Bác sĩ Lương đột nhiên nổi hứng đón giao thừa vào đêm ba mươi, bốn người một chó ngồi trong phòng khách, nói hết những chuyện cần nói. Thượng Chi Đào đã bôn ba mấy ngày liền, vẫn chưa hết mệt mỏi. Cô không nhịn được ngáp một cái, đôi mắt rướm nước mắt.
Bác sĩ Lương cảm thấy cô rất thú vị, đã buồn ngủ đến mức này rồi mà vẫn ngồi ngay ngắn trên sofa, không chút thất thố. Bà cảm thấy Loan Niệm đã yêu được một người hiếm có.
Đúng là như vậy.
Từ nhỏ Loan Niệm đã kén chọn, thứ anh thích phải là thứ đặc biệt và tốt nhất, ngay cả bạn bè của anh cũng vậy. Bác sĩ Lương mới tiếp xúc với Thượng Chi Đào một thời gian ngắn, đã biết đại khái tại sao Loan Niệm lại yêu cô.
Nhìn lại Loan Niệm, anh đang cúi đầu xem tạp chí, thi thoảng lại nhìn Thượng Chi Đào một cái. Thấy cô ngáp ngủ, bèn nhấc chân hích cô, “Đang đón giao thừa đấy, đừng có lười.” Anh đang nói cho bác sĩ Lương nghe, bày tỏ sự bất mãn với yêu cầu đón giao thừa của bà.
Bác sĩ Lương hích chân bố Loan một cái, nói: “Không đón giao thừa nữa, buồn ngủ rồi.” Bà quay sang nói với Thượng Chi Đào: “Đào Đào cũng đi ngủ đi.” Sau đó bà kéo cô đứng dậy, đưa cô đến phòng ngủ phụ, “Đây là phòng của Loan Niệm, nó mới ở có một lần. Con ngủ tạm một đêm nhé.”
“Vậy con ngủ ở đâu?” Loan Niệm hỏi bác sĩ Lương.
“Con ngủ trong phòng nhỏ kia kìa.”
“Con không ngủ phòng nhỏ. Dựa vào đâu mà bắt con ngủ phòng nhỏ?” Anh bước vào phòng một bước rồi nói: “Thượng Chi Đào, em vào đây.”
“Thế thì em ngủ ở phòng kia.”
Thượng Chi Đào cảm thấy có mặt phụ huynh ở đây mà ngủ cùng một phòng với anh thì không được tự nhiên. Loan Niệm túm lấy cổ áo cô, “Phòng kia có chuột, dài năm mươi xăng ti. Còn có gián, to bằng vốc tay.” Anh kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Thế này thì không phải phép!”
“Sao lại không phải phép?”
“Ngủ cùng một phòng trước mặt phụ huynh.”
“? Có làm gì với em đâu. Sau này kết hôn, cũng cả đời không ngủ dưới một mái nhà à?” Loan Niệm hỏi cô.
…
Thượng Chi Đào nghe thấy hai chữ “kết hôn” thì ngẩn ra. Loan Niệm thì gõ đầu cô như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Đi ngủ mau!”
Thượng Chi Đào ra ngoài cũng không được mà nằm xuống cũng không được, cảm thấy khó xử.
Loan Niệm đứng dậy bế bổng cô lên rồi ném lên giường, “Cái phòng kia có gián thật.”
Anh tắt điện rồi ôm chặt cô, còn cười nhạo cô: “Sao nhiều quy tắc cứng nhắc thế không biết?”
Thượng Chi Đào muốn phản pháo lại thì bị anh bịt miệng: “Đi ngủ!”
Loan Niệm không muốn ra vẻ chính nhân quân tử, cũng không muốn bị trói buộc bởi những lễ tiết kia. Anh biết bố mẹ mình là người như thế nào, họ chỉ mong sao Thượng Chi Đào ngủ cùng một phòng với anh, chỉ mong sao ngày mai hai người đi đăng ký kết hôn ngay. Có như vậy thì họ mới có thể đẩy anh đi được rồi.
Hai ông bà cực kỳ thích Thượng Chi Đào. Loan Niệm có thể nhìn ra được, nhất là bác sĩ Lương. Không phải lúc nào bà cũng như thế này, Loan Niệm có thể phân biệt được sự khách sáo ngoài mặt và sự yêu mến thật lòng.
Thượng Chi Đào buồn ngủ díu mắt, xoay người lại nằm đối diện với Loan Niệm, đầu vùi trong khuỷu tay anh, chân thì nhét vào giữa hai chân anh, đây là tư thế ngủ rất dễ chịu mà cô mới phát hiện vào hôm qua, cô bất chợt bật cười.
“Loan Niệm.” Thượng Chi Đào khẽ gọi tên anh.
“Hửm?” Loan Niệm khẽ đáp lại cô, nghe giống như trong nhà cách âm không tốt cho lắm, sự thực thì đúng là căn nhà cũ cách âm không tốt lắm. Nhưng giọng của họ nhỏ đến mức khiến người kia nghe thôi cũng rất tốn sức, tựa như hai đứa trẻ đang khúc khích trong bóng tối.
“Em thích bác sĩ Lương.” Thượng Chi Đào nói.
“Không thích bố anh?”
“Cũng thích.”
“Còn anh?”
“Thích.”
Giọng Thượng Chi Đào càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô thỏa mãn ngủ thiếp đi. Loan Niệm lắng nghe tiếng thở bằng âm mũi của cô, cũng lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi hai người thức dậy, bác sĩ Lương và bố Loan đã đến nhà bạn rồi, bác sĩ Lương gửi tin nhắn cho Loan Niệm: [Bọn trẻ các con tự đi chơi đi.]
“Muốn đi đâu chơi?” Lúc ra khỏi nhà, Loan Niệm hỏi Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào có chút nhớ phong cảnh trên núi, quán bar của anh, còn có ánh trăng và trời sao mà chỉ cần ngồi trước cửa sổ sát đất là nhìn thấy được. “Muốn đi lên núi. Lúc này có phải đang vắng lắm không? Quán bar vẫn mở chứ?”
“Vẫn mở. Đi nào.”
Quản lý quán bar đã làm việc ở chỗ Loan Niệm gần chục năm, anh ta thích sống ở trên núi, vì thế quán bar của Loan Niệm một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chưa từng đóng cửa. Điều kỳ lạ là, bất kể là kỳ nghỉ lễ gì hay thời tiết ra sao, lúc nào cũng có người đến quán bar. Có người mang theo máy tính và sách vở lái xe vượt đường xa mà đến, ngồi trong quán đến tận tối. Có một thời gian, quản lý quán bar luôn lấy làm lạ khi nhìn những người này, anh ấy hỏi Loan Niệm: “Sao người cô độc lại nhiều thế này nhỉ?”
Lúc đó Loan Niệm không đáp lời anh ấy, bởi vì chính anh cũng cô độc.
Luc vẫn nhớ con đường lên núi, còn chưa đến nơi mà nó đã vô cùng phấn khích, liên tục chạy vòng vòng ở hàng ghế sau. Đến nơi, cửa vừa mới mở mà nó đã lao ra ngoài, đầu tiên là chạy đến con đường nhỏ mà Loan Niệm thường dẫn nó đi tè một bãi, chiếm lại cả ngọn núi này cho mình. Sau đó nó mới chạy về phía quán bar, Loan Niệm đã mở cửa chờ ở đó, nó lao vào trong, trông thấy quản lý quán bar là nhảy lên, sủa oang oang: Thịt của tôi đâu! Thịt của tôi đâu!
Trí nhớ của loài chó thật là tốt.
Quản lý quán bar hết nhìn Thượng Chi Đào rồi lại nhìn Luc, nói với vẻ khó tin: “Tôi còn tưởng cả đời này không được gặp hai người nữa đấy!”
Loan Niệm lạnh mắt nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức im bặt, dẫn Luc đi ăn thịt. Lần trước Loan Niệm tới đây, anh đột nhiên lấy đi một ít thịt, còn nói với quản lý quán bar rằng: “Luc nhất định sẽ tới.”
Thượng Chi Đào tươi cười xoay người lại, nhìn thấy bức ảnh lớn trong góc tối.
Hai người trong ảnh đứng ở khu phố của Lhasa, vào lúc tuổi xuân rực rỡ nhất.
Cô nhìn bức ảnh đó bằng ánh mắt không dám tin, cô cứ ngỡ suốt đời này cũng không thể nhìn thấy nó nữa. Những bức ảnh bị cô kẹp vào trong sách đã sớm bị cô bỏ lên tầng trên cùng của giá sách, chúng bị cô bỏ xó cùng với quãng thời gian ấy.
Hai người họ ở trong ảnh thật là đẹp.
Là một năm nọ, Loan Niệm làm việc đến khuya mới tan ca, lái xe rời khỏi công ty. Hôm đó là lễ Thất tịch, anh đã trải qua một trận kẹt xe khiến người ta chán chường. Người trên đường như mắc cửi, những cô gái trẻ ôm hoa tươi nép vào người bạn trai, đâu đâu cũng là sự náo nhiệt. Chỉ có một học sinh trung học ngồi dưới biển báo trạm xe buýt, ôm một quyển sách mà đọc, sự huyên náo xung quan không hề dính dáng tới cô.
Là một Thượng Chi Đào ở tuổi 22 xuống khỏi xe buýt ròi chạy vào trong thang máy, nhấc một chân để đỡ chiếc balo dày cộp để nhét cuốn sách tiếng Anh thương mại vào bên trong.
Cảm giác suy sụp đến một cách bất chợt.
Sáng sớm hôm sau Loan Niệm đã bay ngay đến Lhasa, đứng trên con đường người qua kẻ lại nhìn về phía tiệm chụp ảnh nọ, bức ảnh của họ vẫn còn treo ở đó. Chủ tiệm nói, sau này anh ta không còn chụp được bức ảnh nào đẹp như thế nữa.
Một mình anh ở Lhasa ba ngày, sau đó lại đến Nyingchi. Anh ở đó, hồi tưởng lại chuyến du lịch nói đi là đi ngay của họ. Đó là chuyến du lịch mà anh thích nhất trong đời.
Thượng Chi Đào nhìn bức ảnh đó rất lâu, cuối cùng nói với Loan Niệm: “Nhìn đi, sớm biết bản thân mình yêu em đến thế, sao lúc đầu không đối xử tốt với em chút nữa?”
“Im miệng.”
Loan Niệm không muốn nghe lời cười nhạo của cô, đi vào trong quầy, “Uống gì?”
“Gì cũng được.”
Thượng Chi Đào thích ngắm Loan Niệm pha chế rượu.
Trước giờ anh vẫn hoang dã, động tác pha rượu không hề gò bó, đôi lúc cúi xuống để khắc đá thì rất chuyên chú. Thượng Chi Đào nhoài người trên quầy bar để ngắm anh, anh pha rượu rất lâu, chờ anh pha xong rồi mang ra ngoài, một vầng trăng lạnh nằm trong ly, xung quanh là rượu xanh thẳm, tựa như thuốc độc.
“Rượu này tên là gì?”
“Trăng sáng soi lối người quay về.”
Loan Niệm hiếm khi tỏ ra lãng mạn, dăm ba lần lãng mạn trong đời anh đều dành hết cho Thượng Chi Đào. Anh nhìn Thượng Chi Đào nhấp một ngụm rượu, là thứ rượu có vị chua ngọt, ngấm dần dần mà cô thích.
“Rượu ngon.” Cô gật gù, đi vào trong quầy, “Em cũng muốn pha một ly rượu.”
“Em biết?”
“Từng học một chút.”
Mấy năm qua Thượng Chi Đào lại có những tiến bộ khác. Cô đi học Yoga trên không cùng với Hạ Vân đang phục hồi sau sinh. Đi học múa cột cùng Thượng Chi Thụ để giết thời gian. Sau này, cô lại tự mày mò học pha chế rượu một thời gian.
Lão Thượng luôn cười cô thích mua việc vào người, cô đáp lại một cách hùng hồn: “Con đang khai phá độ rộng của cuộc đời con.”
Đôi tay chuyển động thoăn thoắt trong không trung, viên đá lọt vào ly phát ra âm thanh, Loan Niệm nhìn cô pha chế một cách thành thục, một lúc sau cô bưng ra một ly rượu có màu trắng, bèn hỏi cô: “Gọi là gì đây?”
“Tuyết trắng tinh khôi.” Cô nháy mắt, đáp bừa. Nhưng rượu trong ly giống như lớp tuyết đọng trên đỉnh núi phía trước, cũng coi như hợp cảnh.
Hai người mang ly rượu đến trước cửa sổ đển thưởng thức, cứ thế tiêu mòn khoảng thời gian đầu năm. Trên núi quá đỗi tĩnh lặng, như thể ngay cả phiến lá khô rơi xuống cũng có thể nghe thấy âm thanh.
“Ngày mai đưa em về Cáp Nhĩ Tân.” Loan Niệm nói với cô, “Về kịp những ngày cuối của Tết.”
“Vâng. Vậy anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?”
“Em nói xem?” Loan Niệm nhìn cô một cách ẩn ý, một lúc sau anh mới nói: “Nếu một thời gian nữa bố mẹ anh đến nhà em thăm hỏi, em thấy có tiện không?”
“Hả?”
Thượng Chi Đào nhất thời không kịp phản ứng, không biết tại sao vợ chồng bác sĩ Lương lại ghé thăm nhà cô.
Loan Niệm hiểu tập tục, dù rằng không nhiều nhặn gì. Nếu hai người muốn kết hôn, bố mẹ hai bên nhất định phải gặp nhau một lần. Ngồi lại cùng nhau để bàn bạc chuyện của con cái cho rõ ràng.
Thượng Chi Đào quá khờ khạo, căn bản không thể cảm nhận được tấm lòng của anh.
“Đến được không?” Loan Niệm hỏi cô.
“Được chứ.” Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng phản ứng lại, “Chúng ta sắp bàn đến chuyện cưới xin sao?”
Loan Niệm chỉ nhìn cô một cái mà không nói gì.
Anh đã thuê một mảnh đất trên núi, anh muốn trồng hoa hồng trên khu đất đó. Chờ đến khi hoa hồng nở rộ, anh sẽ tặng cô cả một vườn hoa.
Chủ đề này cứ thế trôi qua.
Loan Niệm đưa Thượng Chi Đào về quê, đến nhà cô ăn bữa cơm chính thức. bố mẹ của Thượng Chi Đào đã rất thân thuộc với anh, bốn người ngồi với nhau không một chút cảm giác xa cách. Họ cùng nói cùng cười, Loan Niệm còn uống chút rượu với Lão Thượng.
Lão Thượng vẫn thích chuốc rượu anh, mỗi lần uống được sáu lạng rượu anh liền giả vờ say gục xuống bàn không dậy nổi. Sau này Lão Thượng biết thừa trong lòng, nhưng cũng không vạch trần anh.
Loan Niệm ở bên Thượng Chi Đào đến mùng 8 Tết mới quay về Bắc Kinh.
Ăn Tết xong, Thượng Chi Đào muốn gia nhập làn đua mới, đồng thời làm đại lý quảng cáo cho một công ty khác. Thế là cô lại bắt đầu chuỗi ngày bận rộn không quản ngày đêm.
Cô hỏi ý kiến giám đốc kênh về chuyện gia nhập đường đua mới, giám đốc kênh tìm giúp cô hai khách hàng cấp hai, để cô chạy quảng cáo trên mấy tài khoản trước để luyện tay. Thượng Chi Đào nghe theo ý kiến, tập trung rèn luyện.
Mặc dù cô rất bận, nhưng cô không giống như trước đây, bận một cái là bỏ quên Loan Niệm ra sau đầu. Cô sẽ gửi tin nhắn cho anh sau khi cô họp xong hoặc sau khi gặp khách hàng, đôi khi cô sẽ thảo luận một số vấn đề với anh, đôi khi chỉ đơn giản là làm nũng. Còn Loan Niệm ư, cách hồi đáp của anh vẫn ngắn gọn như trước. Thế nhưng anh luôn luôn gọi thẳng cho cô sau khi nhận được tin nhắn của cô, để nói mấy câu với cô.
Thượng Chi Đào hay nói với anh là: “Em nhớ anh.”
Anh luôn đáp lại rằng: “Ừ, biết rồi.”
“Thế anh có nhớ em không?”
“Ừ.”
“Có nhớ hay không? Em muốn anh nói thẳng ra.”
Loan Niệm luôn ngập ngừng một chốc, sau đó mới nói: “Nhớ.”
Họ thật sự đang yêu như những cặp tình nhân khác, sau khi cả hai đều đã qua tuổi ba mươi.
Vừa hay họ đều rất chín chắn, cũng không hề nóng vội, muốn dùng cả đời này để từ từ tận hưởng tình yêu này.
Có những đêm khuya, khi cả hai đều đã hết bận bịu, họ sẽ gọi một cuộc điện thoại trước khi ngủ. Có lúc họ sẽ cãi nhau qua điện thoại, nguyên nhân vẫn là vì Loan Niệm không biết nói chuyện và anh bày tỏ quan điểm vẫn thẳng thắn như trước. Nhưng đó cũng chỉ là cãi nhau mà thôi, Thượng Chi Đào sẽ không thật sự để bụng, vì cô đã hoàn toàn hiểu thấu Loan Niệm là người như thế nào.
Cuối tháng Ba, bác sĩ Lương và bố Loan đã đến Cáp Nhĩ Tân.
Họ không muốn bố mẹ Thượng Chi Đào vất vả nên đã cùng nhau ăn một bữa cơm ở quán cơm của hai ông bà.
Bốn người đều là những người rất tốt bụng, nói chuyện trên trời dưới đất với nhau. Sau cùng, bác sĩ Lương nói với bà Đại Trạch: “Tôi biết tính tình Loan Niệm không tốt, hi vọng là nó chưa từng khiến ông bà không vui.”
“Không có đâu. Loan Niệm rất hiểu lễ nghĩa.”
“Thế thì tốt rồi.” Bác sĩ Lương gật đầu, “Nếu hai đứa kết hôn, chỗ ông bà có phong tục gì không? Như sính lễ chẳng hạn.”
Lão Thượng lắc đầu, nói: “Con gái tôi là vô giá. Tôi gả con gái chứ không phải bán con.”
“Vậy thì chúng tôi biết rồi. Nếu hai đứa có thể đi đến bước kia, hai vị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đối tốt với Đào Đào.”
Mọi chuyện đã được quyết định như thế.
Thượng Chi Đào ngồi bên cạnh lén hỏi Loan Niệm, từ khi nào mà đã nói đến đoạn chúng ta sắp kết hôn rồi.
Loan Niệm chỉ cười cười mà không nói gì.
Anh đang ấp ủ một chuyện lãng mạn cả đời.