“Loảng xoảng-“
Khi âm thanh vang vọng khắp thư phòng, trong đầu Khương Đào Hoa chỉ hiện ra ba chữ –
Xong đời rồi!
Nàng không cần cúi đầu cũng nhìn thấy một viên minh châu hoạt bát đáng yêu từ dưới khăn trải bàn lăn vào, dừng lại ngay bên cạnh nàng. Tầm mắt của Cảnh vương lúc này chắc chắn là đang ở dưới đất, nàng tuyệt đối không thể búng những viên châu này ngược trở lại hướng lăn tự nhiên của chúng, nếu không sẽ bị hắn phát hiện ra dưới gầm bàn có vấn đề.
Nhưng nếu vị vương gia này máu huyết dâng trào ngồi xổm xuống nhặt hạt châu thì sao?!
Thẩm Tại Dã cũng nhất thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn trân châu phát sáng cả nơi này, phải một lúc lâu mới có phản ứng, lùi lại nắm lấy cánh tay của Cảnh vương: “Vương gia mau đi thôi!”
Cảnh vương đang định cúi xuống nhặt thì không hiểu sao lại bị Thẩm Tại Dã kéo ra khỏi thư phòng, vẻ mặt khó hiểu nhìn y: “Sao vậy? Hôm nay hình như thừa tướng có hơi kỳ lạ.”
“Tại hạ chỉ lo vương gia giẫm phải hạt châu sẽ bị ngã thôi.” Thẩm Tại Dã cười, quay người nói với Trạm Lư: “Vào trong sai người dọn dẹp, không được bỏ sót một hạt nào.”
“Vâng!” Trạm Lư đáp lời, vội gọi nha hoàn đi vào, Thẩm Tại Dã kéo Cảnh vương vừa đi vừa nói: “Vương gia vẫn nên về sớm thì hơn, còn có việc phải làm.”
Mục Vô Ngần nhướng mày, liếc nhìn vẻ mặt Thẩm Tại Dã, dừng bước: “Bổn vương biết thừa tướng hai năm mà chưa bao giờ thấy thừa tướng hoang mang như hôm nay… Có phải có chuyện gì giấu bổn vương không?”
“Không có.” Thẩm Tại Dã cười cười: “Vương gia nghĩ nhiều rồi.”
“Vô Ngần tuy ngu đần nhưng vẫn có trực giác.” Cảnh vương nheo mắt nhìn y, khẽ cười thành tiếng, bỏ lại y quay ngược lại thư phòng.
“Vương gia!” Thẩm Tại Dã siết chặt tay: “Ngài có ý gì?”
Cảnh vương không để ý tới y, ánh mắt nhìn quanh thư phòng, cuối cùng đáp xuống gầm bàn.
Đồng tử hơi co lại, Thẩm Tại Dã đưa tay định ngăn cản, nhưng đã chậm hơn Cảnh vương một chút. Như phát hiện ra điều gì, hắn lao tới vén khăn trải bàn lên!
Trong thư phòng yên lặng như tờ, gió xuân từ cửa sổ thổi vào, lướt qua dưới chiếc bàn trống, rồi lại lọt ra ngoài cửa sổ phía bên kia.
Thẩm Tại Dã cảm thấy tim mình ngừng đập hai nhịp, phải một lúc sau mắt mới nhìn rõ, đợi não có phản ứng thì bên dưới đã không còn ai nữa, lúc này tim mới đập nhanh trở lại.
“Cảnh vương gia?”
Mục Vô Ngần có chút xấu hổ, đưa tay nhặt mấy hạt châu dưới gầm bàn, sau đó chậm rãi thả khăn trải bàn xuống, cười nói: “Vừa rồi nhìn thấy có hạt châu lăn dưới bàn, nghĩ nha hoàn trong phủ thừa tướng có lẽ cũng không cẩn thận, nên để đích thân bổn vương nhặt vẫn tốt hơn.”
Trên mặt Thẩm Tại Dã thoáng chút không vui, nhưng dường như cũng đã nhịn được, nghiêng người ra bên ngoài làm động tác “Mời”.
Mục Vô Ngần cười khan hai tiếng, theo y đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Bổn vương trước giờ vẫn luôn đa nghi, tướng gia chớ để trong lòng.”
“Tại hạ hiểu mà.” Thẩm Tại Dã ngẩng đầu nhìn trời, như thể đã trải qua bãi bể nương dâu: “Cho dù tấm lòng trung thành vấy máu của tại hạ đặt trước mặt mọi người thì người trong hoàng thất cũng khó tránh khỏi nghi hoặc mà chê máu này quá nóng.”
“Thừa tướng nặng lời rồi!” Mục Vô Ngần kinh ngạc, vội chắp tay cúi đầu nói: “Vô Ngần không hề nghi ngờ tấm lòng của thừa tướng, thừa tướng hết lòng giúp đỡ ta, sao Vô Ngần có thể không biết được? Trong lòng chỉ có cảm kích, sao có thể còn có suy nghĩ khác?”
Thẩm Tại Dã thở dài, miệng thì nói “Tại hạ hiểu”, nhưng nỗi buồn trong mắt lại càng đậm hơn.
Mục Vô Ngần lo lắng chặn trước mặt y: “Bổn vương bằng lòng hứa hẹn, chỉ cần bổn vương có được ngai vàng, nhất định sẽ giao hết mọi việc lớn nhỏ cho thừa tướng để thể hiện lòng tin của bổn vương!”
Thẩm Tại Dã thoáng ngây người, cụp mắt chắp tay: “Thẩm mỗ vô đức vô năng, sao có thể đảm đương được trọng trách này?”
“Thiên hạ này không có ai thích hợp hơn tướng gia!” Mục Vô Ngần nói: “Chỉ cần tướng gia thật lòng giúp đỡ ta, một ngày nào đó ta lên ngôi, nhất định sẽ cho thừa tướng vinh quang muôn đời, phúc âm cho con cháu!”
Thẩm Tại Dã khẽ mỉm cười, trả lễ: “Vinh hoa chỉ là phù vân, Thẩm mỗ chưa chắc đã coi trọng. Tuy nhiên, Thẩm mỗ rất vui vì vương gia có thể tin tưởng Thẩm mỗ như vậy. Vương gia đi thong thả.”
Thấy y có vẻ đã dịu đi, Mục Vô Ngần cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu hành lễ rồi sải bước ra khỏi tướng phủ.
Nghe thấy tiếng xe ngựa khởi hành, Thẩm Tại Dã mới đưa tay ấn ngực, quay trở lại thư phòng.
“Khương Đào Hoa!” Thẩm Tại Dã liếc nhìn xung quanh không một bóng người, giận dữ quát to.
Một cái đầu từ ngoài cửa sổ thò vào, Đào Hoa cười he he, nhìn y với vẻ mặt muốn khen thưởng: “Đã thấy Thanh Đài vượt nóc băng tường nhiều năm như vậy, thân thủ của thiếp thân vẫn rất nhanh nhẹn! Thế nào, biến nguy thành an có được ban thưởng không?”
Trút bỏ sự ngột ngạt trong lòng, Thẩm Tại Dã xách Đào Hoa đi vào trong, ánh mắt rơi trên mặt nàng, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Bị y nhìn khiến sống lưng lạnh toát, Đào Hoa vội đưa tay che mặt, nhìn y qua kẽ ngón tay: “Gia đừng nghĩ đến việc hủy dung của thiếp thân nhé, thiếp thân dựa vào nó để kiếm cơm đấy!”
“Không phải nàng dựa vào ta để kiếm cơm sao?” Thẩm Tại Dã cười nói: “Vứt bỏ một thứ gì đó cũng không sao chứ? Gia sẽ luôn cho nàng ăn cơm.”
Đào Hoa lắc đầu như trống bỏi, sắc mặt tái nhợt: “Ngài không thể như vậy được, hôm nay chỉ là tai nạn thôi, sau này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy nữa, thiếp thân cam đoan Cảnh vương sẽ không bao giờ phát hiện ra bất cứ manh mối gì!”
“Ta không thích có những mối nguy hiểm không thể xác định mai phục quanh mình.” Thẩm Tại Dã cạy tay nàng ra, tiến sát khẽ hôn lên má nàng: “Mạng sống và khuôn mặt, nàng hãy chọn một?”
Trong lòng nặng trĩu, mặc dù cả hai đều đang mỉm cười nhưng trong lòng Khương Đào Hoa biết Thẩm Tại Dã không hề nói đùa, y thật sự rất nghiêm túc muốn biến dung mạo của nàng trở nên khiến Cảnh vương không thể nhận ra.
Cổ họng hơi nghẹn lại, Đào Hoa cảm thấy đàn ông quả thật là loài động vật lạnh lùng nhất trên thế giới. Trước đó vẫn có thể mặn nồng với nàng, quấn quýt không rời, nhưng chỉ trong chớp mắt lại có thể máu lạnh muốn hủy hoại nàng.
Người như vậy không thích hợp để tâm tình.
“Gia…” Nàng thỏ thẻ: “Ngài nỡ sao? Trong Tam Quốc không tìm ra được khuôn mặt thứ hai xinh đẹp như thiếp thân đâu.Ngài đang cầm trong tay báu vật hiếm có đấy! Nếu dễ dàng hủy hoại như vậy thì thật đáng tiếc?”
Tay trái vẫn siết chặt tay nàng, Thẩm Tại Dã hơi nhướng mày, nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng, rồi lại lau mồ hôi trên tay nàng, không hiểu sao trong lòng lại đột nhiên dịu lại.
Làm người ta sợ chưa kìa.
Khóe môi hơi nhếch lên, tay y dùng lực kéo nàng vào lòng, cúi đầu nói vào tai nàng: “Đừng căng thẳng, ta chỉ nói đùa thôi mà.”
Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào! Đào Hoa run rẩy, dang tay ôm lấy y, viền mắt hơi ửng đỏ.
Đối với người ngoài, có lẽ nàng trông giống như một cô gái nhỏ sợ hãi vì bị đùa giỡn, bổ nhào vào vòng tay người ta để được an ủi. Chỉ có bản thân Đào Hoa mới biết rằng rõ ràng là nàng sống sót sau tai nạn, nghĩ lại còn rùng mình.
Cơ thể trong lòng khẽ run lên, gầy gò yếu ớt. Thẩm Tại Dã mím môi, khẽ thở dài, sau đó đưa tay giữ cằm nàng hôn lên.
Nước mắt chảy dài trên má, Đào Hoa nghẹn ngào nói không rõ ràng: “Ban đầu ngài chê thiếp thân bẩn, nhưng sao giờ lại cứ thích hôn thiếp thân…”
“Không bẩn.” Ánh mắt Thẩm Tại Dã dịu xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Môi nàng rất mềm mại, giống như bánh gạo nếp, vừa thơm vừa ngọt.”
Nước mắt tuôn trào, Đào Hoa mếu máo, còn cố tình đỏ mặt nữa. Thẩm Tại Dã cụp mắt nhìn nàng, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, nhưng không hiểu sao càng lau càng nhiều.
“Đừng khóc nữa.”
Viền mắt của Đào Hoa đỏ ửng, tuy gật đầu đồng ý nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Tự dưng có hơi lo lắng, Thẩm Tại Dã bế nàng đặt lên kệ sách phía sau: “Nếu còn khóc nữa thì hôm nay nàng đừng hòng rời khỏi viện này!”
“Gia nói thế là cổ vũ thiếp thân khóc, hay là muốn thiếp thân đừng khóc nữa?” Đào Hoa nước mắt lưng tròng nức nở hỏi.
Thẩm Tại Dã bật cười, dùng hai tay tách chân nàng ra, vòng qua eo mình, cúi đầu hôn nàng.
Liếc nhìn cửa sổ đang hé mở, Đào Hoa thoáng đỏ mặt. Tuy nhiên, trong bán kính ba trượng chắc cũng không có ai dễ dàng tiếp cận một con cầm thú như Thẩm Tại Dã, nên nàng vẫn tập trung tinh thần vào việc quyến rũ y.
Áo quần xộc xệch, da thịt cận kề, đôi mắt mới khóc của Khương Đào Hoa giống như một cái ao sau cơn mưa, khiến người ta muốn rơi vào trong đó.
Thẩm Tại Dã nhìn vào mắt nàng, cảm thấy lời nói trơ trẽn vừa rồi của nàng không hẳn là không có lý. Khuôn mặt nàng quả thật hiếm có trong Tam Quốc, y thật sự cũng không nỡ.
“Gia, ngài thật sự muốn tha cho thiếp thân sao?” Đào Hoa đột nhiên hỏi thật dịu dàng.
Bình thường Thẩm Tại Dã sẽ không trả lời câu hỏi kiểu này, nhưng không hiểu sao nhìn vào mắt nàng, y lại cất lời: “Thật lòng, chỉ cần nàng để ta sử dụng.”
Là giọng nói của y nhưng không giống như y tự nói.
Cảm thấy lo lắng, Thẩm Tại Dã nghiến răng, lấy con dao găm giấu trên kệ sách ra cứa vào ngón tay mình.
Tầm nhìn bỗng chốc trở nên rõ ràng, nữ nhân trước mặt bờ vai như ngọc, yêu kiều thướt tha, trong mắt tràn đầy vẻ ngây thơ nhìn y:
“Gia, ngài sao vậy?”
Chết tiệt, lại bị nàng lợi dụng sơ hở nữa rồi!
Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, nắm lấy cổ tay nàng, ép chặt nàng vào kệ sách, nghiến răng nghiến lợi: “Nàng đó, sao không thể khiến ta bớt lo chút nào hả?”
Đã giao kèo là không được dùng mị thuật với y nữa rồi mà, nàng thật là to gan!
Đào Hoa mếu máo, khịt mũi: “Gia được phép nói đùa, thiếp thân thì không được hay sao?”
“…”
Thôi được, nàng có lý, cái miệng này rất lợi hại. Chỉ là không biết ở trên giường cũng có thể vẫn lợi hại từ khi nào, đừng cứ lúc nào cũng trông như một con thỏ bị bắt nạt với đôi mắt thuần khiết vô tội vậy, khiến y nhìn mà chỉ muốn vò nát thôi!
Thẩm Tại Dã mím môi, bế nàng lên, xoay người đóng cửa sổ hai bên lại, sau đó đè nàng vào cửa sổ, mặc ý triền miên.
Minh châu rơi vãi khắp phòng còn chưa kịp dọn xong, nha hoàn đã không dám ở lại đây nữa, bỏ ngọc trai đấy rồi bỏ chạy.
Khi mặt trời dần lặn, trăng vừa nhô lên, Thẩm Tại Dã mở cửa sổ ra.
Những viên minh châu phát sáng dưới ánh trăng, rất giống làn da của Khương Đào Hoa.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo