Nắng sớm lên, gió xuân hãy còn mang theo hơi lạnh, Đan Sa đã vội vã bước vào chuẩn bị hầu hạ Đào Hoa. Ở phủ tướng quân mấy hôm, Đan Sa vẫn cẩn thận từng li từng tí như cũ. Còn Đào Hoa thì lại rất thoải mái, tự nhiên, cư xử như mình vẫn còn đang ở phủ nhà họ Đào. Từ dạo ấy, Lý Ẩn vẫn rất giữ lời, luôn đối đãi với Đào Hoa như khách quý, ngoại trừ việc cấm túc chủ tớ họ trong phủ ra thì chi phí ăn mặc đều rất rộng rãi. Đan Sa biết được thì hơi nghi hoặc trong lòng, cứ sợ vị Tả kim ngô tướng quân này còn có mưu đồ khác. Đào Hoa thì lại cảm thấy khó hiểu về chuyện, rõ ràng phủ tướng quân này to đến thế nhưng chẳng hiểu sao nàng cứ tình cờ gặp phải Lý Ẩn. Sau đó, Đan Sa hỏi thăm được mới biết, hóa ra vết thương cũ trên tay Lý Ẩn tái phát, được thánh nhân ân chuẩn cho việc tạm miễn chức trách của Kim Ngôn Vệ, ở phủ dưỡng thương.
Hôm ấy lúc Đan Sa đang bận trang điểm cho Đào Hoa, nàng chợt nhớ tới chuyện bản thân có một việc hệ trọng phải ra cửa, bèn đi ngay đến gặp Lý Ẩn. Khi đó Lý Ẩn đang rót trà, trong lòng nhớ nàng, chợt nghe thấy người dưới báo có Đào Hoa đến gặp, chàng kinh ngạc đến mức làm đổ cả nước trong ly trà mình vừa rót ra ngoài.
Đào Hoa bước vào cửa, thấy hôm nay Lý Ẩn mặc y bào tối màu thêu hoa lan, mặt mày tuấn lãng như ngọc, quả thực trông hiền hòa hơn nhiều so với bộ dáng ngạo mạn xấc xược hôm đến Đào phủ. Thậm chí Đào Hoa còn hơi có cảm giác Lý Ẩn có chút sợ nàng nữa kia kia? Là xem nàng như thầy thật đấy à? Nhưng chẳng hiểu sao từ đó đến nay chàng ta chưa từng hỏi thăm hay nói chuyện gì quá tế nhị với mình.
Đào Hoa tự nhủ hôm nay nàng đến là có chuyện muốn nhờ, thấy thêm bộ dạng phen này của chàng thì bèn uyển chuyển cười, nói đùa: “Hôm nay tướng quân đã đổi đi phục rồi, hình như cũng chẳng thể mang theo roi nhỉ.”
Ngoại trừ trong bức họa của Lý Tiềm, Lý Ẩn đã bao giờ được nhìn khuôn mặt tươi cười hoạt bát thế này của Đào Hoa đâu? Chàng không tránh khỏi việc rung động, nhưng cũng không ngốc, biết rõ Đào Hoa tìm đến đây ắt có việc muốn cầu, chàng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: “Tiên sinh có việc cần ra phủ à?”
Đào Hoa nghe xong thì vui vẻ, nghĩ thầm rằng giao tiếp với người thông minh quả thật bớt việc không ít, nàng đáp ngay: “Chính thế. Ta có một cô đệ tử thân thiết nhiều năm, hôm nay vừa xuất giá, ta đã sớm đồng ý sẽ tặng cô nàng một chiếc hộp trang điểm và một bức họa vẽ cảnh trăm bướm trêu hoa làm của hồi môn. Hộp trang điểm kia được đặt làm ở Hủ Mộc Trai, hôm nay là ngày hẹn lấy.”
Lý Ẩn đáp: “Việc này đơn giản, cứ để ta sai người đi lấy giúp nàng.”
Đào Hoa lắc đầu, nói tiếp: “Chất lượng hộp trang điểm thì không cần lo, cái chính là bức tranh trăm bướm kia kìa, ta phải tự mình đi xác nhận thì mới được, đến chừng có vấn đề gì thì đổi lại không kịp nữa mất.”
Lý Ẩn nhìn nàng, cũng biết nàng muốn ra khỏi phủ chỉ có một nửa nguyên do là vì hộp trang điểm, nửa còn lại có lẽ là vì muốn hít thở không khí cho thoải mái rồi. Dẫu sao từ nhỏ nàng đã được phụ mẫu cưng chiều hết mực, lúc trưởng thành thì một thân một mình ở kinh thành, không có trưởng bối ở bên cạnh dè chừng quản thúc, nhất định là vô cùng tự do tự tại. Bây giờ bị chàng giam lỏng trong phủ mấy hôm, bực dọc khó chịu là lẽ tất nhiên. Lý Ẩn nghĩ thế, không khỏi cảm thấy Đào Hoa tuy có một vẻ ngoài dịu dàng đẹp đẽ nhưng tánh tình lại có mấy phần hoang dã phóng khoáng. Cũng không biết lúc ở trên giường nàng có lẳng lơ thạo việc tán tỉnh giống như trong giấc mộng của mình hay không.
Bên này, Lý Ẩn còn đang bận thất thần ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Đào Hoa bên kia thấy chàng ta đỏ mặt thì có gọi hai tiếng tướng quân. Đan Sa đứng bên cạnh nàng lén thấy Lý Ẩn cứ rặt một bộ dạng si tình nhìn nữ lang nhà mình đắm đuối thì hơi suy nghĩ đôi điều.
Ban đầu khi mới gặp, Lý Ẩn vì nhiều nguyên nhân mà nảy sinh thành kiến với Đào Hoa, chàng không ưa nàng. Nhưng qua mấy bận mơ mộng, có ngu ngốc đần độn đến mức nào cũng hiểu được tâm tư bí ẩn của bản thân rồi. Có điều, chàng xuất thân cao quý, có tài có sắc, nữ lang dịu dàng e thẹn xếp hàng ngoài cổng đợi được tiếp cận chàng khéo dài đến cả con phố mất. Thế nên người chuyên được người khác tiếp cận như chàng cảm thấy rất bối rối khi ứng xử với Đào Hoa sau khi biết tâm tư của bản thân.
Lý Ẩn nghe nàng gọi, hồi thần lại, làm ra vẻ khó xử rồi nói: “Ban đầu ta đã hứa với tiên sinh sẽ giữ nàng trong phủ một tháng, đến nay mới chỉ tám, chín ngày mà nàng đã….Nếu tiên sinh khăng khăng như thế thì chi bằng để ta đi theo hộ tống vậy.”
Đan Sa nghe được, mối nghi ngờ trong lòng đã chứng thực non nửa, còn Đào Hoa chỉ cần được ra khỏi cửa phủ thôi, đi với ai hay có ai đi theo cũng không quan trọng lắm, bèn ưng thuận.
Đợi sau khi chủ tớ hai người trở về phòng chuẩn bị, Lý Ẩn sai người mang quần áo đến kèm với lời dò dặn: Để tránh để lộ tin tức về tiên sinh, mong tiên sinh sẽ cải trang thành nam tử để ra khỏi phủ. Đào Hoa nghe lời dặn được thuật lại từ gã sai vặt thì cảm thấy hơi phiền chán, nhưng nàng nhìn thấy bộ quần áo được đưa đến có kiểu dáng tinh xảo, chất liệu thượng thừa, trong lòng nảy sinh hứng thú, bèn nhận lấy bộ quần áo ấy.
Lý Ẩn đứng chờ ở cổng sau, ít lâu sau, chàng bắt gặp một vị lang quân trẻ tuổi từ xa đi đến, chăm chú nhìn mất một lúc mới biết rõ người đến là Đào Hoa. Lần này Đào Hoa ra khỏi phủ, không chỉ thay quần áo mà còn tinh ý chỉnh luôn cả lối trang điểm — Đôi mày ngọc mang theo dáng dấp nam nhi, cả người mặc quần áo thuở thiếu thời của Lý Ẩn, khiến chàng cứ cảm thấy mình như được gặp lại bản thân mấy năm về trước trong giấc mơ vậy. Lý Ẩn nhộn nhạo trong lòng, ngoài miệng vẫn trấn tĩnh nói: “Tiên sinh quả là tinh ý, cải trang thành thiếu niên cũng chẳng kém cạnh đấng mày râu đích thực.”
Đào Hoa nghe xong lời khen đó thì nhẹ nở nụ cười, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến Lý Ẩn cứ thất thần nhìn ngắm miết. Lý Ẩn có ý muốn được gần gũi với Đào Hoa hơn nên đã cho tôi tớ thối lui hết cả, hai người quyết định sẽ đến Đào phủ lấy tranh trước rồi mới đến Hủ Mộc Trai nhận hộp trang điểm. Phủ tướng quân cách phủ nhà họ Đào khá xa, Lý Ẩn cố ý tìm hai con la thay vì đi bộ. Vừa ra trước cửa, Đan Sa thấy sắc trời khá âm u, mây đen từng cơn kéo đến thì chu đáo lấy thêm ô che mưa giắt vào hành lý của bọn họ. Đi khỏi phủ, Lý Ẩn chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn phất tới kèm theo cả mưa bụi. Tuy nhiên, vì không muốn làm phật ý Đào Hoa nên chàng vẫn yên lặng đi với nàng tới Đào phủ, Lý Ẩn đi đến chỗ người giữ la, tiếp nhận la rồi leo lên lưng một con trong số đó, ngặt một nỗi, chàng vai rộng chân dài, dáng người cao to, cưỡi lên lưng la trông lại có vẻ buồn cười.
Đào Hoa nhìn chàng, đường đường là Vân Huy tướng quân mà giờ phải cưỡi la đi khỏi thành, bộ dáng mất tự nhiên của chàng khiến Đào Hoa cảm thấy buồn cười trong lòng, tuy người này tính cách có khó ưa một chút nhưng vẫn có vài phần đáng yêu đó chứ.
Lý Ẩn cảm thấy Đào Hoa đang nhìn mình, bất giác sửa sang lại cổ áo, làm ra bộ dạng phong lưu nghịch ngợm hỏi: “Tiên sinh, trông ta có đẹp không?”
Đào Hoa nhìn sắc mặt chàng, càng cảm thấy con người này như một chú hổ giấy vậy, ngoài mạnh trong yếu, nhìn thế nào cũng thấy hơi….ngốc. Nàng bèn cười, đáp: “Con la đẹp.”
Lý Ẩn thấy nàng nói đùa với mình, trong lòng không khỏi mừng thầm, bèn thúc la đi lại gần nàng. Chả hiểu sao đúng lúc nay trời giáng một tiếng sấm to vang dội, con la Đào Hoa cưỡi bị dọa cho thất kinh hồn vía, bỗng nhiên vùng vẫy kinh khủng. Sự tình diễn ra đột ngột, Đào Hoa phản ứng không kịp, vừa nghĩ phen này e không tránh khỏi việc té ngã rồi thì Lý Ẩn đã phóng sang, vững vàng ôm lấy nàng, cả hai người cùng nhau ngã lăn xuống đất.
Lý Ẩn đã kinh qua chẳng biết bao nhiêu phen nguy hiểm, cú ngã này với chàng chẳng thấm thía bao nhiêu, nhưng Đào Hoa trong ngực lại sợ hãi vô cùng, thân hình run run rẩy rẩy.
Lý Ẩn ôm chặt nàng, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trong phút chốc mây đen che kín trời, ngày mà cũng như đêm, chỉ sợ mưa sẽ trút xuống đầu bọn họ trong chốc lát nữa thôi. Lý Ẩn định thần, tỉ mỉ cân nhắc, chợt nhớ tới gần đây có một cái động nhỏ rất thích hợp làm chỗ trú mưa, bèn chẳng nói chẳng rằng, bế ngang nàng lên rồi đi về hướng sơn động theo trí nhớ.
Đào Hoa mặc kệ cho chàng ôm, không nhúc nhích không phản kháng. Lý Ẩn nghĩ có lẽ nàng lại nhớ đến chuyện cũ rồi, cũng không dò hỏi. Mãi đến khi vào sơn động kia, Lý Ẩn thả Đào Hoa xuống, nhưng Đào Hoa dường như vẫn chưa kịp hồi thần, lôi kéo tay áo chàng. Lý Ẩn thương nàng, bèn vươn tay ôm nàng lại vào lòng, cất giọng trấn an: “Yêu Yêu đừng sợ.”
Đào Hoa hoàn hồn, nhìn khuôn mặt thấm mệt của Lý Ẩn sát gần mình, ngũ quan sắc bén giờ đây chỉ mang một vẻ dịu dàng hiếm thấy thì chợt rung động, nàng cầm lòng không đầu, dùng ống tay áo mình lau đi vết nhơ dính lên người chàng. Nhưng Đào Hoa vừa vươn tay chạm vào mặt Lý Ẩn đã cảm thấy cánh tay đau rát. Lý Ẩn nghe nàng hô đau, vừa cầm lấy cánh tay nàng xem thì đã phát hiện ống tay áo đã nhuộm một vết đỏ thẫm chói mắt tự bao giờ. Dưới tình thế cấp bách, chàng không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng xé phần vải trắng băng bố bên cánh tay phải mình xuống rồi băng miệng vết thương cho Đào Hoa.
Đào Hoa nhìn phần vải trắng trắng tinh tươm như mới, lại nhớ tới việc vừa rồi Lý Ẩn dùng hai tay mình ôm nàng, hai cánh tay vừa rắn chắc vừa hữu lực, sinh nghi trong lòng, nàng dạm hỏi: “Không phải…..không phải người vì chuyện bệnh cũ tái phát mà ở phủ tịnh dưỡng hay sao?”
Lý Ẩn hơi dừng động tác, yên lặng một chút rồi lại cười nói: “Thánh nhân đã nói bệnh cũ ta tái phát thì là bệnh cũ tái phát thôi……..”
Đào Hoa nghe thấy thế, buột miệng a lên một tiếng, hơi có cảm giác bản thân đã biết được chuyện không nên biết rồi.
Lý Ẩn quả nhiên đã đổi sắc mặt, nói tiếp: “Hôm nay tướng quân ta đã lỡ để tiên sinh biết một bí mật không nên biết rồi, tiên sinh nói xem, bản tướng nên làm thế nào mới phải đây?”
Đào Hoa giật mình, chợt nghĩ thầm…không phải chàng ta muốn giết người diệt khẩu đấy chứ? Nàng nghĩ thế, cơ thể không kiềm được hơi lùi về phía sau.
Lý Ẩn biết tỏng nàng nghĩ gì, Đào Hoa vừa cử động, chàng đã nhanh tay giữ lấy người nàng.
“Chẳng lẽ tiên sinh nghĩ…bản tướng quân muốn giết người diệt khẩu?”
Mỹ nhân như ngọc, giết đi lẽ nào chẳng tiếc?
Lý Ẩn vừa dứt câu, đã vươn tay miết nhẹ chiếc cằm trắng không tỳ vết của Đào Hoa, thở một hơi dài: “Sau này tiên sinh cứ làm người của bản tướng đi.” Nói rồi cúi đầu, hôn lên đôi môi Đào Hoa.
Hết 09.