Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh.
Biên: Bạch Tú Tài.
– Thế lực lớn? Có thể bỏ ra đại giới như thế thì cũng không khó đoán cho lắm.
Gõ gõ lên bàn, Tiểu Hắc cười nhạt, trong lòng cũng đã khoanh vùng được vài thế lực. Rất rõ ràng, chỉ có quốc gia mới đủ tiềm lực để thuê hẳn một đội quân Ngạ Quỷ tham chiến. Còn về là đại quốc nào âm thầm ám toàn thì từ từ cũng sẽ tìm ra chân tướng.
Mộc Bình cười khổ cũng cất tiếng:
– Không biết phía Ngạ Quỷ có phái cao thủ đỉnh cấp tham gia hay không. Có điều số lượng hoàng cấp là rất nhiều, huyền cấp cũng đã xuất hiện. Thế nên, người phe ta khi hành động đều phải đi theo đội, không dám đi riêng lẻ.
Một cao thủ kiếm đạo địa cấp đang lĩnh hội kiếm ý cho riêng mình như anh ta chính là sát thần. Hầu như đám cao thủ Ngạ Quỷ trông thấy đều tìm cách thoát thân bằng mọi giá. Còn khi gặp người có thực lực không cao thì kẻ địch sẽ điên cuồng ra tay. Đó chính là phương châm tác chiến của đám cao thủ Ngạ Quỷ, nghe thì rất bỉ ổi nhưng chỉ có cách đó là khả dĩ mà thôi.
– Sự tham chiến đột ngột của Bình nhi và Trương chưởng môn cùng Loan trưởng lão đang khiến cho phía địch nhân rối loạn. Có điều, theo như cách hành sự của Ngạ Quỷ, bọn chúng nhất định sẽ phái cao thủ đến để chống lại.
Dường như hiểu rõ tác phong của tổ chức thần bí kia, Văn Vô Úy nghiêm mặt nói. Địa cấp tuy là cao thủ thuộc hàng cao cấp nhất trên thế giới, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ là bất khả chiến bại. Chỉ cần dồn địa cấp cường giả vào tử địa thì vẫn có thể tiêu diệt được.
Dĩ nhiên, điều kiện cần chính là làm sao bẫy được địa cấp cường giả. Đa phần những kẻ có tu vi đến cấp độ đó đều sẽ không dễ dàng lộ mặt, càng không nói đến chuyện ngu ngốc chui đầu vào rọ.
– Không cần quan tâm đến Ngạ Quỷ, mục tiêu của chúng ta là Trữ quân. Nếu cứ tiếp tục dây dưa với Ngạ Quỷ, chúng ta vô tình khiến cho chiến tranh kéo dài. Việc này đối với Yên quân là hoàn toàn bất lợi.
Người ngoài cuộc luôn sáng mắt, Tiểu Hắc không phải binh gia, cũng không quá lo lắng được mất hay phải tính toán bàn bạc một cách chậm chạp cổ hủ. Cái tiểu tử này quan tâm chỉ là làm sao tốc chiến tốc thắng, đối thủ nào cần phải giải quyết đầu tiên.
– Tiểu Hắc, làm tướng có nổi khổ của tướng. Chiến tranh quy mô lớn chúng ta đã trải qua, nhưng đối đầu với đội quân đông đảo cao thủ Chân Võ Môn lại là một vấn đề khác.
Một đời chinh chiến, Mộc Quốc Thái hiểu rất rõ tư duy của Kim Tuyệt. Những người thuộc thế hệ của ông luôn phải đạt sự cẩn trọng lên hàng đầu. Tư duy đột phá, thích đánh kỳ binh như Tiểu Hắc rất giống đại thống lĩnh lúc còn trẻ. Sau này, đại thống lĩnh cũng đã dần trưởng thành và không còn nông nỗi nữa.
Còn Tiểu Hắc thì…
Không, thực lực Tiểu Hắc đáng sợ hơn đại thống lĩnh ngày xưa rất nhiều lần. Binh pháp đúng sai là dựa vào kết quả để bàn luận, kẻ thắng chính là vương đạo.
Cho nên Mộc lão gia chủ vẫn tin tưởng Tiểu Hắc đủ sức tạo nên kỳ tích trong trận chiến này.
– Trữ gia là quân đội tư nhân, họ không có lý tưởng mà chỉ chiến đấu vì lợi ích. Vì thế, nếu tiêu diệt được đầu sỏ của chúng, không còn kẻ chỉ huy thì tự khắc đạo quân này sẽ tan rã. Còn về Ngạ Quỷ, chúng là cao thủ nội khí thì cứ để cao thủ nội khí đối phó, không cần thiết phải tốn binh lực mà có thể hỗ trợ đại thống lĩnh chống lại quân Tấn.
Không quá dông dài, Tiểu Hắc và mọi người liền thống nhất kế sách hành động. Bọn họ không cần phải theo mệnh lệnh của Kim Tuyệt, có thể tự do làm những gì mình muốn.
Ngay trong đêm, một mình Tiểu Hắc liền lặng lẽ không một tiếng động ẩn thân rời khỏi doanh trại. Muốn ám sát tướng địch, chỉ cần tinh, không cần lượng. Do đó, Tiểu Hắc cảm thấy chỉ cần một mình nó ra tay là ổn thỏa. Cho dù thất bại thì Tiểu Hắc cũng tự tin bản thân có thể thoát thân một cách an toàn.
Một phần lý do Tiểu Hắc để Mộc Bình và các địa cấp khác ở lại chính là phòng ngừa bọn Ngạ Quỷ ám toán. Tuy bề ngoài Tiểu Hắc làm việc thích liều mạng nhưng kỳ thực nó vẫn luôn tính toán các rủi ro có thể xảy ra để phòng ngừa.
Quả đúng như lời của Văn tiên sinh, bên trong khu vực rừng rậm giao tranh, những tên cao thủ Ngạ Quỷ vẫn lanh quanh đi tìm con mồi. Đáng tiếc, đêm nay toàn bộ người của nước Yên đều rút lui cả, chỉ có một kẻ xuất trận là Tiểu Hắc. Và vị trí con mồi lẫn thợ săn cũng triệt để thay đổi.
Tu tiên giả có thần thức, một thứ chẳng khác nào tool hack so với thị giác thông thường. Cho nên dù có ẩn nấp tốt đến mấy thì mấy tên của Ngạ Quỷ xui xẻo trên đường Tiểu Hắc đi ngang qua đều có một kết cục.
Dù sao cũng chỉ là tiện tay, Tiểu Hắc cũng không bỏ tâm tư để tìm kiếm lục soát. Mục tiêu của nó rất rõ ràng chính là doanh trại của Trữ quân nên Tiểu Hắc lao đi rất nhanh.
Khi đến nửa đường, Tiểu Hắc bắt gặp một đám Ngạ Quỷ có tu vi khá mạnh, kẻ cầm đầu còn có tu vi địa cấp.
– Đúng là trùng hợp thú vị.
Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp khó mà giải thích được. Giống như khi chúng ta nhớ đến một người bạn cũ, khi vửa bước ra khỏi nhà lại vô tình gặp với người đó.
Thật sự là vô tình trùng hợp sao?
Người đời thường gọi đó là thiên ý.
Còn thực tế thì…
Ngay cả cấp độ như Diệp Thanh Hàn cũng không thể giải thích rõ được.
Không cần phải làm động tác thừa thải, Tiểu Hắc lập tức phóng ra vô số ám khí, cả người như một con gió lao thẳng về phía đám cao thủ Ngạ Quỷ.
– Có phục kích.
Lão già địa cấp là người phát hiện ra dị thường trước tiên vội hét lớn. Ngay lập tức, đám huyền cấp đi cùng với lão vội vàng dùng khinh công tránh né tản ra.
Dù phản xạ có nhanh nhẹn đến vậy thì bọn chúng kinh hãi nhận ra mọi hướng xung quanh từ khi nào đã bị vây kín với rễ cây, dây leo và cỏ dại. Tình cảnh như trong phim kinh dị như thế trong đời của họ cũng là lần đầu tiên trải nghiệm.
Thân pháp quỷ dị là cái gì? Các ngươi thử sử dụng ra xem có thoát được không nào? Cái thứ vốn là chiêu bài ưu thế của Ngạ Quỷ lại không còn tác dụng một chút gì cả. Thủ đoạn của tu tiên giả hoàn toàn khác biệt với thường nhân, cho nên võ đạo có cao đến mấy vẫn bị chèn ép đến không thở nổi.
Nhất là bên trong bóng tối của rừng rậm, pháp thuật của Tiểu Hắc lại càng được cơ hội tung hoành như hổ thêm cánh. Một hồi giết chóc diễn ra rất nhanh chóng, ngay cả lão già địa cấp kia cũng không phải đối thủ của Tiểu Hắc. Mấy lần lão ta muốn tìm đường tháo chạy nhưng không thành.
Võ nghệ của lão già đi theo đường hướng kỳ dị, rất khó nắm bắt. Nếu là đối đầu với cao thủ nội khí khác thì lão ta sẽ có lợi thế rất lớn, xui xẻo là đánh nhau với tu tiên giả có pháp nhãn thì mọi chiêu trò của lão đều bị nhìn thấu. Cho nên lão ta có dùng hết sở học cũng không có nhiều tác dụng, càng đánh thương tích càng nhiều,chỉ biết không ngừng gào lên như kẻ điên:
– Khốn kiếp, nếu ngươi giết ta thì cả đời ngươi sẽ bị Ngạ Quỷ truy sát, đến chết mới thôi.
Với tu vi hiện tại của Tiểu Hắc, lão già kia chỉ có thể thấy một bóng mờ không ngừng di chuyển. Đường đường là một cao thủ cấp “quỷ tướng” trong tổ chức lại bị đánh đến tuyệt vọng, không có một cơ hội nào cả. Đã thế, lão ta còn cảm nhận được sát khí được ẩn giấu rất kỹ bên trong đối thủ trước mắt. Bóng đen kia cứ như đi ra từ tu la, đã chém giết vô số cao thủ mà tạo ra được một uy áp vô hình cực kỳ đáng sợ.
Sau cùng, trước khi gục xuống, lão ta nghiến răng vung ra một tấm giống như bùa ném về phía Tiểu Hắc.
“Có ý tứ! Không nghĩ tới lại thấy được thủ đoạn Truy Phấn này”
Nhìn thấy tấm bùa vừa ra đến gần Tiểu Hắc liền bỗng biến thành một làn bụi sáng như bụi phấn li ti, trông rất đẹp mắt. Đáng tiếc, tất cả đều bị lớp linh lực phòng ngự của Tiểu Hắc ngăn cản lại.
– Sư phụ, hình như người có chút kích động khi thấy thứ này.
Tiểu Hắc lần đầu nghe đến danh tự Truy Phấn nên cũng thắc mắc liền hỏi Diệp Thanh Hàn.
“Khà khà, thứ này ở tu chân giới cũng không có mấy người biết. Chúng thường được những tiểu phái bất nhập lưu hướng dẫn cho đám phàm nhân cung phụng cách sử dụng. Nó đơn giản là một loại phấn có thể nhận biết được, có thể lưu trên người bị dính phải vài năm. Cách làm này phàm nhân cũng có thể sử dụng, loại phù chú để tạo ra chúng cũng tương đối đơn giản. Tu tiên giả lẫn phàm nhân đều có cách thức để nhận ra người bị dính phải Truy Phấn của phe mình.”
Qua giải thích của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc đã hiểu được đại khái. Cái này cũng không khác với ấn ký truy tung của tu tiên giả là mấy. Khác biệt là ấn ký của tu tiên giả có thể lưu lại thời gian rất dài, có thể dùng nhiều phương pháp để truy tung từ khoảng cách xa. Còn loại Truy Phấn cấp thấp kia chỉ khi tiếp xúc gần thì mới nhận ra được. Chỉ là Truy Phấn thì phàm nhân có thể dùng được, cho nên thứ này cũng có tác dụng riêng.
– Ý của sư tôn là…phía sau tổ chức Ngạ Quỷ có bàn tay của tu tiên giả?
Khả năng nắm bắt vấn đề của Tiểu Hắc là cực kỳ nhanh nhạy, thoáng cái đã hiểu ra ngay.
“Đúng thế, phương pháp tạo ra Truy Phấn không phải thứ mà nhân loại ở giới diện này tự nghĩ ra được. Xem ra nước càng sâu, chúng ta lại càng tiến gấn hơn đến thứ mình cần khà khà”
Diệp Thanh Hàn đến là vui vẻ. Có tin tức của tu tiên giả với lão chẳng khác nào ở trên đảo hoang thấy được ánh sáng của tàu thuyền phía xa vậy.
“Tạm thời hãy giải quyết cục diện chiến tranh trước tiên rồi hãy tìm hiểu về tổ chức Ngạ Quỷ. Trong thời gian đó, ngươi cũng nên tranh thủ thu thập thêm tài liệu luyện khí. Nên nhớ với pháp thuật cơ bản của mình, nếu ngươi đối đầu với tu tiên giả khác thì sẽ vô cùng bất lợi.”
– Đệ tử đã rõ
Phất tay một cái, đám Truy Phấn liền bị đánh bay không còn lại gì. Thủ thuật này đụng phải tu tiên giả hàng thật như Tiểu Hắc chẳng khác nào mấy trò chơi của con nít đối với người lớn.
Hiện tại, việc tăng tu vi càng lúc càng khó khăn bởi vì linh thảo ở thế giới này có hạn, không dễ truy tìm. Nếu muốn tăng thực lực thì ngoại trừ tu vi, tu tiên giả cần phải có pháp khí hoặc phù chú. Có câu là Pháp, Tài, Lữ, Địa, thiếu đi một cái chính là con đường tu hành muôn trùng trắc trở.
Khác với tài nguyên để luyện đan thì luyện khí lại không bị tranh giành quá nhiều. Bởi lẽ cao thủ luyện khí trong thiên hạ chỉ biết dùng đến kim loại để rèn vũ khí, còn những thứ cao thâm hơn thì thuộc về phạm trù của tu tiên giả rồi. Vì thế, có rất nhiều tài nguyên luyện khí vẫn còn lưu lạc ngoài tự nhiên mà con người đã vô tình bỏ qua. Nếu bỏ thời gian để tìm kiếm, Tiểu Hắc nhất định sẽ có đại thu hoạch, cũng không lo lắng bị đám Chân Võ Môn tranh giành với mình,
Có điều, để trở thành cao thủ luyện khí là chuyện không hề dễ dàng. Bởi vì luyện đan sư có thể dùng đan dược để tăng tiến tu vi. Còn luyện khí sư lại vì nghiên cứu luyện khí chi đạo mà tu vi chậm trễ. Cho nên luyện khí sư vốn ít lại càng ít hơn, chẳng những cần tu chất, tài nguyên mà còn cần cả đam mê lẫn hi sinh.
Ở tu chân giới, luyện khí đại tông sư vô cùng hiếm gặp, muốn mời họ ra tay cũng cần cái giá cực kỳ khủng bố. Tương truyền, một kiện pháp khí thông thiên có thể khiến cho rất nhiều đại tu sĩ và tông môn tranh giành đến bất kể sinh tử. Một kiện trấn tông chi bảo đủ để một tông môn sừng sững không ngã trong vô số năm tháng.
Trong bóng đêm, rất nhiều cao thủ Ngạ Quỷ đã thần không biết quỷ không hay ngã xuống. Đối với Tiểu Hắc, việc giết chóc đối với nó đã không còn khúc mắc gì. Bên trong không gian kỳ bí kia nó đã chết đi sống lại, sinh tử chiến đấu không biết bao nhiêu lần. Một đứa trẻ ngây thơ cũng đã biến mất từ lúc đó mà thay vào là một tu tiên giả có bản lĩnh chiến đấu cực kỳ phong phú, cũng đầy sát tính.