Thượng Chi Đào đã dẫn theo ê kíp của cô tham dự hội nghị đại lý quảng cáo vào cuối năm nay. Loan Niệm lái xe đến Cáp Nhĩ Tân, đưa cô và Luc cùng về Bắc Kinh.
Lần cuối Luc ngồi xe đi đường xa trên con đường cao tốc này là năm mà nó rời khỏi Bắc Kinh. Người bạn đưa nó về Cáp Nhĩ Tân nói trước kia nó cũng đi đi về về mấy lần đều không sao, vậy mà lần đó nó lại say xe, nôn mấy lần.
Luc của hôm nay rất ngoan ngoãn. Nó ngồi ở hàng ghế sau nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ thay đổi từng chút một, càng đi vào trong các cửa ngõ, tuyết rơi ngày càng ít.
Thượng Chi Đào ngồi bên ghế phụ mở máy tính làm việc. Hiện tại đang là cuối quý, lại gặp đúng lúc cuối năm, cả đội ngũ công ty đều thi đua thành tích. Lớp nhân viên trẻ trong công ty được chia thành hai lớp A và B, hai mươi tư giờ luôn có người túc trực.
Có lúc nhìn mọi người thức khuya đến nỗi không ra hồn người, Thượng Chi Đào cũng rất đau lòng, cô bắt đầu bắt tay tuyển người trên thị trường.
Cô nói với Trương Lôi: “Em không biết đại lý quảng cáo khác của công ty các anh như thế nào, em hi vọng nhân viên của em có thể hạnh phúc một chút. Nhân viên nữ có thể có thời gian đi xem phim, hẹn hò sau khi tan làm; Nhân viên nam có thể hẹn bạn bè đi uống rượu hoặc đi chơi game.”
“Thế nên em không phải nhà tư bản điển hình.” Trương Lôi đưa ra kết luận như vậy.
Thượng Chi Đào không muốn làm nhà tư bản, cô mong rằng xung quanh cô bớt được phần nào sự tàn ác.
Hiện tại cô đang xử lý hai việc qua máy tính, việc thứ nhất là xem hồ sơ lý lịch mà các nhân viên gửi cho cô, việc thứ hai là viết kế hoạch năm tới.
Công ty của Thượng Chi Đào là đại lý quảng cáo mới bước chân vào trong lĩnh vực này, một ngày tiêu tốn 20 ngàn đến 300 ngàn, ước tính sang năm sẽ đạt 400 ngàn, như vậy doanh thu kinh doanh năm sau là 140 triệu, cô có 7% lợi nhuận ròng. Thượng Chi Đào hạch toán rõ ràng, đến tháng Ba năm sau, cô sẽ tất toán khoản vay thế chấp nhà. Đến tháng Năm, cô có thể thế chấp để mua ô tô.
Công cuộc đổi đời này quá mệt mỏi, may mắn thay cô đã chọn đúng thị trường, tìm được một con đường sống cho mình và nhân viên của mình.
Cô vừa viết kế hoạch kinh doanh vừa hỏi Loan Niệm: “Em biết vấn đề này hơi nhạy cảm… nhưng em chỉ đơn thuần là tò mò, thu nhập hàng năm của anh rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Em hỏi khoản thu nhập nào?”
“? Anh có mấy khoản thu nhập?”
“Nếu là tiền lương thì có lương cứng, hoa hồng cổ phiếu và cả tiền thưởng cố định. Em chưa làm ở Lăng Mỹ bao giờ à? Em hỏi anh có mấy khoản?”
“Vậy là vẫn có khoản thu nhập khác?”
“Chứ sao? Anh luôn nói là đừng có bỏ trứng vào một giỏ rồi mà.”
Thượng Chi Đào ngẫm lại, cảm thấy anh nói có lý. Thế là cô lại hỏi: “Vậy những khoản thu nhập khác…”
“Đầu tư bất động sản, đầu tư cổ phiếu, quán bar và những khoản thu khác nữa.”
…
Thượng Chi Đào nghĩ, thời đại này đúng là có một số người luôn chạy trước thời đại, trong khi bạn chơi tất tay không còn đường lùi nào khác, có người đã bỏ trứng vào những chiếc giỏ khác nhau rồi.
Một lát sau, Loan Niệm trả lời nghiêm túc: “Thu nhập hàng năm gần hai mươi triệu. Tiền lương chiếm tỉ lệ không cao.” Ban nãy anh đã nghiêm túc tính toán lại một lượt.
“Được. Đến năm 2022 thu nhập một năm của em có lẽ sẽ ngang bằng với anh.”
“Thế thì anh sẽ không tiến bộ nữa à?” Loan Niệm liếc cô một cái, hỏi cô: “Nhiều tiền rồi định làm gì thế?”
“Mang đi quyên góp.” Thượng Chi Đào nói một cách nghiêm túc: “Em đã nói chuyện với Lâm Xuân Nhi, em sẽ quyên góp 15% mức thu nhập của em. Càng lớn tuổi càng muốn làm công ích.”
“Em mới bao nhiêu tuổi chứ?” Loan Niệm cười cô, “Nhưng anh ủng hộ em. Anh cũng bị Tống Thu Hàn kéo vào trong tổ chức của bọn họ. Chưa biết chừng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau đấy.”
“Hi hi.”
Hai người nói chuyện suốt đoạn đường đến Bắc Kinh, khi xe lái vào khu biệt thự thì đã về khuya.
Loan Niệm dừng xe ở bốt an ninh để lấy hàng chuyển phát, khi cửa kính hạ xuống, người đàn ông mặc đồ vest đứng bên cạnh nhân viên bảo vệ đột nhiên nói một câu: “Cô Thượng, Luc!”
“Anh vẫn còn nhớ tôi à.” Thượng Chi Đào cười nói với anh ta, “Bây giờ lại được thăng chức rồi sao?”
“Vâng. Tôi đã thầu hết công việc bảo an trong khu này rồi.”
“Chà!” Thượng Chi Đào thật lòng vui mừng cho anh ta, “Anh giỏi quá, chúc mừng anh.”
“Không có gì. Văn phòng của chúng tôi ở ngay bên cạnh tiệm thú cưng, cô Thượng rảnh có thể đến đó ngồi chơi.”
“Được! Tôi nhất định sẽ tới!”
Thượng Chi Đào và nhân viên bảo vệ cũ đều có chút bùi ngùi, đã mười năm trôi qua rồi, kể từ lần đầu tiên cô tới khu nhà ở của Loan Niệm để lấy tài liệu rồi anh ta gọi xe giúp cô. Xã hội có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, họ cũng có những thay đổi chóng mặt.
Loan Niệm xếp hàng chuyển phát xong, gật đầu với nhân viên bảo vệ, “Ngày mai tôi qua.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào cảm thấy câu này hơi kỳ lạ, bèn hỏi anh: “Thế là sao?”
“Hôm nay anh đã nói đến ‘khoản thu khác’ trong thành phần thu nhập của anh.”
“Anh đầu tư vào dự án bảo an của anh ấy sao?”
“Ừm hứm.”
Đây cũng là cơ duyên. Một hôm Loan Niệm đến bốt bảo an để làm chút việc, nghe thấy viên bảo vệ kia nói chuyện điện thoại: “Tôi chỉ mượn ba trăm ngàn, nhất định có thể kiếm được tiền, là nhận hợp đồng bảo an.”
Thế là anh nói với anh ta: “Để tôi đầu tư cho, anh trừ đi tiền vốn rồi trả tôi mười phần trăm mỗi năm.” Thực ra đó cũng không đáng là bao, một năm được nhận năm đến sáu mươi ngàn, nhưng Loan Niệm cảm thấy con người viên bảo vệ này rất tốt, anh nhìn người chuẩn, nên đã đầu tư một khoản nho nhỏ này.
Thượng Chi Đào nghe Loan Niệm nói xong, cảm thấy con người anh vẫn kỳ lạ như xưa. Rõ ràng anh có một khuôn mặt bạc tình, vậy mà cũng thích làm việc thiện.
Về đến nhà Loan Niệm, vui nhất vẫn là Luc.
Nó chạy tới chạy lui từ tầng trên xuống tầng dưới, dường như đã quay lại địa bàn của mình. Vừa mới hưng phấn là nhấc chân lên ngay.
Thượng Chi Đào cuống đến mức lạc cả giọng: “Luc!” Dường như Luc đã quay về lần đầu tiên nó đến nơi này, dù thế nào cũng phải tè một vũng trong nhà để chiếm địa bàn.
“Em bị sao vậy Luc! Em không được cứ đến nơi mới là phải để lại ký hiệu, em biết chưa?” Thượng Chi Đào bắt đầu dạy dỗ nó: “Em không thể nhịn tiểu được sao!” Thậm chí cô còn nhéo tai nó, không dùng nhiều sức nhưng trông vẻ thì rất đáng sợ.
“Em bị hâm à?” Loan Niệm bỏ tay cô ra, “Nó là chó, nếu cái gì nó cũng kiểm soát được thì chẳng phải biến thành người rồi sao? Con người còn không kiểm soát được mọi thứ kia kìa! Con người uống nhiều còn tè bậy bên ngoài kia kìa!”
“Em dịu dàng với Luc chút đi, nó mới bao lớn? Ngày nào em cũng quát nó làm gì?”
…
Thượng Chi Đào bị Loan Niệm quạt cho một trận, nhìn sang Luc thì thấy nó ngoác miệng trông hết sức vui vẻ.
Loan Niệm nói với nó: “Đi nào, đi tưới hoa trong khu thôi.”
Thượng Chi Đào có chết cũng không chịu nhúc nhích nữa, ngồi trên xe cả một ngày, nhìn máy tính cả một ngày, cô đã mệt rũ người. Chỉ muốn ngồi trên sofa, trả lời tin nhắn công việc.
Loan Niệm đưa Luc đi dạo rất lâu.
Luc rời khỏi nơi này, đột nhiên được quay lại nơi này, nên nó lại bắt đầu diễu võ giương oai. Nói cho cùng nó chỉ là chú chó chê nghèo ưa giàu, nó chỉ thích chỗ này của Loan Niệm, khu nhà rất rộng, có rất nhiều thảm cỏ cây cối và có rất nhiều những cô chó xinh đẹp. Điều quan trong nhất là, Luc cảm thấy đi dạo ở nơi này cùng Loan Niệm là an toàn nhất.
Nó vô cùng vui vẻ, vì thế nó không muốn về nhà. Loan Niệm cũng mặc kệ nó, dắt nó đi cả vòng lớn bên ngoài khu biệt thự.
Lúc đi qua tiệm thú cưng, Luc nghiêng đầu đứng ở đó, một lúc sau lại nhảy chồm lên người Loan Niệm, quay về hướng kia mà sủa, có lẽ nó muốn nói rằng: “Chỗ tắm rửa kia! Tôi không đi!”
“Ngày mai con đi cũng phải đi mà không đi cũng phải đi. Con đã đen đến mức nào rồi này?” Loan Niệm vừa bế nó đi, vừa véo tai nó, trấn an nó.
Thượng Chi Đào đã ngủ thiếp ngay trên sofa, điện thoại rơi xuống thảm trải sàn mà cô cũng không biết. Loan Niệm vào nhà đúng lúc cô trở mình, cả người co ro trên sofa. Cô luôn nằm trong tư thế này, thậm chí không lên tầng.
Lúc nào cũng cho rằng đây không phải nhà mình.
Loan Niệm véo má cô, “Đi lên tầng ngủ.”
Thượng Chi Đào mơ màng đáp lại, đứng dậy, tựa đầu trước ngực anh, Loan Niệm khom người bế cô lên, đưa cô và Luc lên lầu.
Phòng ngủ của anh vẫn giống như trước đây, không hề có độ ấm, sạch sẽ gọn gàng, nhưng đệm giường của anh vẫn dễ chịu như vậy.
Thượng Chi Đào thích nhất tiêu chuẩn chọn chăn đệm của Loan Niệm, vì thế sau khi cô trang hoàng căn nhà của mình, cô cũng mua đồ chăn ga gối đệm theo sở thích của Loan Niệm trước đây. Dù thế nào cũng phải ngủ trên chiếc giường dễ chịu, như vậy thì sự mệt mỏi cả ngày sẽ dễ dàng bị xua tan.
Loan Niệm đặt cô lên giường, cởi dép và áo len cho cô. Thượng Chi Đào trở mình rồi tiếp tục ngủ. Khi cô trở mình một lần nữa, cô rơi ngay vào trong lòng Loan Niệm.
Cô vẫn không ngủ ngoan như ngày nào, Loan Niệm bắt buộc phải gác chân khóa chặt người cô, như vậy mới tránh được cô đạp anh rơi xuống giường, mỗi lúc như thế anh rất khó kiềm chế mình không đạp lại.
Suy cho cùng vẫn cần phải làm quen, bình thường quen ngủ một mình, dù mấy lần hai người cố tình ngủ cùng một giường nhưng còn rất nhiều thói quen khó bỏ. Dù ở trong mơ cả hai cũng phải kiềm chế lẫn nhau, ngủ một giấc mà như đánh trận, ngày hôm sau thức dậy cả hai đều có chút phờ phạc.
Thượng Chi Đào xem đồng hồ, hội nghị đại lý quảng cáo diễn ra vào buổi chiều, thế là cô lại ngủ bù hơn một tiếng đồng hồ nữa sau khi Loan Niệm thức dậy, khi mở mắt ra một lần nữa cuối cùng cũng không thấy mệt nữa. Loan Niệm để lại một tờ giấy nhắn cho cô: [Bữa sáng ở dưới nhà, anh đưa Luc đi tắm.]
Như thể đưa Luc đi tắm là một chuyện vô cùng quan trạng, đáng phải kỷ niệm.
Thượng Chi Đào ăn sáng xong lại nằm lên giường, nhìn thấy Loan Niệm để một cuốn sách trên tủ đầu giường, bèn cầm lấy xem. Trong sách có một tờ giấy cũ sờn, Thượng Chi Đào nhìn một cái là ngây ra tại chỗ.
Thượng Chi Đào, cũng là tôi, danh sách nguyện vọng trước năm 30 tuổi:
1, Đưa ba mẹ đi du lịch
2, Học tiếng Anh
3, Học lái xe
4, Học tiếng Pháp
5, Đi Tây Tạng
6, Xuất ngoại
7, Đọc 200 cuốn sách
8, Mua xe
9, Mua một căn hộ nhỏ ở Bắc Kinh
10, Sống cùng người yêu
Liệu có phải mỗi cô gái đều có danh sách nguyện vọng như này? Viết trên giấy hoặc khắc ghi trong lòng.
Ngày cuối cùng Thượng Chi Đào ở Lăng Mỹ, cô đã sắp xếp lại bàn làm việc trước khi đi. Cô mang hết đồ dùng văn phòng, sách vở tham khảo của mình đi, chỉ còn một tờ giấy ghi danh sách nguyện vọng nằm dưới đáy ngăn kéo. Cô lấy ra nhìn nó rất lâu, cuối cùng vẫn để nó ở lại đó. Cô đã thực hiện được rất nhiều nguyện vọng, chỉ có ba nguyện vọng cuối cùng vẫn chưa được đánh dấu tích, về sau chỉ cần nghĩ đến thôi cô đã thấy tiếc nuối.
Vào một ngày sau khi Loan Niệm trở về từ Mỹ, anh ở lại công ty đến rạng sáng, trong văn phòng không một bóng người. Anh ngồi đó nhìn về chỗ làm việc của Thượng Chi Đào cách cửa sổ thật lâu, cuối cùng vẫn đi tới bàn làm việc của cô, ngồi vào chiếc ghế cô từng ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của anh. Sáu năm qua, không biết bao nhiêu lần cô đã ngồi đây nhìn anh chăm chú.
Bàn làm việc của cô sạch trơn, cô lao công ngào nào cũng lau dọn, mấy ngày nữa sẽ có nhân viên mới ngồi vào chỗ này. Loan Niệm ngồi đó một lúc lâu, trước khi đứng dậy anh đã mở ngăn kéo ra và nhìn thấy danh sách nguyện vọng của cô.
Thượng Chi Đào viết chữ rất đẹp, là người viết đẹp nhất trong số những người anh quen biết. Người khác học đàn, ca hát, nhảy múa, còn cô thì học viết chữ, lặng lẽ viết hết chữ này tới chữ kia. Các nguyện vọng của cô đã được đánh dấu tích, nhưng cô vẫn chưa có một căn hộ nhỏ, cũng chưa thể ở bên người mình yêu trước 30 tuổi.
Loan Niệm dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng cô ngồi đây viết ra những nguyện vọng này trong buổi tối muộn tịch mịch, chắc hẳn cô đã nghĩ rất nhiều về mỗi một nguyện vọng, cho nên cô mới nghiêm túc viết chúng ra.
Ngày hôm đó anh vô cùng khó chịu.
Loan Niệm đã mang tờ giấy đó đi, kẹp nó vào trong cuốn sách để bên gối mình. Tờ danh sách nguyện vọng này đã cùng anh đọc qua biết bao cuốn sách.
Thượng Chi Đào chưa từng nghĩ Loan Niệm là người như thế này. Anh yêu ghét rõ ràng, làm việc luôn dứt khoát, từ trước tới giờ anh luôn để mặc người khác tới lui tự do, chưa từng níu kéo, thậm chí vào cái ngày cô chia tay anh, cách níu kéo của anh cũng chỉ là câu nói với cô: Cô nghĩ cho kỹ, rời đi rồi thì đừng có quay lại.
Vậy mà anh lại giữ danh sách nguyện vọng của cô, đặt nó trong cuốn sách bên gối của anh.
Thượng Chi Đào lặng lẽ kẹp tờ giấy ở trong sách rồi đặt cuốn sách về chỗ cũ. Chuẩn bị ra ngoài tham dự hội nghị đại lý quảng cáo.
“Em lái xe của anh đi.” Loan Niệm gọi điện cho cô: “Hôm nay anh không ra ngoài.”
“Không cần đâu. Tối em hẹn Tôn Vũ uống rượu, không lái xe đâu.”
Thượng Chi Đào hẹn gặp Tôn Vũ ở hội nghị, vì Tôn Vũ là khách hàng trọng yếu nên được Trương Lôi đích thân mời làm khách quý trong diễn đàn. Thực ra cũng không hẳn là mời, mà là gửi một thư mời trực tuyến rồi nói với cô ấy: [Không đến không được.]
Tôn Vũ đã chia sẻ tác động tích cực của quảng cáo trực tuyến đối với công ty của cô ấy trên diễn đàn, Thượng Chi Đào ngồi dưới yên lặng lắng nghe. Sau khi hội nghị kết thúc còn có buổi tiệc tối dành cho đại lý quảng cáo, cô đến đó ngồi một lúc, làm quen một số giám đốc đại lý quảng cáo, cũng nghe được một số kiến thức mới mẻ.
Hơn 8 giờ, cô và Tôn Vũ rời khỏi buổi tiệc, đến thẳng quán thịt nướng mà trước kia hai người thích ăn nhất.
Quán nướng này vẫn mở cửa, việc làm ăn không còn lớn như trước, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mỗi người một chai rượu Tiểu Nhị.
Miệng chén thủy tinh bị mẻ một chỗ, hai người tươi cười cụng chén, “Bị mẻ thì mới viên mãn.”
Có thể là vì xa cách mấy năm hai người mới ngồi ở chốn cũ, cho nên cả hai đã uống rất nhiều rượu, nhắc lại rất nhiều chuyện xưa, nhưng cả hai đều không cố tình né tránh cái tên kia nữa.
Hai cô gái đều uống ngà ngà say. Ra khỏi quán thịt nướng, rẽ trái rồi rẽ phải, sẽ quay lại lối vào tòa nhà kia.
Tôn Vũ vừa nôn xong, ngửa cổ nhìn ô cửa sổ kia thật lâu rồi nói với Thượng Chi Đào: “Hay là chị mua lại chỗ này nhé.”
“Đừng.” Thượng Chi Đào ôm chặt cô ấy, “Chuyện đã qua hãy để nó trôi qua.”
“Anh ấy ở trong mây, cũng ở trong tim chị.”