Gần đây Thẩm Vụ bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã qua, cô có vẻ đã buông thả d/ụ/c v/ọ/n/g quá đà rồi.
Trò tiêu khiển trên bàn ăn biến thành “Chân Hoàn truyện”, làm cho mỗi ngày trước khi đi ngủ trong đầu cô đều vang lên câu nói của hoàng hậu “mùa xuân đến rồi, đến mèo cũng muốn động dục”.
Sai lầm, thật sự là sai lầm, cô thầm nghĩ.
Những chuyện may mắn thì luôn từng cái từng cái đến một, nhưng những chuyện không may thì cứ ùn ùn kéo đến. Đối với Thẩm Vụ thì chính là như vậy.
Năm ngoái cô đến gặp Trần Ngọc Minh một lần.
Anh ta là con trai của một đối tác trước đây của công ty gia đình. Lúc ấy chị gái cô không có ở đó, cô theo bố mẹ cùng đi ăn bữa hôm đó, Trần Ngọc Minh trúng tiếng sét ái tình với cô (bây giờ cô nghĩ rằng có lẽ chỉ là thấy đẹp mà động lòng thôi), bắt đầu theo đuổi cô.
Lúc đó Thẩm Vụ học năm ba nhưng vẫn chưa từng yêu ai, Trần Ngọc Minh lớn hơn cô vài tuổi, phong độ ngời ngời nên cô chẳng có gì phải từ chối. Sau khi ở bên nhau một thời gian, những thứ nên làm giữa nam và nữ cũng đều làm cả rồi. Mặc dù Thẩm Vụ không phải là rất thích anh ta, nhưng hai người trên phương diện thể xác cũng khá hợp nhau, hơn nữa hai nhà vẫn còn đang hợp tác, nên cũng vẫn luôn không mặn không nhạt với anh ta.
Trần Ngọc Minh ham muốn cao, và có những thú vui trên giường không tiện nói ra. Thẩm Vụ không yêu anh ta đến mức chết đi sống lại, thời điểm bản thân không muốn cũng không đồng ý nhượng bộ anh ta.
Sau hai năm, cô chuẩn bị tốt nghiệp thạc sĩ và muốn tiếp tục học lên tiến sĩ, nhưng Trần Ngọc Minh không đồng ý, và đồng thời phát hiện ra bằng chứng Trần Ngọc Minh ngoại tình— anh ta không chỉ một lần mượn danh tài trợ cho những nữ sinh khu vực nghèo khó để thỏa mãn d/ụ/c v/ọ/n/g hèn hạ của mình.
Có chút đau lòng, Thẩm Vụ lập tức quyết đoán đề nghị chia tay.
Cô thành công hoàn thành kì thi tiến sĩ, giáo viên hướng dẫn chính là giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh. Bây giờ gặp lại Trần Ngọc Minh, chỉ cảm thấy anh ta không có chỗ nào hơn được Hàn Tư Ngôn, nghĩ rằng hồi ấy chắc mắt bị mù.
Thẩm Vụ cau mày nhìn anh ta: “Anh nói lăng nhăng gì vậy, tôi sẽ không bao giờ trở lại với anh.”
Đôi mắt Trần Ngọc Minh rất đẹp, lúc nhìn người khác có cảm giác dịu dàng đầy tình cảm, nhưng Thẩm Vụ lại ghét cay ghét đắng, bây giờ chỉ cảm thấy đôi mắt của anh ta phủ bởi mỡ lợn.
Người đàn ông mặc âu phục, nhẹ nhàng nói: “Những sinh viên lúc trước anh tài trợ đã ra nước ngoài rồi, không còn bất kì quan hệ nào với anh nữa. Anh giúp cô ấy hoàn thành bước nhảy vọt, tất cả những gì em nhìn thấy anh làm trước đây chẳng qua là nhận lại một chút hồi đáp thôi.
Anh ta tiếp tục nói: “Đã lâu như vậy rồi, Tiểu Vụ, anh tin rằng anh vẫn là lựa chọn tốt nhất của em.”
Thẩm Vụ chỉ cười, không hề động vào nước ở trên bàn: “Trước đây tôi không biết anh lại tự tin như vậy, người đàn ông như anh, tôi cho dù là thế hệ thứ hai, cũng cảm thấy dơ bẩn.”
Trần Ngọc Minh cô được mặt trời chiếu rọi vào, cổ tay trắng nõn như trong suốt, ánh mắt khẽ chuyển động.
Anh ta không tức giận nhưng vẫn dịu dàng nói: “Vậy thì có sao, Tiểu Vụ, em đồng ý quay lại với anh thì sau này chị gái em tiếp quản công ty, hai nhà chúng ta sẽ cùng hợp tác—”
Anh ta thấp giọng cười xấu xa, tiến lại gần nắm lấy bàn tay mềm mại của cô: “Anh rất nhớ em, Tiểu Vụ, không có người phụ nào quyến rũ ở dưới thân dưới của anh như em…”
Da đầu Thẩm Vụ nóng ran lên, cô xoay cổ tay để thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta, cầm lấy ly nước và hất sang phía anh ta. Cô cau mày mở miệng chửi: “Khốn nạn! Lấy bản thân mình ra mà so sánh với những người đàn ông khác nhiều vào, đừng có lúc nào cũng so sánh phụ nữ với nhau!”
Xung quanh dường như không ai là không nhìn lại đây, Thẩm Vụ trừng mắt lại.
Ngày chia tay với Trần Ngọc Minh, cô đánh cho Trần Ngọc Minh một trận tơi bời, bây giờ cô chỉ nghĩ sẽ làm đúng như vậy. Nhưng chiếc váy đang mặc hôm nay khiến cô không thể đá chân mình lên cao.
Cô nhìn Trần Ngọc Minh từ đầu đến chân, bỗng nhiên cười: “Anh vẫn còn dám mặc một bộ âu phục màu sắc này à?”
Lúc đánh Trần Ngọc Minh, anh ta cũng mặc một bộ âu phục màu xanh đậm như thế này.
Trần Ngọc Minh mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “…. Tiểu Vụ, chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa.”
Thẩm Vụ bái phục da mặt dày của hắn. Cô đứng dậy phủi gấu váy, bình tĩnh nói: “ Trần tiên sinh, tôi nói rõ lại một lần, tôi là người có học, chỉ làm học thuật, không tham dự vào chuyện của công ty, đừng mong có được gì từ tôi. Một người đàn ông 30 tuổi còn rẻ tiền hơn cỏ rác, tôi không ưa.”
Nói xong cô định rời đi thì giọng nói nhàn nhạt của Trần Ngọc Minh truyền đến: “Hàn Tư Ngôn, em thích nó à?”
Thẩm Vụ giật mình, quay đầu lại nhìn biểu cảm trên mặt anh ta, chỉ nhìn thấy anh ta nở nụ cười như kiểu đang bày mưu tính kế.
Cô dừng lại vào bước đến bên cạnh anh ta thấp giọng nói: “Lão già không có tự trọng, anh nên chết đi.”
Sau đó cô liền đi đến quầy lễ tân thanh toán, rời đi và không có gánh nặng tâm lý nào.
Thẩm Vụ ngồi vào trong xe, lập tức gọi điện thoại than thở với chị gái. Cô kể cây ngay không sợ chết đứng, người khác làm đứa con nghe lời cha mẹ, cô thì là đứa em gái nghe lời chị.
Thẩm Vụ hít một hơi, lúc điện thoại được kết nối thì lập tức mếu máo minh oan: “Chị— cái tên Trần Ngọc Minh nhà họ Trần quấy rối em!”
Thẩm Vũ hình như có nói gì đó, Thẩm Vụ sau khi nghe thấy, sự bất mãn trên khuôn mặt mới biến mất.
Bên phía Hàn Tư Ngôn thì cô không hề lo lắng, một mình Hàn Thiến gánh vác công ty gia đình cho đến hiện tại cùng kề vai với gia đình cô, tất nhiên là có thủ đoạn. Hàn Tư Ngôn được mẹ bồi dưỡng rất tốt, sau này cũng nhất định sẽ xuất sắc hơn Trần Ngọc Minh.
Những việc làm ăn này, gia đình cô có ý không muốn để cô liên quan tới, cô cũng không muốn tham gia. Nhưng muốn tìm một lối đột phá từ phía cô cũng không có khả năng lớn.
Vào đêm hôm Hàn Tư Ngôn đến thành phố Tam Mô, trường học cô xảy ra một chuyện lớn.
Khởi công xây dựng Nghiệp Thị, đào được lăng mộ của thời đại Nam Bắc triều, trong tư liệu khảo cổ mới được khai quật có một phần có liên quan đến phương hướng nghiên cứu của giáo viên hướng dẫn của Thẩm Vụ.
Những thứ giáo sư nghiên cứu trong cuộc đời, nghe nói khả năng sẽ có tư liệu về kiến thức mới, thậm chí có thể là bằng chứng ở một phần giả thuyết văn học, lập tức ngồi không vững.
Cô muốn vào viện nghiên cứu với các chuyên gia chuyên nghiệp của các trường đại học khác, cùng nghiên cứu và khai quật bảo vệ những cuốn sách cổ vừa được khai quật. Hạng mục này có tính bảo mật và chuyên môn rất cao, giáo sư đã nhiều tuổi rồi sức khỏe chắc chắn không đủ, phải dẫn theo một trợ lý đi cùng.
Thẩm Vụ có chút do dự.
Những cuốn sách cổ mới được khai quật là sự kiện trọng đại không thể bỏ qua đối với nghiên cứu văn học, khi tham gia nghiên cứu, nếu xuất hiện thành quả mới thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mọi mặt.
Có thể nghiên cứu ra một vài thứ khiến tên tuổi của bản thân và các tiền bối được ghi trong thành tựu lý luận, là điều mà Thẩm Vụ luôn theo đuổi.
Nhưng nếu đi, cô sẽ phải trải qua một cuộc sống gian khổ trong thời gian dài, nửa năm một năm chưa chắc đã có thể vượt qua.
Chàng trai mười mấy tuổi hoạt bát năng động, lâu như vậy không gặp, Hàn Tư Ngôn như con ngỗng đến miệng rồi không biết chừng lại bay mất, Thẩm Vụ thật sự có chút không nỡ. Bây giờ trong lòng cô có có vài suy nghĩ, chính là muốn mãi mãi ở bên Hàn Tư Ngôn, ắt hẳn cũng phải suy nghĩ đến vấn đề của cậu.
Tin tức rất nhanh đã truyền đi, Thẩm Vụ có nhiều nhất là ba ngày. Cô cũng rất đau đầu, nhất thời không biết phải làm gì trước. Mọi chuyện đều phải phân nặng nhẹ, có gấp gáp hay không, cô yên lặng nghĩ ngợi một lát rồi vẫn quyết định là phải bắt đầu sự nghiệp trước.
Nộp đơn đăng ký cho giáo sư, Thẩm Vụ nhẩm tính ngày thi của Hàn Tư Ngôn. Cô dự tính, có thể giấu đến lúc cậu thi đại học xong rồi mới nói chuyện này.
Dù sao, được ngày nào hay ngày đấy. Thẩm Vụ chán nản vùi đầu trong đống sách vở, lặng lẽ ngửi mùi thơm của mực trên cuốn sách.
————————
Hướng đi của cốt truyện này, bất ngờ đúng không! Vốn định viết một chương ngọt ngào nhưng mối quan hệ và tình cảm của nhân vật chính thuận buồm xuôi gió, tôi luôn cảm thấy nam chính hơi ngây thơ nên thêm vào một phần gương vỡ lại lành.
Gương vỡ lại lành cũng là sở thích của tôi!!!
Những độc giả không thể chấp nhận, cốt truyện sau này phải cẩn thận quan sát