêm trầm thấp, gió đêm mát lạnh, ánh trăng treo cao bên ngoài như tấm lụa mỏng chiếu vào mọi ngóc ngách trong phòng. Tiếng hít thở của hai lớn một nhỏ nhàn nhạt đan xen vào nhau. Vào giờ phút này, cả căn phòng phảng phất đều tràn ngập hai chữ: Viên mãn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.