Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 107: Hoàn



Gần đến Tết Âm Lịch, vườn trái cây một mảnh vắng lặng, lá cây sớm đã rụng sạch, trong núi gió lớn, thân cây rùng mình vì lạnh.

Việc kinh doanh của vườn bách thú lại càng tốt, bởi vì nghỉ đông đến rồi, rất nhiều trẻ con bị đày đến làng.

Vườn bách thú ngay cửa nhà, sao có thể không mang trẻ con đi dạo?

Trịnh Phương trở thành người bận rộn nhất. Rất nhiều người kéo người thân, nhờ bạn bè muốn kiếm một tấm vé, khiến bà rầu đến mức tê dại cả đầu khi điện thoại reo.

Từ chối thì không đúng, mà không từ chối cũng không đúng.

Hôm nay, tuyết rơi suốt đêm, phủ trắng xóa cả vườn bách thú. Khắp nơi đều mịt mù, chẳng qua tầm nhìn được mở rộng, không giống như vào mùa hè, cây ăn quả che kín tầm nhìn.

Lương Cẩm Tú mang theo một nhóm động vật bắt đầu đắp con vật bằng tuyết, mỗi con đều có phần, đắp có thể giống tí nào không thì xem tạo hóa.

Tuyết luôn làm con người ta vui vẻ.

Hoàng hậu sói đến vào lúc chập tối.

Tất cả động vật Lương Cẩm Tú từng giúp, ngay cả bé gấu đen sau khi lớn lên đã đi theo mẹ mới vào rừng, cũng sẽ nhân lúc buổi tối, lúc không có du khách quay về thăm.

Chỉ có hoàng hậu sói chưa từng tới một lần nào.

Lương Cẩm Tú từng mời vài lần, nó trả lời rằng, bầu không khí hạnh phúc của vườn bách thú, sẽ làm hao mòn trái tim cô độc mà mạnh mẽ của hai con trai.

Bởi nó khác biệt, hai con trai cũng khác biệt. Bọn nó gánh vác hận thù chồng chất, muốn giành lại vị trí thuộc về vua sói.

Lương Cẩm Tú hiểu đạo lý trong đó, tựa như cao thủ võ lâm tu luyện, phải rời xa cám dỗ, nhưng gặp vài lần hẳn là không sao đâu.

Bây giờ cô đã hiểu.

“À hú, à hú~~”

Hoàng hậu sói không vào làng, ngoài Lương Cẩm Tú ra, nó không hòa thuận đến gần với bất kỳ con người nào.

Suýt chút nữa Lương Cẩm Tú không dám đi qua. Giữa màn đêm đen kịt, có ba cặp đèn lồ ng nhỏ xanh biếc, một cơn ớn lạnh dọc theo gió rét thấu xương chui vào.

Hai nhóc con lớn lên còn to hơn cả mẹ, có lẽ lần đầu tiên chúng nó xuống núi, nhìn thấy Lương Cẩm Tú, vô thức gầm gừ nhẹ.

Lương Cẩm Tú bị dọa không dám tiến lên phía trước, cô biết không có nguy hiểm, loại sợ hãi này là từ bẩm sinh.

Hoàng hậu sói cảm nhận được sự sợ hãi của cô, ra hiệu cho hai con trai chờ, nó từng bước một đi đến: “Cẩm Tú, tôi tới đây để từ biệt cô.”

Lương Cẩm Tú ngạc nhiên “hả” một tiếng: “Nhanh như vậy sao? Nếu không thì đợi đến đầu xuân?”

Trong số những loài động vật mà Lương Cẩm Tú từng tiếp xúc, hoàng hậu sói là con có tính cách cứng rắn nhất. Có đôi khi Lương Cẩm Tú cảm thấy nếu nó là người, nhất định sẽ là người phụ nữ vĩ đại.

Khi sắp sinh nở, người trong tộc phản loạn gi ết chết vua sói, với cái bụng to, nó cận kề cái chết trốn đến chỗ mẹ là con người.

Nó đã sinh ra huyết thống cuối cùng của vua sói, đưa con gái nhỏ cho mẹ con người. Giờ đây, nó muốn mang theo hai đứa con trai của mình giết ngược lại bằng được.

Như một huyền thoại sống động.

“Mùa đông, bầy sói thiếu đồ ăn.” Hoàng hậu sói nhẹ nhàng giải thích một câu.

Nó biết khi nào trở về là thích hợp nhất.

Bầy sói có phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, vua sói có quyền được ưu tiên tuyệt đối. Vào thời gian khác thì dễ, mùa đông, không có cây lớn hay bụi cỏ che đậy, vồ mồi khó khăn, dễ dàng phát sinh mâu thuẫn nhất.

Lương Cẩm Tú không tìm thấy lý do khác để giữ lại, cô lo rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoàng hậu sói không còn trẻ nữa.

Sống đàng hoàng không tốt sao?

Mỗi lần muốn nói, mỗi lần nhìn thấy hoàng hậu sói từ bỏ, cô có thể cảm nhận được, đó là lòng tin đối phương còn sống.

Lương Cẩm Tú thở dài: “Có việc gì tôi có thể giúp sao?”

Ánh mắt hoàng hậu sói chợt trở nên dịu dàng: “Tôi muốn nhìn Tiểu A Hoàng một cái.”

Đây lại là một chỗ mà Lương Cẩm Tú ngưỡng mộ.

Vì con gái nhỏ nhanh chóng thích nghi với thế giới con người, nó không đi thăm một lần nào, thật sự quá quyết đoán.

Lương Cẩm Tú gật đầu, liên hệ với con trai của cụ già.

Sắp ăn Tết, con trai cụ già về nhà. Lúc trước chú ấy đã đến vườn bách thú, kể về sói con với vẻ mặt tươi cười, nó trưởng thành, béo lên, bảo cô có rảnh thì đi thăm, bảo đảm không nhận ra.

Lương Cẩm Tú cảm thấy chỉ là thuận miệng nói, chắc chắn trưởng thành rồi, còn về béo, cũng bình thường, có thú cưng nào người già nuôi mà không béo?

Nhưng không ngờ rằng béo đến như vậy…

Con trai cụ già dắt A Hoàng ra, giải thích: “Trên đường đóng băng rồi, tôi sợ mẹ tôi bị ngã, không nói cho mẹ…”

Không ai chú ý chú ấy nói gì.

Lương Cẩm Tú quả thực nghi ngờ con trai cụ già cố ý dắt con chó khác.

Quá béo!

Cái bụng tròn vo, khuôn mặt mập mạp, béo đến mức gần như không có đặc tính của sói.

Lương Cẩm Tú kinh ngạc nói: “Đây là cho ăn thế nào vậy?”

Con trai cụ già buông tay: “Gì cũng cho ăn.”

Từ sau sự kiện của hoàng hậu sói, bà cụ càng ngày càng mơ hồ. Bà đã quên sạch rất nhiều chuyện, thậm chí cả con trai ruột là chú ấy cũng không nhận ra, chỉ nhớ mỗi A Hoàng.

Bà cụ nhớ A Hoàng, nhưng không nhớ việc vặt hằng ngày, thường không nhớ rõ mình đã cho nó ăn hay chưa. Một ngày cho ăn mấy chục lần là rất bình thường, cái gì mà khô bò này, bánh trái này, đồ con cháu hiếu thuận toàn vào bụng của A Hoàng.

A Hoàng ngẩng đầu, béo đến mức không nhìn thấy cổ, kiêu ngạo bảo: “Bà rất cưng cháu.”

Lương Cẩm Tú: “Đúng vậy…”

Tiểu A Hoàng không chỉ béo không giống sói, mà tính cách cũng không giống. Nó phấn khích phe phẩy cái đuôi vừa cọ vừa hôn, một lúc sau, mới ngẫm ra được điều gì đó, nhìn về phía ngoài góc cách đó vài mét.

Hoàng hậu sói im lặng không một tiếng động tránh ở góc tối, tâm trạng phức tạp bước ra nhìn con gái béo.

Tiểu A Hoàng giật mình, phản ứng đầu tiên là trốn dưới chân Lương Cẩm Tú.

Lúc mẹ rời đi, nó vừa mới đầy tháng. Nó nhớ mẹ, ký ức về mẹ lại càng ngày càng mơ hồ.

Tiểu A Hoàng ngốc nghếch nhìn bóng dáng bước tới, cái mũi gắng sức hít. Khi xác nhận mùi hương xa xôi mà quen thuộc gió thổi đến, bốn chiếc chân béo dùng sức, nó muốn chạy, muốn bay lên bổ nhào vào lòng mẹ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiếp đó ngã sấp mặt xuống đất.

Nền tuyết quá trơn.

Hoàng hậu sói: “…”

Tiểu A Hoàng gắng sức rút đầu ra khỏi tuyết, khắp mặt là bông tuyết trong suốt. Lần này nó không ngã nữa, sắp đến bên cạnh mẹ, giống như viên đạn đại bác nhỏ dồn sức nhào qua.

Hoàng hậu sói lảo đảo lùi lại khoảng nửa thước, bốn chân xòe ra mới đón được tình yêu nặng trĩu của con gái.

Lương Cẩm Tú: “…”

Chỉ có thể nói, mong muốn con gái hạnh phúc bình an cả đời của hoàng hậu sói lúc trước đã được thực hiện hoàn mỹ!

Tiểu A Hoàng nghẹn ngào, không ngừng li3m mặt của mẹ: “Mẹ ơi, sao giờ mẹ mới đến gặp con. Con rất nhớ mẹ.”

Thân hình nó có lẽ béo hơn mẹ cả một vòng!

Hai anh trai kinh ngạc đến mức không còn chút cay nghiệt nào nữa, anh hai không dám tin lẩm bẩm: “Đây là em gái?”

Trong ấn tượng của chúng nó, em gái vẫn là con sói nhỏ đáng yêu. Cho dù nó hiểu rằng đã trưởng thành, nhưng cũng quá lớn. Chúng nó cảm thấy, nếu không dùng móng vuốt để đánh nhau thì một mình em gái có thể đánh cả hai chúng nó!

Anh cả ngửi rồi lại ngửi: “Là em gái.”

Em gái béo của chúng nó.

Hoàng hậu sói đi không được mấy ngày thì đến đêm giao thừa. Lương Cẩm Tú cân nhắc việc có quá nhiều động vật trong nhà không chứa nổi, dứt khoát đốt lửa trại, cơm tất niên ở vườn trái cây.

Ngoại trừ gấu đen nhỏ ngủ đông, các con vật đều ở đây, ngay cả chị đại bàng vàng đi du lịch cũng trở về từ một nơi xa, mang về tin tốt. Nó thuận đường đi xem hoàng hậu sói, mọi thứ đều thuận lợi, con trai lớn thành vua sói mới, hoàng hậu sói cắn chết phản đồ, báo thù cho người yêu, chẳng qua cũng bị chút vết thương nhẹ.

Trái tim treo lơ lửng của Lương Cẩm Tú cuối cùng cũng rơi xuống đất, cái kết viên mãn.

Tuyết vẫn chưa tan, nhảy lên cùng với ngọn lửa đỏ rực.

Lương Cẩm Tú đã chuẩn bị quà cho từng con vật, xúc xích nướng mà Ông Chủ Than Đá thích ăn, điện thoại vệ tinh mà Cát Tường muốn v.v. Trong khoảng thời gian khai trương này, vườn bách thú kiếm không được nhiều tiền lắm, nhưng cũng không ít. Điểm chính là cả làng đã được phát triển theo, bây giờ trái cây và các loại đặc sản, căn bản không còn lo nguồn tiêu thụ.

Ý tưởng trước đây về nhà xây dựng sự nghiệp của cô, xem như đã được thực hiện.

Cô tác thành cho động vật, động vật cũng tác thành cho cô.

Khi tiếng chuông báo nửa đêm vang lên, bé cú mèo thứ tư thay mặt các động vật đưa quà của chúng nó – một cặp nhẫn kim cương.

Lương Cẩm Tú: “…”

Ý bọn mi là muốn giục kết hôn?

Đại ca lợn rừng bá đạo thản nhiên nói: “Phụ nữ, cần đàn ông.”

Như thể xác minh câu nói này, tiếng chuông thông báo vang lên, là tin nhắn chúc mừng năm mới.

Dương Viễn Phong: “Tết nguyên đán vui vẻ.”

-Hết truyện-


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.