Câu nói của Chung Linh suýt làm rơi cả điện thoại của Tần Triêu Ý, mí mắt cô cũng phải run rẩy.
Không phải điềm tốt lành gì.
Sau một hồi im lặng, Tần Triêu Ý phủ nhận: “Lời nhảm nhí.”
Chung Linh kéo dài âm điệu, giọng điệu đầy mỉa mai: “Thế à?”
“Thế là gì?” Tần Triêu Ý đáp: “Mình mới rời khỏi Gia Nghi có hai ngày, làm sao có thể yêu đương với ai được?”
Chung Linh: “Ai biết được?”
Tần Triêu Ý: “…”
Tần Triêu Ý cảm thấy như những suy nghĩ bí mật trong lòng mình bị phơi bày, những điều cô đã cố gắng giấu kín suốt hai ngày qua giờ như đang bắt đầu trồi lên.
Thậm chí còn bắt đầu nảy mầm.
“Nếu cậu nói vậy thì rõ ràng là không tin mình.” Tần Triêu Ý nói: “Thì cứ làm theo ý cậu đi.”
Giọng cô lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với tông giọng hơi cao lúc mới nhận điện thoại.
Chung Linh lập tức cảnh giác: “Chị Ý, sao vậy? Giận rồi à?”
“Không có.” Tần Triêu Ý phủ nhận: “Chuyện nhỏ thế này sao có thể làm mình tức giận được.”
Mặc dù nói vậy, nhưng đã quen biết hơn mười năm, Chung Linh đã hiểu rõ tính khí của cô.
Biết rõ trong lòng cô đang không vui.
Chung Linh liền cười tươi, chuyển chủ đề: “Chỉ là muốn hỏi cậu đang ở đâu? Mình sắp có kỳ nghỉ, cũng muốn đi du lịch.”
Tần Triêu Ý từ chối: “Cậu cứ đi du lịch đi, tìm mình làm gì?”
Chung Linh: “Tất nhiên là đi chơi với cậu rồi.”
Tần Triêu Ý: “… Không muốn.”
Tần Triêu Ý luôn thẳng thắn: “Mình đi một mình là để được yên tĩnh, cậu đừng đến làm phiền.”
Chung Linh sững sờ, sau một lúc mới thốt lên: “Lại đến giai đoạn bí ý rồi à?”
“Không phải.” Tần Triêu Ý dừng một chút, giọng trầm hẳn đi: “Có lẽ không phải bí ý.”
Đối với một nhà văn, bí ý là khi không thể viết được gì, nhưng với Tần Triêu Ý thì khác.
Ngay cả khi ngồi yên một chỗ, cô vẫn tràn đầy ý tưởng, nhưng những ý tưởng đó lại không phù hợp với thị trường.
Vậy mà cô lại muốn được công chúng đón nhận, muốn chứng minh rằng mình vẫn có thể viết về tình cảm.
Tần Triêu Ý, người chưa từng thất bại trong bất cứ việc gì, lần này lại cảm thấy vô cùng thất vọng.
Sau một hồi im lặng, cô chậm rãi nói: “Mình cần thời gian để suy nghĩ, có nên đổi hướng không.”
Nghe vậy, Chung Linh không biết phải an ủi thế nào.
Tần Triêu Ý cũng không mong chờ ai an ủi mình. Cô biết mình có chút hiếu thắng, nhưng không cảm thấy đó là điều xấu.
Cô luôn muốn đạt được điều mình muốn, làm tốt nhất những gì mình có thể.
Vì thế Tần Triêu Ý mới có thể sống đến mức hiện tại.
Chỉ là không ngờ, hiện tại cũng không làm cô hài lòng.
“Có phải định ngừng viết không?” Chung Linh hỏi.
Nghe thấy hai từ đó, trái tim Tần Triêu Ý lại khẽ run lên, nhưng cô chỉ do dự đáp: “Có thể.”
Nếu trong vòng ba tháng cô không tìm ra câu trả lời, cô sẽ phải đối mặt với việc giải tán studio và tuyên bố ngừng viết.
“Tây Tây Lý” không nên chỉ tỏa sáng rực rỡ ở thời điểm đỉnh cao, rồi khi sa sút lại phải bán linh hồn.
Tần Triêu Ý cứ nghĩ mãi về những chuyện này, đến nỗi không để ý khi nào Chung Linh đã cúp điện thoại.
Dù Chung Linh đã cúp máy, cô cũng lười gọi lại, chỉ cất điện thoại và bước ra ngoài.
Ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu rọi xuống, đứng trên bậc thềm nhà Lạc Nguyệt có thể nhìn thấy đường chân trời xa xa, cô đứng đó lặng lẽ.
Tâm trí của cô thật rối bời, vì vậy lại lấy điện thoại ra gửi hai tin nhắn cho bà nội và gọi một cuộc điện thoại.
Vẫn không có ai đáp lại.
Tần Triêu Ý rất kiên nhẫn khi liên lạc với bà.
Nhưng hiện tại, cô đã quyết định, nếu trong ba ngày nữa không thể liên lạc được với bà, cô sẽ phải rời khỏi Đảo Mặt Trăng.
Đến Đảo Mặt Trăng chỉ là một hành động bốc đồng, hy vọng gặp bà nội, trò chuyện về tình trạng khó khăn hiện tại.
Hy vọng bà nội già nua có thể chỉ cho cô một con đường.
Nhưng không ngờ lại không thể liên lạc được.
Vậy thì đáp án phải tự cô tìm ra.
Cô cảm thấy đáp án không ở trên Đảo Mặt Trăng.
Còn tìm ở đâu, có lẽ cô phải đi qua nhiều nơi mới biết được.
Tần Triêu Ý luôn cảm thấy mình mắc chứng thiếu hụt cảm xúc yêu đương, chưa bao giờ có cảm giác rung động.
Khi còn học trung học, cô và Chung Linh cùng xem nhóm nhạc nữ, cô chỉ lướt qua vài cái rồi chăm chú đọc sách.
Sách cô đọc rất tạp, chủ yếu là những thể loại kinh dị, huyền bí và trinh thám. Tác phẩm của Agatha Christie gần như bị cô đọc đến mòn gáy.
Như đã biết, trong văn chương điều tra không có tình yêu thật sự.
Chung Linh nghĩ rằng cô không thích nhóm nhạc nữ, nên năm sau cố gắng cùng cô xem nhóm nhạc nam.
Kết quả, Tần Triêu Ý nhìn chằm chằm và nhíu mày: “Cái này mà cũng gọi là ca sĩ à?”
Chung Linh: “…”
Chung Linh cảm thấy cô mới là người hài hước.
Tần Triêu Ý cũng không phản bác.
Khi bạn bè cùng trang lứa đang mải mê yêu đương, cô bạn cùng phòng lại liên tục chia tay rồi làm lành với người yêu. Ít nhất cũng đến bảy tám lần rồi. Mỗi lần chia tay, cô ấy lại khóc đến suốt đêm.
Có lần, khi Tần Triêu Ý đang tập trung viết bài, tiếng khóc của bạn cùng phòng khiến cô không thể tập trung nổi. Bực tức, cô đã cãi nhau với bạn ấy và thậm chí còn mắng cả người yêu của người ta.
Vì thế, lên năm hai, Tần Triêu Ý quyết định chuyển ra ngoài ở trọ.
Từ đó, cô càng ngày càng ít giao tiếp với mọi người.
Ngoài những buổi học trên lớp và cuộc họp lớp, cô hầu như không bao giờ đến trường.
Trong lúc tâm trạng rối bời, điện thoại của Tần Triêu Ý chợt rung lên.
Có tin nhắn mới.
Cô thu lại tâm trí, nhìn vào màn hình và nhận ra đó là tin nhắn của Chung Linh.
Cả hai có một cách giao tiếp riêng: những chuyện nhỏ nhặt thì nhắn tin qua WeChat, còn những việc quan trọng hơn thì sẽ nhắn tin trực tiếp, những chuyện đặc biệt quan trọng thì sẽ viết thư.
【Z0: Người mình thấy đẹp nhất là khi cậu viết chữ trên giấy, là khi cậu gõ phím trên máy tính, đôi khi nghe tiếng gõ phím của cậu, mình cũng cảm thấy tràn đầy động lực.
Thú thật với cậu một bí mật: Khi còn học trung học, mình chỉ muốn buông xuôi, vì cậu quá nỗ lực và xuất sắc, mình không muốn làm cậi thất vọng, nên mới thi vào trường điện ảnh. Học làm đạo diễn cũng là vì mong một ngày nào đó có thể làm phim của cậu.
Chúng ta đã quen nhau bao năm, mình không có ý nói những lời sến súa, chỉ muốn cậu đừng dễ dàng từ bỏ, hãy vui vẻ, từ từ suy nghĩ. Nếu thấy trước mắt là một ngọn núi không thể vượt qua, thì chúng ta cứ nằm nghỉ dưới chân núi thôi.
Dù sao thì Tây Tây Lý đã có thể trở thành một thời đại rồi. — Chung Linh】
Lời lẽ của Chung Linh chân thành.
Tin nhắn này khiến Tần Triêu Ý cảm thấy một nỗi buồn không thể diễn tả.
Cô chỉ biết tiếp tục nhìn ra xa, ngắm nhìn đường bờ biển.
Chưa bao lâu sau, Chung Linh lại nhắn tin qua WeChat. Cô ấy không nhắc gì đến tin nhắn trước đó mà hỏi thẳng:【Gửi địa chỉ cho mình. 】
Tần Triêu Ý nghĩ rằng cô ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc nên trả lời:【Đừng đến tìm mình.】
Chung Linh:【… Mình mua quà cho cậu, muốn gửi qua.】
Tần Triêu Ý:【Để lần sau nhé.】
Chung Linh:【Không được. Cậu đưa địa chỉ cho mình, mình hứa sẽ không đến tìm cậu.】
Tần Triêu Ý:【… 】
Không thể cự tuyệt, Tần Triêu Ý đành phải nói thật:【Mình đang ở một hòn đảo hoang vắng, chắc chắn không gửi hàng được đâu.】
Chung Linh:【Cậu nói đi, mình sẽ thử đặt hàng xem sao.】
Tần Triêu Ý chỉ nói là Đảo Mặt Trăng.
Chung Linh tìm kiếm trên mạng rồi hét lên:【Trên mạng có ba Đảo Mặt Trăng, cậu nói là đảo nào?】
Tần Triêu Ý xác định lại vị trí của mình trên bản đồ rồi gửi cho cô ấy, đồng thời cảnh cáo:【Nếu cậu dám đến tìm mình thì tuyệt giao.】
Chung Linh:【Ha! Sổ tay của mình còn đủ việc để làm đến tận năm sau cơ. Mà cậu cũng không ở đó nữa, mình không nghỉ ngơi nữa, tiếp tục làm việc thôi.】
Tần Triêu Ý:【Cậu chăm chỉ thế à?】
Chung Linh:【Thì sao? Cậu đã nghỉ ngơi rồi, mình phải cố gắng chứ. Để rồi một ngày nào đó, cậu ra đường ăn xin, mình sẽ đi bố thí cho cậu.】
Tần Triêu Ý:【… Cút đi.】
Những người bạn thân thiết như họ không cần nhiều lời an ủi.
Chẳng bao lâu sau, Chung Linh đột ngột gửi một tin nhắn:【Đ* m*! Cái nơi cậu ở chính là quê của bạn gái cũ mình.】
Tần Triêu Ý:【?】
Sau vài giây im lặng, Tần Triêu Ý hỏi:【Cô gái học ở trường cảnh sát đó hả?】
Chung Linh:【… Chứ còn ai? Mình chỉ yêu mỗi mình cô ấy thôi mà.】
Tần Triêu Ý:【Ồ, chia tay vui vẻ nhé.】
Phía bên Chung Linh, trạng thái “Đối phương đang nhập” kéo dài khá lâu, cuối cùng chỉ gửi về một biểu cảm【đi chết đi. jpg】
_
Trường tiểu học trên Đảo Mặt Trăng nằm ở phía đông của hòn đảo, nơi đón bình minh đầu tiên.
Lạc Nguyệt có hai tiết học vào buổi chiều, môn tiếng Anh và thể dục.
Vì nàng là giáo viên chủ nhiệm, các môn âm nhạc, thể dục và mỹ thuật của bọn trẻ đều do nàng phụ trách.
Năm nay là năm thứ tư Lạc Nguyệt làm việc tại trường tiểu học Đảo Mặt Trăng, đã dạy nhiều lớp học.
Ở đây, nền giáo dục không phát triển, nàng và Trình Thời Cảnh là những điều kỳ diệu hiếm hoi.
Vừa tan học, lũ trẻ ùa ra khỏi lớp, Lạc Nguyệt ở lại sắp xếp lại bàn ghế cho các em, tránh trường hợp các em bị va đập rồi mới ra ngoài.
Khi nàng vừa bước ra khỏi tòa nhà lớp học, nàng đụng ngay phải Trình Thời Vũ.
Cô gái mặc đồng phục cảnh sát trông đầy khí chất, đôi mắt sắc như diều hâu, dáng vẻ thẳng tắp, tay còn xách theo một cậu bé nhỏ nhắn.
Lạc Nguyệt nhìn qua, nhận ra đó là cậu bé Tề Gia Chinh trong lớp của mình.
“Chị Nguyệt.” Trình Thời Vũ buông tay, cậu bé nhỏ nhắn lập tức nấp sau lưng Lạc Nguyệt, vẻ mặt sợ hãi.
“Sao thế?” Lạc Nguyệt hỏi: “Hôm nay nó trốn học đi đâu thế?”
“Cậu nhóc này định trốn khỏi Đảo Mặt Trăng bằng thuyền.” Trình Thời Vũ làm động tác bắn súng: “Lén lút lên thuyền trốn trong kho, may mà anh Lật Tử đi lấy đồ mới phát hiện ra.”
Lạc Nguyệt nhìn cậu bé nhỏ nhắn đang trốn sau lưng mình, dịu dàng xoa đầu cậu: “Đi chơi với các bạn đi.”
Tề Gia Chinh càng sợ hãi hơn, đôi mắt sáng long lanh chớp chớp nhìn cô, dường như muốn nói – Thế này có được tha không?
“Tan học đợi cô.” Lạc Nguyệt nói nhẹ nhàng.
Tề Gia Chinh ủ rũ: “Dạ.”
Khi cậu bé đi xa, Trình Thời Vũ mới nhấn trán: “Hồi trước trẻ con đâu có ý định mạnh mẽ như vậy? Chỉ cần thế là đã muốn ra ngoài rồi.”
“Em ấy có hoàn cảnh đặc biệt.” Lạc Nguyệt nói: “Chẳng phải em đã biết rồi sao?”
Trình Thời Vũ càng thêm lo lắng: “Nhưng trên đảo không phải chỉ có mình em ấy là trẻ mồ côi đâu.”
“Em ấy rất gần gũi với ba mẹ.” Lạc Nguyệt giải thích: “Bà Tề rất nóng tính, em ấy không muốn ở đây.”
Trình Thời Vũ: “…”
“Đợi em có ngày nghỉ, em sẽ đi tìm bà Tề nói chuyện.” Trình Thời Vũ nói: “Đẩy trẻ con vào giai đoạn nổi loạn sớm thế này.”
Lạc Nguyệt nhẹ nhàng cười: “Em không sợ bị liên lụy sao?”
“Cái gì?” Trình Thời Vũ đứng thẳng người: “Em là một cảnh sát vinh quang đấy.”
Nói xong, cô ấy chạy nhanh ra cửa, lấy từ xe cảnh sát một hộp đồ: “Đây, hàng gửi cho chị.”
Lạc Nguyệt nhận lấy, nhìn thấy đó là từ Gia Nghi gửi đến, nặng trĩu.
Trình Thời Vũ tò mò nhìn về phía Lạc Nguyệt, nhưng lại không dám nhìn quá rõ ràng, vẫn đoán được người gửi là ai.
“Lại là ba của chị à?” Trình Thời Vũ hỏi.
Lạc Nguyệt khẽ gật đầu, ôm chặt chiếc hộp rồi quay người bước đi.
Thấy nàng có vẻ không mấy hứng thú, Trình Thời Vũ liền tìm cách chuyển chủ đề: “À, em vừa thấy một cô gái đứng ở bậc thềm nhà chị đấy. Có bạn nào đến chơi à?”
Lạc Nguyệt định lên tiếng giải thích thì Trình Thời Vũ đã tiếp lời: “Xinh lắm, nhưng trông có vẻ lạnh lùng.”
Lạc Nguyệt ngạc nhiên thốt lên: “Thật à?”
Trình Thời Vũ chắc nịch: “Ừm, mà em thấy cô ấy cứ buồn buồn, đứng nhìn ra biển hoài.”
“Ồ.” Lạc Nguyệt phủ nhận: “Không phải bạn chị đâu.”
“Vậy là ai?”
Lạc Nguyệt do dự một chút rồi trả lời: “Nhặt được ở biển.”
Câu nói vừa dứt, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Lạc Nguyệt.”
Cả người Lạc Nguyệt cứng đờ, nàng chậm rãi quay đầu lại, Tần Triêu Ý đang đứng cách đó không xa, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi đen mỏng manh.