Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 205: Dương gia kiêu tử.



Quyển 2: Bắc đai lục sơ phong khởi.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Kỳ thực, Tiểu Hắc không phải chỉ muốn trả thù cho Hạ Khiết An mà còn muốn giảm bớt sát tính cho nàng ta. Thân là con gái của môn chủ Đoạt Mệnh Môn, là một tổ chức sát thủ đứng đầu thì việc giết người là chuyện quá đơn giản giống như ăn cơm uống nước. Cho nên cần phải loại bỏ thói quen này, kẻ đáng giết thì không nên tha, nhưng cũng không thể lạm sát người vô tội, giết người thành thói quen.

Còn về Nhan Cô, Tiểu Hắc cũng không tính so đo với bà ta làm gì. Quan hệ giữa bà ta và Hạ Khiết An rất tốt, bản thân Nhan Cô cũng yêu quý Hạ Khiết An như con ruột. Cho nên trên phương diện nào thì Tiểu Hắc cũng không thể làm gì tổn hại đến bà ta được. Thậm chí, qua lời kể của Hạ Khiết An, vị Nhan Cô này còn có một quá khứ không quá vui vẻ, đáng được đồng cảm.

Cảm nhận được Tiểu Hắc không quá bài xích mình, Nhan Cô cũng thầm thở ra một hơi. Bà ta không muốn trêu chọc vào cường giả, nhất là một cường giả có tuổi đời siêu trẻ như Tiểu Hắc. không nói đến tầng quan hệ với Hạ Khiết An, chỉ nghĩ đến vài năm nữa tiểu tử kia có thể đi đến một bước mà chúng nhân thiên hạ đều phải ngước nhìn thôi thì bà ta đã đủ run sợ rồi.

Cái gì thiên chi kiêu tử? Đệ nhất thiên kiêu Doãn Hằng của Đoạt Mệnh Môn trước ba mươi đã đột phá huyền cấp, ám sát cao thủ vượt tiểu cảnh giới dễ dàng. Lại từng đào thoát trong tay địa cấp cường giả, có thể xem là chiến tích đầy người, phong mang vô hạn. Thế nhưng khi đem so sánh với Tiểu Hắc thì chẳng khác nào đom đóm so với ánh trăng vậy.

Hai người Tiểu Hắc và Hạ Khiết An không để cho mấy tên Hổ Lang Môn phá hoại không khí của mình. Cả hai sau khi đi dạo dọc bờ sông cả đêm lại ngồi tựa vào nhau cùng ngắm bình mình. Lần đầu tiên Tiểu Hắc cảm giác được việc có một người khác phái ngồi cạnh mình thật thú vị. Ngửi được mùi hương từ cơ thể của Hạ Khiết An, Tiểu Hắc cảm thấy mấy cái hóc môn tuổi mới lớn trong người đang nhảy nhót cả lên.

– Thật là thơm.

Hạ Khiết An nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Hắc thì ngạo kiều cười một cái rồi đưa tay nhéo lỗ tai của đối phương nói:

– Ngươi nha, sau này nếu ta biết ngươi dám có thân cận như vậy với nử tử khác thì biết tay ta.

Ôi! Nữ nhân mà, tâm lí chiếm hữu cũng không kém nam nhân là mấy.

Sau khi ngắm bình minh xong, cả hai cùng nhau tìm một quán điểm tâm, ăn cháo đậu, trứng luộc, bánh quẩy, uống sữa đậu nành. Sau đó mới lưu luyến chia tay nhau ra.

Vốn với tu tiên giả như Tiểu Hắc thì một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Có điều Hạ Khiết An lại không có tinh thần lực mạnh như thế nên nàng cần phải nghỉ ngơi để khôi phục lại.

Trở về phòng trọ sau một đêm, Tiểu Hắc bắt gặp ánh mắt quái dị của Mộc Bình nhìn mình. Ho khan một tiếng, nó bèn đưa phần thức ăn sáng cho sư huynh của mình rồi định chuồn vào trong phòng thật nhanh.

Tính tình của Mộc Bình rất tốt, cũng không muốn trêu chọc Tiểu Hắc nên anh ta chỉ lắc đầu cười.

Ngày hôm đó, học viện Đại Thiên cũng thông báo về việc đăng ký sát hạch tranh tài trong học viện. Sau khi chọn ra được mười người đứng đầu sẽ tham gia cuộc đấu liên học viện. Đó cũng là cuộc sàng lọc cuối cùng để lựa chọn ra danh sách đại diện phe chính phủ cùng hoàng gia cho Bách Gia Kiêu Tử cuối năm.

Nếu là trước đây thì cuộc tranh tài nội bộ này cũng chẳng cất lên sóng gió gì. Các trưởng bối cũng chỉ xem đó giống như một cuộc kiểm tra nhỏ, để cho đám trẻ hồ nháo một phen, thể hiện chút năng lực của mình. Thường thì mấy thiên kiêu chân chính của học viện sẽ xem nhẹ mà không tham gia, bởi vì bọn họ căn bản không thiếu chút tài nguyên treo thưởng đó.

Lần này lại khác, nghe nói tất cả những thiên tài đều xuất quan đăng ký tham gia. Ngay cả mấy kẻ thích ẩn giấu chắc chắn cũng sẽ tận dụng cơ hội mà trở thành hắc mã, giành lấy một trong mười vị trí đầu. Có thể thấy đợt tranh tài này số lượng thí sinh tăng lên gấp mấy lần, cho nên học viện cũng phải sắp xếp công tác chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng.

Trái ngược với thái độ bận rộn của các học viên khác, Tiểu Hắc và Hạ Khiết An lại có thời gian rất nhàn nhã và vui vẻ. Ở địa vị của họ thì không có lý do gì để quan tâm đến cuộc tranh tài kia cả.

– Hắc Tử, ngươi nghĩ ta có cơ hội lọt vào tốp mười cao thủ đứng đầu không?

Chiều hôm đó, Mao Lượng đến thăm Tiểu Hắc với dáng vẻ bừng bừng khí thế. Dù không nỡ đánh nát niềm tin của đối phương nhưng Tiểu Hắc vẫn lắc đầu nói:

– Mao Mao, ngươi nên rút lui đi, Không nói tới thực lực của ngươi, cho dù may mắn lọt vào tốp mười thì trong cuộc đấu liên học viện, ngươi có mấy phần nắm chắc. Cuối cùng là Bách Gia Kiêu Tử, ngươi cho rằng bản thân đủ sức đánh bại mấy thiên tài của các tông môn hay sao? Ta chỉ sợ đến lúc đó dù không chết thì ngươi cũng bị đánh cho tàn phế a.

Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng. Mao Lượng từ trong hưng phấn tỉnh táo lại, gã ta biết Tiểu Hắc là một kẻ trí, không bao giờ nói những lời thừa thải. Cho nên sau khi suy nghĩ gần nửa ngày, gã thở dài rồi cười khổ nói:

– Ngươi nói đúng, là ta quá nông nỗi rồi. Chẳng qua lão cha của ta cùng với mấy trưởng lão khác cũng muốn thử sức một chút, nên họ mới…

– Mới đem cho ngươi vài trang bị và đan dược chứ gì? Ngươi nghĩ chỉ chừng đó đủ sức cho ngươi xưng bá khắp thiên hạ rồi sao?

Tiểu Hắc không khách khí bè dỉu. Tiếp theo, nó cũng không muốn bằng hữu của mình xuống tinh thần nên mới mỉm cười nói:

– Mật ngọt chết ruồi, muốn mạnh lên cũng không chỉ có một con đường.

– Ngươi nói thì dễ. Ai lại chẳng biết Bách Gia Kiêu Tử này có vấn đề, thế nhưng ngươi biết Chân Võ Điện đại diện cho gì không? Đó là chí tôn của người luyện võ, không ai không truy cầu. Chính ngày xưa có những kẻ liều mạng vì Chân Võ Điện lập công trạng mới được truyền thụ công pháp và võ học, gây dựng nên cơ nghiệp các đại tông môn ngày nay đấy.

Mao Lượng không vui lấy một lon coca ra uống ừng ực. Thân là thương nhân, ai lại không nguyện ý mạo hiểm. Nếu cầu toàn an phận mà sống thì gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị vùi chôn vào trong dòng lịch sử.

Tiểu Hắc đi qua đi lại suy nghĩ một lúc lâu bèn bước đến vỗ vai Mao Lượng một cái rồi nói:

– Thôi được, nếu ngươi muốn thử sức thì ta sẽ giúp ngươi một tay, nhưng ta có một điều kiện.

– Lời ngươi nói là thật? Điều kiện gì cũng được, ngươi cứ nói đi. Hắc Tử, chúng ta là nam nhân, một lời đã nói, tứ mã nan truy đấy.

Mao Lương như bắt được vàng vội vàng nắm lấy cánh tay Tiểu Hắc, giọng điệu thân mật khiến cho Tiểu Hắc cảm giác một trận buồn nôn.

– Cút, cút ngay. Ta không phải nữ nhân, ngươi cứ túm lấy tay ta làm gì đấy hả?

– Được, được, huynh đệ tốt, ngươi có khát không? Để Mao gia…khụ khụ Mao Mao ta rót trà cho.

Nhìn thấy thái độ nịnh nọt của Mao Lượng, Tiểu Hắc chỉ muốn ôm bụng cười to một trận. Cái con hàng này đúng là không có chút hình tượng nào của đám con cháu gia tộc nội khí lãnh ngạo cả. Có lẽ vì thế nên gã mới có cơ hội kết giao với Tiểu Hắc. Đổi lại là người khác thì cơ duyên này sẽ không bao giờ đến cả.

Vốn dĩ Tiểu Hắc không muốn Mao Lượng nhún chân vào vũng nước sâu kia. Thế nhưng nếu chỉ giúp đối phương giành chút thành tích thì không có gì là quá khó khăn. Như vậy, Mao Lượng có thể giao phó với gia tộc mà cũng không phải tiến quá sâu vào trong giải đấu để gặp bất trắc.

– Chí ít cũng phải đạt thứ hạng cao trong thi đấu liên học viện chứ nhỉ?

Thầm nghĩ đến việc có thể tận dụng gia tộc của Mao Lượng để tìm kiếm một số tài nguyên, Tiểu Hắc liền vui vẻ trong lòng. Vừa giúp được bạn, lại có lợi cho mình, đúng là nhất cữ lưỡng tiện

Sau đó, Tiểu Hắc liền viết ra một tờ giấy dài những thứ mà nó cần. Nhìn thấy danh sách dài như tờ sớ, khuôn mặt Mao Lượng chợt biến sắc, gã ta cảm thấy hình như nếu đưa cái thứ này cho cha mình chắc chắn kết quả của gã sẽ rất thảm thiết.

Nhìn ra tâm tư của Mao Lượng, Tiểu Hắc cười nhạt nói:

– Ta chỉ cần gia tộc ngươi tìm được một vài thứ trong danh sách là được.

Điều dĩ nhiên, nếu Mao gia có thể xuất ra càng nhiều thì Tiểu Hắc cũng không ngại hỗ trợ cho gia tộc bọn họ thêm nhiều thứ khác. Nó xưa nay không thích chiếm lợi của bằng hữu, đơn giản là trao đổi hợp tình hợp lí mà thôi.

Lúc này, sắc mặt của Mao Lượng mới khá hơn, gã ta cắn răng đáp lại một chữ được rồi lập tức rời đi để thảo luận với gia tộc của mình.

Mao Lượng vừa đi, chuông điện thoại Tiểu Hắc lại vang lên. Hóa ra là Ngô Chí của Dương gia đã tới, bọn họ muốn diện kiến Tiểu Hắc ở một nhà hàng nổi tiếng ở Vĩnh Dương vào chiều tối.

– Thật ra bận rộn a, xem ra hôm nay không có thời gian để gặp Khiết An tỷ rồi.

Mở danh bạ ra, Tiểu Hắc lại nhắn tin cho Hạ Khiết An biết mình có cuộc hẹn vào chiều tối. Kết quả là nàng ta cũng đáp lại là bản thân cũng cần phải tiếp đãi một người bạn thân đến từ Hạ Giang, một tỉnh khá xa so với Vĩnh Dương.

Do có thói quen không thích để người khác đợi mình, Tiểu Hắc đã đến nhà hàng rất sớm, Nó ăn mặc giản dị nhưng cũng không thấp kém so với những vị khách sang trọng xung quanh. Phải biết rằng tiền bây giờ với Tiểu Hắc chỉ là một con số, nó có thể kiềm được rất nhiều tiền trong thời gian ngắn. Nếu không phải quyết lòng đi theo tu tiên đạo thì tiểu tử này có thể ở phàm tục làm một tỷ phú giàu có nhất, tận hưởng một cuộc đời sung sướng an vui mà không phải lo lắng gì cả.

Về điểm này, Tiểu Hắc rất hài lòng về Tương Hoàn. Tên kia sinh ra đúng là để làm một tổng quản chính hiệu, tuy thiên phú võ học tầm thường nhưng về mặt quản lí lại là một tài năng. Mọi chuyện ăn ở, sắp xếp các thứ nhỏ nhặt như quần áo, trang phục của mọi người đều là một tay Tương Hoàn lo chu toàn.

Được một vị tỷ tỷ có nhan sắc cao dẫn vào phòng ăn đã được phía Dương gia đặt sẵn, Tiểu Hắc vui vẻ nhìn thực đơn chọn một loạt món ăn chiêu bài của quán. Dù gì thì cũng là một bữa miễn phí, Tiểu Hắc cũng không ngại tiêu xài giúp đối phương một phen.

Đám người Ngô Chí cũng không dám đến trễ, bọn họ vừa đến đã thấy Tiểu Hắc đợi sẵn thì không khỏi có chút bất ngờ. Theo như suy nghĩ của đại đa số người thì những kẻ có địa vị và thực lực cao cường không phải sẽ hay thích đến trễ để thể hiện bản thân sao?

– Tiểu Hắc công tử, cậu vẫn khỏe chứ?

Ngô Chí không hổ là quản gia cùng với lão bộc thân cận nhất của Dương gia gia chủ, rất nhanh đã tiến lên cười to chào hỏi. Tư thái của lão cũng cúi thấp hơn, dù gì thì người ta cũng giết được cả địa cấp, lão ta ngoài trừ tuổi tác thì hình như chẳng có gì để so với Tiểu Hắc được cả.

– Mọi người đã đến thì cứ ngồi vào đi, không cần khách khí.

Để đáp lại, Tiểu Hắc cười nhạt nói. Nó đã trải qua nhiều chuyện, cũng biết rằng trong giang hồ thì thực lực vi tôn, kẻ mạnh cần phải có tư thái một chút. Nếu ngược lại nó quá nhiệt tình dễ dãi sẽ khiến cho kẻ khác cảm thấy khó hiểu và nghi ngờ.

– Xin giới thiệu, đây là ba người sẽ đại diện cho Dương gia tham gia vào Bách Gia Kiêu Tử. Hi vọng Tiểu Hắc công tử có thể hướng dẫn cho bọn họ để giành lấy được kết quả tốt nhất.

Theo như lời của Ngô Chí thì hai nam một nữa kia đều là tinh anh tốt nhất của Dương gia. Nam thanh niên có tu vi cao nhất là hoàng cấp hậu kỳ, có lẽ mới đột phá gần đây nên nội khí chưa được ổn định. Tuổi tác của gã tầm hai mươi tám, hai mươi chín, sắc mặt có vẻ chững chạc và trầm tính hơn hai người còn lại. Tên của gã là Dương Quán.

Nữ tử duy nhất trong ba người gọi là Dương Mịch, tương đối xinh xắn, không phải dạng hoa khôi người thấy người yêu như Hạ Khiết An nhưng cũng không quá tệ. Tu vi của nàng ta là hoàng cấp trung kỳ, cũng là thấp nhất trong ba người.

Còn nam tử còn lại có chút ngạo khí, tên là Dương Tiểu Đằng, tu vi hoàng cấp trung kỳ đỉnh phong, tuổi chỉ tầm hai ba, hai mươi bốn. Nếu xét về tư chất là Dương Tiểu Đằng là người có ưu thế nhất.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.