Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài.
– Giả thần giả quỷ
Lập Quốc Hải đánh một loạt đạo kình khí nhưng bóng trắng kia cứ như u linh ẩn hiện cực kỳ khó nắm bắt.
– Cái kiểu thân pháp này…rất giống bọn Ngạ Quỷ.
Lão già họ Thanh nhíu mày lên tiếng.
– Hừ, Ngạ Quỷ thì thế nào, nếu dám khai chiến thì Chân Võ Môn sẽ khiến các ngươi phải hối hận.
Quang lão giả lớn tiếng hăm dọa. Đáp lại chỉ là một tiếng cười lạnh lẽo, sau đó lại có thêm đệ tử biến mất, rõ ràng đối phuo7gn không hề để ba gã địa cấp cường giả trong mắt.
– Tốt, tốt lắm. Thù này Lập Quốc Hải ta sẽ nhớ kỹ.
Nhìn thấy đệ tử của mình ngã xuống, họ Lập giận qua hóa cười. Ba lão già cùng phối hợp lại đánh ra một đường, sau cùng cũng thoát được nhưng rất chật vật, Thanh lão giả còn bị đứt một tay, chiến lực tương lai sẽ rơi xuống một bậc.
Nhìn đám người Lập Quốc Hải đã chạy xa, Tiểu Hắc liền lặng lẽ hiện thân, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Nó hoàn toàn có thể khiến ba lão già kia vĩnh viễn nằm lại, song việc đó có vẻ quá thừa thải. Tiểu Hắc không có thú vui giết chóc, nó cũng không muốn tổn hao linh lực vô ích.
Có điều, nếu thả ba lão già kia đi một cách dễ dàng thì hơi uổng phí nên tiểu tử này đã dựng một màn kịch nhỏ. Một mũi tên hai con nhạn, phía mấy tông môn kia nhất định sẽ kết thù với tổ chức Ngạ Quỷ, từ đó để cho bọn chúng đánh nhau. Kết quả nếu nháo càng lớn càng tốt.
Dựa vào sưu hồn, Tiểu Hắc đã biết Ngạ Quỷ không phải người của Chân Võ Môn, bọn chúng thuộc về một thế lực tà giáo tương tự Chân Võ điện. Thực lực mạnh mẽ vô cùng, ngay cả đại tông môn Triệu quốc nếu đơn độc ứng chiến cũng không xứng làm đối thủ.
Đáng tiếc, mấy tên quỷ tướng kia cũng không được tiếp xúc quá nhiều tin tức cao cấp. Nghe nói phía trên bọn chúng còn có cấp độ quỷ vương, tu vi là thiêp cấp cao thủ trong truyền thuyết.
Với việc này, Tiểu Hắc cũng không có gì bất ngờ. Võ thuật ở địa cầu chỉ ở mức trung bình, khó đưa ra thiên cấp cao thủ. Điều đó không có nghĩa là thiên cấp không tồn tại.
Tạm thời thì Tiểu Hắc không có thời gian để quản đến Ngạ Quỷ cho nên nó cũng lười đi tìm hiểu thiêp cấp siêu cường giả kia lợi hại ra sao. Ngay trong đêm, Tiểu Hắc một đường liền trở về trận doanh của Mộc gia để sắp xếp cho bước tiếp theo.
– Trữ Phùng đã chết, Trữ quân ắt loạn. Việc Yên quân có thể đánh bại kẻ địch chỉ còn là vấn đề thời gian. Toàn bộ Mộc gia lập tức xuất phát, chúng ta cần hỗ trợ đại thống lĩnh chống lại quân Tấn.
Đã không còn nhiều uy hiếp của cao thủ Ngạ Quỷ cũng như Trữ quân, Tiểu Hắc tin tưởng Kim Tuyệt sẽ không khó trong việc đánh bại kẻ thù.
Phía Mộc Quốc Thái cùng các thúc phụ của Mộc Bình có phần mộng bức. Bọn họ vốn đã đánh giá Tiểu Hắc rất cao, nhưng xem ra họ vẫn là theo không kịp sự phát triển của đứa nhỏ này. Mới vài tháng trước đây, chỉ một hai tên hoàng cấp hậu kỳ thôi đã nhấc lên sóng gió ở Mộc gia. Thế mà giờ đây, cao thủ
Không có một chút chậm trễ nào, Mộc gia tộc nhân lẫn thuộc hạ nhất nhất nghe hiệu theo hiệu lệnh của Tiểu Hắc. Chỉ trong thời gian ngắn họ đã hành quân thần tốc đến chiến trường phía bắc.
– Nhận đươc tin tức liên quân phía nam đã thất thủ, Tấn quốc đã điên cuồng tăng cường các sư đoàn quân tiến vào nước ta. Phía đại thống lĩnh đang chiến đấu hết sức quả cảm để làm chậm bước chân quân thù.
Tin tức xấu bay đến vùn vụt, sắc mặt của Mộc lão gia chủ hết sức lo lắng. Thân là Yên quốc tứ đại gia tộc, bọn họ tuyệt không thể thua trong trận quyết chiến này được.
– Hắc hắc, không phải lo lắng. Đám pháp sư Tấn quốc đều bị chúng ta khắc chế, coi như chúng có đông đảo hơn cũng không có nhiều lợi thế.
Vừa ăn tối, Tiểu Hắc vừa vui vẻ khích lệ tinh thần mọi người. Khuôn mặt bình thản của nó hoàn toàn không có chút giả tạo nào, lời nói cũng đầy tự tin, giống như ra trận lần này cũng chỉ là một đợt dạo chơi thong thả vậy.
Thịt rừng nướng có hương vị thơm ngon đặc biệt. Nhất là tay nghề nêm nếm của Tiểu Hắc lại ngày càng lợi hại.
Do có bản tính yêu thích ẩm thực, tên nhoc ngày ngoài nghiên cứu các chức nghiệp khác còn dành thời gian để tìm hiểu về nấu ăn. Nếu sư phụ của Tiểu Hắc là một vị tu tiên giả đức cao vọng trọng chỉ một lòng cầu đạo thì đã sớm tán cho tên đệ tử như nó vài cái.
May mắn thay cho Tiểu Hắc, Diệp Thanh Hàn lại là đạo tặc. Lão ta trộm đủ thứ trên đời, ngay cả sách nấu ăn cũng không thiếu. Đồng thời, đó còn là trân phẩm trong trân phẩm.
Linh giới rộng lớn bao la, nhân loại kiến thức về ẩm thực cực kỳ phong phú. Lấy ra một quyển tâm đắc của một vị trù thần nào cũng đủ cho TIểu Hắc trở thành đầu bếp số một cả.
– Tiểu Hắc đệ, ngươi nấu ăn thật tuyệt. Nếu sau này cô gái nào có thể lấy được ngươi làm phu quân thì nàng ta nhất định rất hạnh phúc.
Mộc Ánh Tuyết sau khi uống một chén canh nấu từ xương thịt thú rừng thì trong lòng tràn ngập sảng khoái. Nàng ta không khỏi tấm tắc khen ngợi.
– Chỉ là tài vặt mà thôi, Ánh Tuyết tỷ cười chê rồi.
Xua tay, Tiểu Hắc khiêm tốn ngại ngùng đáp. Kỳ thực, nó không có suy nghĩ sâu xa đến chuyện dùng trù nghệ để tán gái, đơn giản là tiểu tử này chỉ muốn được ăn ngon mà thôi.
Đại tỷ à! Ta là tu tiên giả, có thọ nguyên rất dài đó. Ta còn muốn rong chơi nhân gian, không thích vướng bận nhi nữ thường tình đâu nha.
– Gâu gâu
Đại Hắc nằm trên người Tiểu Hắc vui vẻ sủa vài tiếng, cái bụng của nó đã no căng thịt nướng. Từ khi Tiểu Hắc trở lại thì nó và Đại Hắc luôn không rời nhau, tình cảm dùng hai chữ bền chặt thôi là chưa đủ để hình dung.
Trên cổ của Đại Hắc có một vòng cổ nhỏ, có một tấm bùa nhỏ được xếp lại cột vào. Loại phù phòng ngự này có độ khó rất cao, Tiểu Hắc đã phải thất bại rất nhiều lần mới thành công được một cái. Và tất nhiên, tấm phù được dành cho Đại Hắc. Việc này xuất phát từ chỗTiểu Hắc rất lo lắng khi có đánh nhau xảy ra nó sẽ không thể bảo hộ huynh đệ của mình an toàn được.
– Bình nhi
Cha mẹ của Mộc Bình là Lan Phương và Mộc Thanh chậm rãi đi đến. Khoảng thời gian này Mộc Bình chợt trở nên kiệm lời khác thường.
– Cha mẹ, hai người có việc gì sao?
– Haha, đứa nhỏ nhà ngươi, mỗi lần sắp gặp lại tỷ tỷ của mình thì lại cứ như con mèo bị dẫm phải đuôi.
Mẹ của Mộc Bình cười mắng. Ngồi bên cạnh, Tiểu Hắc chợt sửng sốt. Mộc Bình chưa từng chia sẻ với nó về huynh đệ tỷ muội ruột của mình. Không ngờ lúc này lại lòi ra một vị tỷ tỷ, tình huống này có gì đó hơi không phù hợp nha.
– Khụ khụ, không…ta không có…
Mộc Bình nghe đến hai từ tỷ tỷ thì sắc mặt chợt biến, cố gắng ho khan chống chế nhưng lại quá lộ liễu, ai nhìn vào cũng thấy rõ. Thật không ngờ một sái kiếm Mộc Bình lừng danh thiên hạ lại chỉ vì nghe tên một người mà trở nên như vậy. Nếu đồn ra chắc chắn sẽ trở thành một chủ đề thú vị để người ta đám luận cả ngày.
– Ánh Tuyết tỷ, vị tỷ tỷ của sư huynh ta là người như thế nào?
Dưới sự hiếu kỳ, Tiểu Hắc bèn quay sang hỏi Mộc Ánh Tuyết. Dù sao thì nhìn thái độ của Mộc Bình, cho dù có hỏi anh ta cũng sẽ chẳng thèm tiết lộ đâu.
– A, đệ hỏi đến đại thống lĩnh sao? Hì hì, Mộc Bình ca ca trên đời này không sợ gì, chỉ sợ duy nhất tỷ tỷ của mình.
Đại thống lĩnh? Tỷ tỷ của Mộc Bình là đại thống lĩnh?
Tiểu Hắc trợn tròn hai mắt như thể nghe thấy chuyện bất khả tư nghị nhất từ khi nó mới sinh ra đời vậy.
Không ngờ tới, đường đường là người được nhân dân Yên quốc kính ngưỡng như thần lại là thân sinh tỷ tỷ của sư huynh mình. Cơ mà ngẫm nghĩ lại thì Tiểu Hắc cũng hiểu được cảm giác của Mộc Bình.
Nếu không có nhân duyên gặp gỡ Tiểu Hắc thì bản thân Mộc Bình có nỗ lực hơn nữa cũng chỉ có thể trở thành một vị tướng không tệ, thành tựu hữu hạn. Còn trong khi đó, vị tỷ tỷ của anh ta lại như mặt trời soi rọi cho cả một quốc gia, cái thứ hào quang đó cũng vô tình trở thành một loại áp lực không nhỏ đặt lên vai của Mộc Bình.
Đồng thời, Tiểu Hắc cũng âm thầm khâm phục Mộc gia. Là thân nhân của đệ nhất nhân tại Yên quốc mà mọi người lại không hề có chút kiêu ngạo nào, còn lại cực kỳ khiêm tốn. Nếu không phải do chiến họa lan tới, thì Tiểu Hắc có khi không có cơ hội được biết đến mối quan hệ này đó chứ.
Lại nói đến trận chiến giữa Tấn và Yên, quy mô trận đánh này còn lớn hơn cả liên quân của Liêu quốc và Trữ quân hợp lại. Đơn giản là vì nước Tấn đã quyết tất tay, bọn họ quyết không chiếm được Yên quốc thì không ngừng lại.
Cho nên giao tranh xảy ra càng lúc càng trải rộng, khắp nơi phía bắc đều là khói lửa bom đạn. Quân Yên thì vẫn kiên cường chống cự, không để kẻ địch có thể tiến sâu thêm nữa.
Ngay trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này, viện quân Mộc gia cuối cùng cũng tới. Tạm thời bọn họ được sắp xếp ở trong doanh trại của đại quân chủ soái. Nhìn quân kỷ nghiêm minh, khí thế manh mẽ, Tiểu Hắc không khỏi tán tưởng tài cầm binh của vị tỷ tỷ đại thống lĩnh kia. Muốn biết tướng giỏi thì phải nhìn vào binh, không nói đến tài thao lược thì việc tạo ra một đội quân có tố chất, có kỷ luật thép cũng không phải điều dễ dàng gì.
Sau khoảng một canh giờ thì được người đưa tin thông báo:
– Đại thống lĩnh tới
Tuy thân phận là con cháu song đại thống lĩnh là đại thống lĩnh, địa vị còn đó nên Mộc gia vẫn phải theo lễ ra chào đón. Từ xa, một nữ nhân chỉ khoảng ngoài ba mươi, ánh mắt có thần, dáng dấp không to lớn nhưng lại mang theo khí thế mạnh mẽ mà ngay cả nam nhân cũng phải bị lép vế
“Tiểu nha đầu này không tệ, tuổi trẻ như thế đã có tu vi huyền cấp, lại còn có khí thế của bậc chiến tướng. Khà khà, ta đây nhìn nhiều nghe nhiều, phàm nhân có được tướng khí hoặc đế khí không nhiều. Những kẻ này đều không phải là vật trong ao, nếu không chết yểu thì bọn họ nhất định sẽ lưu danh sử sách, một đời oanh liệt.”
Diệp Thanh Hàn rất ít khi khen ngợi kẻ khác cũng đột nhiên lên tiếng. Người có tướng làm thống lĩnh thiên hạ không có mấy ai, chẳng phải cả nghìn năm qua vẫn không thể đào ra một thiên cổ kỳ tài như Hàn Tín đó sao? Mãnh tướng thất phu không thiếu, chỉ có thống lĩnh trăm vạn đại quân là tìm mãi như trăng dưới nước.
– Sư tôn, hóa ra người cũng tinh thông cả tướng số. Ta cứ tưởng lão nhân gia người không tin vào mệnh trời định chứ? Hắc hắc
Tiểu Hắc khẽ cười đáp. Không phải Diệp Thanh Hàn cứ mở miệng ra một câu cũng là nghịch thiên, hai câu cũng là nghịch thiên, ba câu càng là rất nghịch thiên. Vậy thì tin vào mệnh làm cái quái gì chứ?
“Tu tiên giả cũng có mệnh, chẳng qua muốn đoán được mệnh họ cần phải tu tập pháp môn riêng. Dĩ nhiên, cái giá phải trả cũng không nhỏ. Còn phàm nhân cho dù là mang theo vương mệnh, có tử khí đông lai thì thế nào? Chẳng lẽ thiên đạo lại giáng thiên kiếp chỉ vì ta giết một kẻ phàm phu mang chân mạng thiên tử à? Thật là nực cười.”
Giọng điệu Diệp Thanh Hàn khinh bỉ không chút che giấu. Tu tiên giả tầng chót nhất vẫn thoát ly phàm nhân, mệnh cách liền biến hóa, bắt đầu có linh vận hộ thân, không thể cùng chúng sinh khác so sánh được nữa.
Thiên tử thì sao cơ chứ? Cũng chỉ là một kẻ tự cho mình là con trời, ngạo mạn vì bản thân nắm quyền sinh sát thiên hạ trong tay thôi sao.
Sau trăm năm, cuối cùng cũng chỉ còn là cát bụi, vậy có gì đáng để tự hào.
Chỉ có tu tiên giả, nghịch thiên truy cầu đại đạo trường sinh, khiên chiến thiên địa quy tắc mới là chân chính được gọi là con trời.
Bước từng bước vững chải mà mạnh mẽ, đại thống lĩnh đi đến trước Mộc lão gia chủ cúi người hành lễ:
– Tử Yên bái kiến gia gia
Tiếp theo, đại thống lĩnh một lượt vấn an phụ thân cùng các thúc bá. Mỗi một động tác của nàng ta đều dứt khoát, không có chút rờm rà giả tạo nào, lại cũng không có quá thùy mị mà giống một vị hán tử hơn.