*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa chống trộm được làm bằng kim loại, Bản Sắc Anh Hùng không lo, mà lại cảm thấy vui mừng vì cánh cửa gỗ ở phòng ngủ tránh thoát được một kiếp. Anh ta mờ mịt nhìn đám lông chim bay tứ tung, vẹt mào vàng điên cuồng tấn công cửa chống trộm như mổ thóc, lại nghĩ đến vừa rồi trong miệng nó còn ngậm một mảnh vải rách, lập tức nghĩ ra gì đó: “Con chim nhà cô cũng phá nhà à?”
Cô gái hàng xóm thở dài: “Còn không phải là đang phá sao, nhưng mà trước giờ chưa từng điên cuồng như vậy.”
Nói xong hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
Cô gái hàng xóm hét lên: “Tiểu Bảo, con có muốn ăn hạt thông không?”
Vẹt thích ăn các loại hạt như hạt ngũ cốc. Hạt thông quá đắt tiền, bình thường Tiểu Bảo ăn hạt dưa nhiều nhất, thỉnh thoảng mới được ăn mấy hạt, giống như đồ hộp của mèo.
Tiểu Bảo lập tức quay đầu, chạy lạch bạch lạch bạch, miệng lẩm bẩm: “Chíp chíp chíp, chíp chíp chíp.”
“Ăn hạt thông, ăn hạt thông.”
Dường như tất cả đang phát triển theo chiều hướng bình thường thì ngay vào lúc này, Husky thất tình nghẹn ngào một tiếng: “Gâu gâu.”
“Tao phá phá phá.”
Tiểu Bảo lập tức dừng lại, nhìn mẹ một cái, rồi lại nhìn Husky một cái, xoắn xuýt xoay vòng tại chỗ, sau đó nhào thẳng về phía cửa chống trộm.
“Chíp chíp chíp, chíp chíp.”
“Em tới đây.”
Giữa chơi đùa và hạt thông, nó chọn cái trước.
Cô gái hàng xóm: “…”
Cảm giác có một tiểu ác ma bị đánh thức rồi.
Bản Sắc Anh Hùng lấy thân phận là người từng trải nhắc nhở: “Tốt nhất nên đổi toàn bộ ghế sofa trong nhà thành gỗ.”
Tuy lực sát thương của vẹt mào vàng không lớn bằng Husky, nhưng kiếm tẩu thiên phong (*), thắng ở chất lượng.
(*) Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Ví dụ như nó có thể gặm tất cả các phím của điều khiển từ xa trong một giây.
Cô gái hàng xóm quả quyết nói: “Không thể để cho hai đứa nó ở bên bên nhau được.”
Bản Sắc Anh Hùng tỏ vẻ rất đồng ý: “Tổ tông nhà tôi đang thất tình, lúc này chọc giận nó thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Cô gái hàng xóm nghiêm túc gật đầu, lại gọi thêm mấy tiếng nhưng vẫn vô ích, đi tới định bắt nó.
Vẹt mào vàng linh hoạt né tránh, giương cánh, xòe mào trên đầu ra, làm động tác muốn mổ người: “Ẳng ẳng ẳng, gâu.”
Cô gái hàng xóm không dám tin: “Con định mổ mẹ?”
Vẹt mào vàng Tiểu Bảo nghiêng đầu quan sát cô ấy: “Gâu gâu.”
“Phiền chết đi được, phiền chết đi được.”
Nó không nói còn tốt, Husky đang ở trong đau khổ, không cắn cửa chống trộm nữa, môi lại run cầm cập, nước mắt lưng tròng, lảo đảo bò dậy chạy vào trong phòng.
Nó như đang nói với bản thân, không có phiền não gì là phá nhà không giải quyết được, nếu như một lần không đủ, vậy thì hai lần.
Bản Sắc Anh Hùng thầm run sợ: “Con trai ngoan, bình tĩnh!”
Từ khi nuôi Husky, đồ dùng trong nhà có thể đổi là sẽ đổi. Husky chạy một vòng khắp phòng, không phát hiện ra mục tiêu thích hợp. Nó gào khóc một lát, sau đó nằm trên ghế sofa nức nở.
“Hu hu, tôi thất tình rồi, tôi muốn phá nhà.”
Vẹt mào vàng Tiểu Bảo chạy lạch bạch vào phòng, ngoẹo đầu quan sát Husky.
“Chíp chíp, chíp chíp.”
Không phải trước kia, trước kia nó tùy tiện nói một câu, con chó ngu này sẽ lải nhải một trăm câu.
Thấy nói chuyện vô dụng, Tiểu Bảo dùng sức nhảy lên ghế sofa, giống như một con gà con vui vẻ, nhảy từ đuôi đến đầu Husky.
“Chíp chíp chíp.”
Husky nước mắt lưng tròng, một câu cũng không muốn nói.
Dần dần, vẹt mào vàng Tiểu Bảo sốt ruột. Nó dang hai cánh ra, nhảy vài vòng trên đầu Husky, sau đó đột nhiên nằm xuống.
Nó thỏa mãn thở dài, nhẹ nhàng cọ vào đầu Husky.
“Chíp chíp chíp.”
“Chíp chíp chíp.”
Chíp chíp một chuỗi dài.
Bản Sắc Anh Hùng vô cùng lo lắng: “Streamer, nó đang nói gì vậy?”
Con vẹt nhỏ vẫn chưa trưởng thành, giống như đứa trẻ mới vừa biết nói chuyện, Lương Cẩm Tú nắm lấy trọng điểm: “Hôn hôn, cọ cọ, sau này chúng ta là bạn thân nhất, cùng nhau phá nhà.”
Bản Sắc Anh Hùng: “…”
Chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Bản Sắc Anh Hùng nhìn về phía cô gái hàng xóm: “Tôi nghĩ, chúng ta cần phải thêm cách liên lạc.”
Mọi người trên livestream lập tức không đồng ý.
“Ông bố già như anh, con cái đang thất tình đau khổ, không mau đi tìm vài món đồ cho nó phá thì thôi, lại nghĩ đến chuyện khác.”
“Bảo bối à, con thất tình, nhưng bố con lại muốn yêu đương.”
“Streamer, tính anh ta quá xấu, tôi không thể nhịn nổi nữa. Phải để cho bảo bối biết nó có một người bố như thế nào.”
“…”
Là một streamer được tiếng chiều fan, Lương Cẩm Tú không chút do dự phiên dịch.
Mặt Husky đầy vẻ khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Bản Sắc Anh Hùng giơ hai tay lên: “Bố không có! Thật! Bố chỉ để sau này hai đứa có thể tiện chơi với nhau nên mới thêm.”
“Đồ ngốc, đồ ngốc.” Husky lập tức trợn mắt lên trời xem thường, nỗi đau thất tình còn chưa hết, lại bị tình thân phản bội. Nó cảm giác sức lực hồng hoang trong cơ thể đang cuộn trào mãnh liệt – cần phải phá cái gì đó.
Nhưng mà, trong phòng khách thật sự không còn gì có thể phá nữa.
Vẹt mào vàng nắm lỗ tai nó, trượt xuống như trượt khỏi mỏm đá vậy. Nó nhảy lên bàn trà, mục tiêu là chiếc điều khiển tivi từ xa: “Chíp chíp chíp, cạch cạch, cạch cạch.”
Khổ nỗi nó không biết nói chuyện, thấy Husky không hiểu, nó tự mình làm mẫu, một cái móng vuốt ấn lên điều khiển từ xa, cái mỏ nhọn ngậm phím công tắc, “cạch” một tiếng, nhẹ nhàng giật xuống.
Bản Sắc Anh Hùng: “…”
Cô gái hàng xóm xấu hổ cúi đầu: “Tiểu Bảo rất thích phá điều khiển từ xa, nhưng không sao đâu, lát nữa gắn lại vẫn dùng được.”
Dường như Husky phát hiện được thế giới mới, nó nhấc con mắt xanh ngốc nghếch lên.
Trong thế giới của nó, phá nhà vĩnh viễn xếp hạng nhất!
Tiểu Bảo rút một lần năm cái, sau đó hào phóng chia sẻ cho bạn tốt.
“Chíp chíp chíp.”
“Dùng miệng ngậm.”
Miệng Husky không có mỏ, cắn một cái, cảm thấy không tệ, lại cắn thêm một phát nữa.
Điều khiển từ xa hỏng hoàn toàn.
Tiểu Bảo sợ ngây người, nhìn với vẻ mặt sùng bái.
“Chíp chíp chíp.”
“Cậu thật lợi hại!”
Bản Sắc Anh Hùng: “…”
Đương nhiên lúc nãy Lương Cẩm Tú chỉ nói đùa, nhưng không ngờ, hai đứa nó lại làm thật.
Hai năm sau, cô tình cờ tìm thấy bức hình do Bản Sắc Anh Hùng gửi tới ở hậu trường – bức ảnh cưới của hai người, và tờ giấy kết hôn rách nát.
Ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn không để ý, bị Husky và Tiểu Bảo phát hiện, lập tức phá hỏng.
Ngoài ra, từ sau khi Husky thành thái giám, nó hoàn toàn không có hứng thú đối với chó cái, chỉ chuyên tâm phá nhà.
Người trúng thưởng cuối cùng: Gọi Tôi Là Ông Trương.
Vừa được kết nối, tiếng gió rít truyền từ điện thoại đến, như đưa buổi livestream đến một thế giới khác. Bên trong video, núi non hùng vĩ, trời xanh mây trắng trong lành đến c không chân thật.
“Phong cảnh thật đẹp, đây là đâu vậy?”
“Chắc là khu vực phía Tây, hơn nữa còn là chỗ khá cao so với mặt biển.”
“Thật là muốn đi du lịch. Dịch bệnh ba năm nên không đi đâu được, sắp nghẹn chết rồi.”
“Tôi thích nhất là môi trường sinh thái nguyên sinh này, thật sự rất tự nhiên, cảm giác chỉ cần nhìn một cái là lập tức có thể tĩnh tâm lại.”
“…”
Gọi Tôi Là Ông Trương chậm rãi xuất hiện ở trong video. Ông ấy là người đàn ông trung niên da ngăm đen, đội mũ ngư dân, không biết vì sao trông có vẻ rất cẩn thận.
Lương Cẩm Tú khẽ nói: “Chào chú. Chú có thể nghe thấy tiếng của cháu không?”
“Có thể.” Gọi Tôi Là Ông Trương sờ tai nghe bluetooth trên tai, dùng khẩu hình miệng nói: “Chào streamer, chào mọi người.”
Lương Cẩm Tú bị làm cho căng thẳng: “Chú có chuyện gì khó nói ạ?”
Giọng của Gọi Tôi Là Ông Trương nhỏ đến mức gần như không nghe rõ: “Không có, tôi rất tốt, tôi cho mọi người xem thứ hay.”
Dứt lời, ống kính từ từ di chuyển.
Cách đó hơn mười mét, không biết là loại cây gì đó, thân phủ đầy hạt giống như hạt bắp. Mới tháng Tám, vẫn chưa chín, bên trong hạt xanh xanh còn chứa màu đỏ nhàn nhạt, trong đó có một nhánh cây, có một con chim vô cùng xinh đẹp đậu trên đó.
Lông trên người nó có màu đỏ tươi và màu vàng nhạt, đánh thật mạnh vào thị giác, từ cổ trở xuống bắt đầu nhạt dần, nhưng chính là bởi vì nhạt cho nên mới đẹp – giống như mang một chiếc yếm màu hồng như màu của ly nước dâu tây vậy.
Con chim nhỏ đứng trên cành cây, tựa như đốm lửa đỏ rực, giương cái đuôi tao nhã hình quạt và đôi cánh ra, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Trời ạ, đây là loài chim gì vậy? Nước chúng ta có loại chim như này sao?”
“Tôi có cảm giác giống như một bức quốc họa. Mọi người, mau cap màn hình, tiện tay chụp một tấm cũng có thể dùng làm hình nền.”
“Hót cũng quá hay rồi, giống như nhạc vậy.”
“Giống như một quả dâu tây lớn.”
“…”
Đây cũng là lần đầu tiên Lương Cẩm Tú nhìn thấy loài chim này, giống như tất cả mọi người trong phòng livestream vậy, ánh mắt cô gần như dán chặt lên màn hình.
Con chim nhỏ màu đỏ hồng này có dáng người thướt tha, thật sự giống như bay ra từ trong quốc họa.
Gọi Tôi Là Ông Trương nhỏ giọng nói: “Mọi người biết tứ đại thần thú chứ? con chim này gọi là Đại Chu Tước (*).”
(*) Đại Chu Tước: Còn gọi là Sẻ hồng đốm, sẻ hồng lớn Kavkaz, tên khoa học Carpodacus rubicilla, là một loài chim trong họ Fringillidae.
Đã có người tra được tài liệu trước một bước.
Đại Chu Tước, cũng được gọi là Chu Tước mỏ đỏ, mấy năm trước đã được hiệp hội bảo vệ thiên nhiên thế giới liệt vào danh sách đỏ loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Ở nước ta nó chỉ phân bố rải rác ở những nơi có độ cao rất cao so với mặt biển, thật sự rất hiếm khi có thể thấy nó.
Mọi người trong buổi livestream đều hiểu được ý của Gọi Tôi Là Ông Trương.
“Cảm ơn người tốt chia sẻ, để cho tôi may mắn nhìn thấy phong thái chim thần.”
“Tôi muốn cầu nguyện, Chu Tước xin phù hộ tôi lần này nhất định phải giảm cân thành công!”
“Chu Tước đứng ở đó là một bức tranh, mà tôi, cũng là một bức tranh, tranh hài.”
“Phù hộ tôi năm nay tài vận cuồn cuộn, vạn sự đều thuận lợi, người nhà khỏe mạnh!”
“…”
Thưởng thức xong rồi, Gọi Tôi Là Ông Trương mới lên tiếng: “Ha ha ha, sợ dọa nó bay mất mà tôi đã đứng yên không nhúc nhích ở chỗ này rất nhiều giờ, đến mức chân cũng tê rần rồi.”
Ông ấy cười một tiếng, Chu Tước ngoắc ngoắc cái đuôi, trong nháy mắt đã không biết bay đi đâu.
Lương Cẩm Tú quyến luyến không thôi thu ánh mắt lại: “Chú chỉ đơn thuần muốn cho mọi người xem Chu Tước, hay là có yêu cầu khác?”
Vẻ mặt Gọi Tôi Là Ông Trương trở nên nghiêm túc: “Có, tôi nghi ngờ có người bắt chim trái phép.”
Ông ấy là một nhiếp ảnh gia tự do, hàng năm bôn ba khắp nơi trên đất nước. Cuối cùng năm nay ông ấy cũng đi tới khu vực phía Tây, may mắn chụp được rất nhiều động thực vật quý hiếm.
Cũng không phải là chim nào cũng quý.
Trong núi chưa bao giờ thiếu chim.
Nhiều nhất chính là chim bồ câu rừng.
Chim bồ câu rừng hay gọi là gầm ghì đá(*), cũng thuộc loài động vật được bảo vệ, phân bố khắp nơi trên cả nước.
(*) Gầm ghì đá: Là một loài chim thuộc Họ Bồ câu. Loài này bao gồm cả bồ câu nhà.
Có một ngày, ông ấy vô tình phát hiện một con nằm trong bụi cỏ, bụng nó hướng lên trên, hai móng vuốt cứng ngắc, nhưng cơ thể còn ấm, chưa chết.
Vốn dĩ Gọi Tôi Là Ông Trương cũng không để ý lắm, đến tuổi thì chết, hoặc là bị bệnh chết, cũng rất bình thường.
Ông ấy tiếp tục đi về phía trước, khiếp sợ nhìn cảnh xảy ra trước mắt. Liên tiếp bảy, tám con, con nào cũng nằm trên đất không nhúc nhích, có nằm sấp, có nằm ngửa.
Gọi Tôi Là Ông Trương sờ vào chúng, tất cả đều còn sống.
Địa vị của chim bồ câu hoang dã còn không bằng chim sẻ, lại ở nơi cao hơn so với mặt biển như vậy, khả năng các ngành liên quan tới cứu giúp không lớn. Gọi Tôi Là Ông Trương không có kinh nghiệm cứu chữa cho chim, thở dài một lát, đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi chụp xong lại theo đường cũ quay về.
Tất cả chim bồ câu rừng đều biến mất, không còn con nào cả.
Gọi Tôi Là Ông Trương nghiêm túc nói: “Tôi đã kiểm tra bụi cỏ, không có vết máu, thậm chí cũng không có lông chim rơi lại, nên gần như có thể loại bỏ khả năng bị động vật tha đi.”
Lại nghĩ đến phong tục truyền thống của sơn dân vùng lân cận.
Không cần nói cũng biết câu trả lời.
Cho chim bồ câu rừng ăn một thứ gì đó có thể khiến chúng tạm thời không thể nhúc nhích, sau đó bắt mang về nhà thịt.