Mà Diêu Diêu cũng không có thời gian quan tâm đến cảm xúc của Thích Trang, hơn nữa bản thân cô cũng chỉ là tiểu cô nương mới lớn, không thể hiểu được cảm xúc của người khác, hôm nay ba người ngồi ăn ngoài bàn đá, ánh trăng nhẹ nhàng rọi xuống sân, trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, cô cười vui vẻ gắp đồ ăn cho Cố Thanh Ca nói.
“Mai ta sẽ xuống chợ mua đồ ăn, chàng ở nhà cẩn thận…”.
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, đôi mắt trao nhau chất chứa tình cảm thắm thiết nồng nàn, ngồi đối diện Thích Trang cố chịu đựng được mấy ngày gần đây, thấy hình ảnh như vậy, cậu không thể chịu nổi nữa, đột nhiên hất cả mâm cơm rơi xuống sàn, tiếng bát đĩa va chạm “loảng xoảng” vang lên.
“Thôi đi, hai người không thấy xấu hổ sao hả”.
Cậu đứng dậy chỉ tay vào mặt Diêu Diêu giọng gằn lên rít qua từng khẽ răng.
“Diêu tỷ sao lại trở nên như vậy, không biết xấu hổ, vô liêm sỉ…câu dẫn cả hài tử của chính mình sinh ra, tỷ…”
Lời trách móc nặng nề liên hồi làm Diêu Diêu tái mét, cô không nghĩ là Thích Trang có thể trưởng thành hiểu được mọi chuyện như vậy, khuôn mặt tái xanh, giọng lắp bắp giải thích.
“Thích Trang…đệ…đệ hiểu lầm rồi…”.
Cậu chỉ thẳng tay vào mặt Diêu Diêu hét lớn.
“Hiểu lầm…đệ tận mắt chứng kiến tỷ với hắn…cùng…cùng hoan ái…”.
Lúc này khuôn mặt ai nấy cũng tái xanh, Cố Thanh Ca đứng dậy chắn trước mặt Diêu Diêu bảo cô vào nhà để hắn nói chuyện với Thích Trang, liền bị cậu ngăn lại gằn giọng xỉ vả.
“Hai người…làm tôi cảm thấy kinh tởm”.
“Bang…”
Lời vừa dứt thì bị một cái tát nóng rát trên mặt, Cố Thanh Ca tức giận in một bạt tai lên mặt Thích Trang, giọng trầm khàn tức giận rít lên từng hồi.
“Hỗn xược…”.
Thấy tình hình căng thẳng trước mắt, nước mắt chảy dọc ra hai bên, lòng đau quặn thắt, khóc lóc nắm lấy tay Cố Thanh Ca rồi nhìn Thích Trang khóc nấc lên từng hồi kể lể.
“Thích Trang, huhu…đệ hiểu lầm rồi, tỷ…tỷ là…”.
“Không muốn nghe, tôi ghê tởm hai người…”.
Lời vừa dứt thì chạy biến ra khỏi màn đêm đen, giống như lần trước chạy miết, Diêu Diêu vội vàng chạy theo sau khóc lớn.
“Huhu…Thích Trang, đệ quay lại được không, huhu, muộn rồi đệ chạy đi đâu…”.
Hai người, người sau đuổi người trước, chạy mãi chạy mãi, theo sau là Cố Thanh Ca chạy đuổi bắt, hắn nắm tay Diêu Diêu gằn giọng lên đáp.
“Không cần phải đuổi theo, nó không phải là hài tử nữa, chúng ta về”.
Tình yêu giống như sợi dây, càng buộc càng chặt, càng yêu thì càng đau đớn, mà càng cấm kị thì càng lao vào nhau thiêu thân, như tình yêu của hai người, sẽ luôn bị người đời dè bỉu, kinh thường và mạt sát, từng tiếng khóc lớn trong đêm tối, Diêu Diêu khóc nấc ôm lấy Cố Thanh Ca, hắn nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc an ủi.
“Diêu, ta yêu nàng…đừng quan tâm đến kẻ khác nghĩ gì”.
Đối mặt với ánh nhìn kinh bỉ làm cô không thể an tâm được, tâm trạng ngày một sa sút, hơn nữa Thích Trang đi cả đêm không về làm cô lo lắng, nằm gục mặt bàn đến sáng, khi tiếng chim hót, ánh bình minh lấp ló nhưng vẫn chưa thấy Thích Trang, liên tục mấy ngày không thấy bóng dáng.
Giữa hạ nắng chói chang kinh người, phiên chợ đầu đã mở, thấy thức ăn dần dần cạn, Diêu Diêu liền xuống chợ mua đồ ăn, đi cùng là Võ Nương và Tiểu Mai, dạo gần đây hai người kia cứ ríu rít lấy cô, cực chẳng đã nên phải làm thân với hai người.
Chợ họp ở một đình nhỏ, nhộn nhịp cả buổi sáng, hàng hóa đều là do những người dân tự trồng mang đến, những rạp rau quả như rau muống, rau ngót, mồng tơi, quả bầu, quả bí! cùng với nhiều trái cây được bày bán la liệt, ở rạp khác những con cá chép béo mập quẫy đuôi trong chum làm nước bắn lên tung tóe, những rạp hàng bán bánh nóng hổi, bán mì! Ngoài ra còn có bán quần áo, vải vóc và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, đang mải mê lựa chọn đồ ăn thì bất ngờ bị Võ Nương đập tay vào vai nói lớn.
“Hình như quân lính đến trước đình, chúng ta lại xem”.
Một đám lính gươm giắt ngang hông đi trước cửa đình, theo sau là đám dân đứng nhìn, một tên lính dán một bức hình lên phía dưới có dòng chữ.
“Tội nhân truy nã triều đình Cố Thanh Ca, ai biết được chỉ điểm tặng thưởng 1000 lượng vàng”.
Đọc xong ai nấy cũng nhao nhao lên chỉ trỏ, một tên nông dân râu ria xồm xoàm cười khà khà nói lớn.
“Để lão tử biết thì 1000 lượng vàng kia thuộc về tay ta rồi”.
Khi ba người tiến tới thì thấy tranh dán, Diêu Diêu giật mình lùi lại, trong lòng hoảng sợ tột độ, cuối cùng thì thôn trang nhỏ bé này cũng bị Nguyễn Khải chú ý tới, nhìn bức ảnh trong lòng đầy bàng hoàng, lui lại phía sau thì thấy Tiểu Mai và Võ Nương cũng sững sờ liền vội vàng nói.
“Cầu xin hai người…đừng….
nói ra”.
Giọng điệu run rẩy sợ hãi, Tiểu Mai liền vội vàng ghé vào tai cô nói nhỏ.
“Thẩm yên tâm, chúng ta không nói đâu”.
Võ Nương nhìn bức ảnh suy nghĩ một lát liền nắm tay trấn an.
“Muội yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này”
Nghe được lời ấy cô an tâm hơn một phần, liền bình tĩnh mua đồ xong thì về, con đường hôm nay dường như dài hơn thường ngày, vì Diêu Diêu vội vàng về kể cho Cố Thanh Ca nghe để tìm đối sách, đi được nửa đường thì Võ Nương chợt hô lớn.
“A…quên mua bột hồ tiêu rồi, ta quay lại chợ một chút, hai người về trước đi”.
.