Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 4: Sóng ngầm ở Huyền Kinh



– Này cậu bé, tỷ tỷ của ngươi đã đi xa rồi, cậu cũng về nhà đi.

Thấy Tiểu Hắc cứ đứng ngây ra như tượng gỗ, hai mắt mang nỗi buồn khó diễn tả thành lời, cứ chăm chăm nhìn về hướng Vũ Liên đã đi mất, Mộc Bình không nhịn được bèn lên tiếng.

– Tôi đứng đây thì liên quan gì đến chú, không lẽ chú muốn cướp lại đồ thần tiên tỷ tỷ tặng tôi? Thần tiên tỷ tỷ mà biết được thì chỉ cần phẩy tay một cái là chú tiêu đời ngay đấy nhé.

Lúc này, Tiểu Hắc mới giật mình tỉnh lại từ trong xúc cảm của mình. Ánh mắt nó tỏ ra kiêng dè nhìn Mộc Bình, hai tay ôm chặt ba món cổ vật vào người, thể hiện bộ dáng dù chết cũng không buông ra. Cảnh tượng này làm cho Mộc Bình khóe miệng co giật, dở khóc dở cười không biết nói gì.

– Tiểu tử thối, mới vài tuổi đầu đã tập giọng điệu của người lớn. Ta là người giữ lời, nếu đã đồng ý với hai vị cao thủ kia cho ngươi lựa chọn cổ vật thì ngươi cứ giữ lấy.

Tất nhiên Mộc Bình không phải người không nói lý lẽ, anh ta tuy là người yêu nước nhưng không phải kẻ cứng nhắc theo khuôn mẫu. Với lại anh ta cũng không tệ hại đến mức cướp lại đồ từ tay một đứa trẻ nhỏ không sức chống cự. Việc anh ta cần làm hiện tại chính là báo cáo lên cấp trên về những gì đã diễn ra ở đây và chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

– A lô, Mộc Bình thuộc đội đặc nhiệm tổ thứ chín, mật mã xác minh là xxx, tôi đang nhận nhiệm vụ tại Vũ Lương….

Sau vài phút tóm tắt ngắn gọn cho ban chỉ huy, Mộc Bình liền nhận được phương án tác chiến mới. Cất điện thoại đi, hai mắt anh ta không ngừng lóe sáng, xem chừng những diễn biến bất ngờ đã xảy ra đang đi theo chiều hướng có lợi cho bản thân Mộc Bình và quân đội.

– Ách, tại sao ngươi còn chưa đi?

Mộc Bình giật mình khi nhìn thấy Tiểu Hắc đang ngồi ở một gốc cây gần đó, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào anh ta.

– Tôi vốn không có nhà, nên cả đất trời này, nơi nào cũng là nhà của tôi cả. Ông chú cứ làm việc của mình, đứng quan tâm đến tôi.

Tiểu Hắc nhe hàm răng đen sì do không được chăm sóc lâu ngày của mình ra, sự tinh ranh hiện rõ trong đôi mắt sáng và nhỏ như hai hột nhãn.

– Tiểu quỷ láu cá, cầm lấy rồi biến đi.

Mộc Bình không vui lấy một ít tiền trong ví ra ném cho Tiểu Hắc. Anh ta thật không ngờ dưới khung cảnh máu tanh này, tại sao một đứa trẻ khuất cái lại có thể bình tĩnh đến vậy. Thậm chí nó còn đủ tỉnh táo để ăn vạ kiếm lợi nữa chứ.

“Rõ ràng tên nhóc này đã thoáng nghe được cuộc gọi của mình, biết được quân đội sẽ cho lực lượng hỗ trợ tức tốc đến nơi này. Nếu như nó vẫn ở đây thì mình sẽ khó mà giải thích được, chắc tên tiểu quỉ nghĩ được điểm này nên muốn kiếm chút lợi tức.”

Vốn thuộc lực lượng đặc nhiệm, Mộc Bình đã cải trang tiếp xúc với nhiều tầng lớp trong xã hội, anh ta không lạ gì những kẻ cáo già trục lợi. Nhưng một đứa trẻ nhìn chưa đến mười tuổi đầu lại có thể moi tiền từ anh ta lại là một chuyện khác. Đây tuyệt đối là một đứa trẻ không tầm thường chút nào.

Sau khi phân tích thấu đáo, Mộc Bình liền cảm thấy hứng thú với Tiểu Hắc, anh ta liền gọi theo.

– Cậu bé khoan đi đã, nói cho ta biết ngươi tên gì?

– Tại sao tôi phải nói tên cho chú biết cơ chứ? Mà thôi, nể tình ông chú cũng biết điều, lão tử sẽ cho chú biết đại danh của mình. Tôi đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đại danh đỉnh đỉnh Tiểu Hắc ca uy vũ cái thế, không ai địch nổi, uy chấn Tư Lạp.

– Tiểu tử thối…

Mộc Bình tức đến đen cả mặt lại. Không ngờ tên nhóc này ngoại trừ gian xảo ra lại còn biết thổi da bò và miệng lưỡi châm chọc người khác nữa. Anh ta định tóm Tiểu Hắc lại dạy dỗ nó một trận ra trò thì nó đã nhanh chóng biến mất dạng từ khi nào rồi.

………………………

Tại Trữ gia lúc này, Trữ Văn Hoàng đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi. Đã hơn nửa giờ trôi qua nhưng y vẫn chưa nhận được bất kỳ tín hiệu báo cáo nào từ phía lão Cửu. Ngay cả khi y cố gắng liên lạc thì phía đầu dây bên kia cũng không có ai trả lời cả.

– Không ốn. Nhất định là đã gặp biến rồi. Ta phải nhanh chóng báo cáo cho Tứ gia mới được.

Tứ gia trong lời nói của Trữ Văn Hoàng chính là chú của y, một người đầy quyền lực ở Trữ gia Huyền Kinh. Vì ở cùng thế hệ, ông ta xếp thứ tư nên người khác vẫn tôn kính gọi bằng một tiếng Tứ gia, chứ không kẻ nào dám gọi thẳng tên húy của ông ta ra cả.

– A lô, vâng, chú tư, là cháu. Toàn bộ người của cháu phái đi đều mất tin tức, cháu đang cho người điều tra. Xin chú yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm ra và đem món hàng về cho chú an toàn.

Không một câu hồi đáp, vị Tứ gia kia sau khi nghe xong thông báo liền cúp máy. Thái độ của lão khiến tâm trạng Trữ Văn Hoàng như rơi vào hầm băng, y hiểu rất rõ tính cách của chú mình. Đối với những kẻ thất bại, lão ta sẽ không cho người đó cơ hội lần thứ hai. Nhất là nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, ngay cả y cũng không biết món hàng mình được lệnh vận chuyển có thứ gì bên trong nữa.

– Hết thật rồi.

Trữ Văn Hoàng ngồi bệt xuống, hai mắt đờ đẫn. Y không ngờ sau bao nhiêu năm gây dựng cơ nghiệp, kết cục của y lại được quyết định chỉ trong một đêm ngắn ngủi.

…………………..

Nếu có thể dùng một câu để miêu tả về thủ đô của Yên quốc, người ta chỉ có thể nói đó là một nơi mà tấc đất còn quý hơn cả vàng. Thật vậy, sự so sánh đó không hề nói quá sự thật mà hình như vẫn còn rất khiêm tốn nữa là khác. Huyền Kinh không đơn thuần là một thành phố, mà đó còn là trung tâm quyền lực, nơi tập trung tất cả tinh hoa, những người có địa vị cao nhất, chỉ cần ho một tiếng cũng đủ khiến đất nước dậy sóng mãnh liệt.

Ở Huyền Kinh không có người thường, cho dù bạn giàu có cũng không có tư cách sở hữu một căn nhà ở đây. Được sống ở nơi này chính là biểu thị cho thân phận cao quý, là đại diện cho quyền lực thật sự.

Điều bất ngờ thú vị nhất ở Huyền Kinh chính là dinh thự của thủ tướng Lý Vương Triều lại không phải là dinh thự xa hoa, to lớn nhất, mà đó chính là phủ đệ của gia tộc đệ nhất Yên quốc: Trữ gia. Sự giàu có, quyền lực của Trữ gia đã vượt mặt hai thế lực còn lại là quân đội và thủ tướng, nếu không phải hai thế lực kia có xu hướng liên kết lại thì họ đã bị Trữ gia nuốt chửng từ lâu rồi. Có người nói thế cân bằng này sẽ sớm bị Trữ gia phá vỡ, nhưng cũng có kẻ cho rằng quân đội và thủ tướng sẽ không để yên cho Trữ gia hoành hành. Người ngoài cuộc vốn u mê, chỉ có những người nằm quyền lực tối thượng của ba thế lực mới biết rõ thế cục hiện tại là như thế nào.

Hôm nay, tâm trạng của Trữ Dược Phi cực kỳ kém, sắt mặt của lão âm u chẳng khác nào bầu trời đang chuẩn bị nổi bão lớn. Tất cả người hầu bên trong biệt phủ của lão đều sợ hãi bất an, chỉ cần một câu không vui của vị lão gia này có thể khiến họ biến mất mãi mãi trên cõi đời này.

– Tứ gia, xin lão nhân gia ngài bớt giận.

Một vị trung niên dáng vẻ lịch lãm học thức đứng hầu bên cạnh Trữ Dược Phi nhẹ giọng lên tiếng. Ở biệt phủ của vị Tứ gia này, chỉ duy nhất gã là có tư cách nói chuyện với lão mà không cần xin phép, cũng không cần phải xưng hô kính cẩn như đám hạ nhân khác. Bởi vì gã ta chính là quân sư số một của Trữ Dược Phi, tên là Hồ Bính.

– Hừ, ta bỏ bao nhiêu công sức mới lấy được thứ mà Tôn tiên sinh yêu cầu. Không ngờ rằng bao nhiêu nỗ lực đều đổ sông đổ bể, cục tức này ngươi nghĩ ta há có thể nuốt trôi được.

Nếu có được sự giúp sức của Tôn tiên sinh thì khả năng giành lấy vị trí gia chủ Trữ gia trong tương lai của Trữ Dược Phi lão là rất lớn. Việc liên quan đến tiền đồ của mình, cho dù là người có lòng dạ thâm trầm như lão cũng phải biểu hiện sự giận dữ ra bên ngoài.

– Việc để mất linh thảo đúng là sai sót của người phe ta. Có điều tôi thấy lạ là việc này chúng ta thực hiện vô cùng bí mật, ngay cả người Trữ gia cũng không một ai biết được. Vậy tại sao linh thảo lại bị cướp khi đã được vận chuyển vào Yên quốc? Nếu là quân đội thì họ có thể động thủ ngay khi đoàn xe vận chuyển vừa đến biên giới hai nước. Hiện tại càng không nói đến việc điều tra, đợi đến khi chúng ta phái người tới Vũ Lương thì mọi dấu vết đã được xóa sạch rồi. Tuy nhiên, tôi thấy chúng ta có thể lợi dụng việc linh thảo bị đánh cắp này.

– Ý của cậu là?

Nghe thấy Hồ Bình có kế sách, khuôn mặt Trữ Dược Phi liền khẽ giản ra. Người khác nói lão có thể không tin, nhưng vị quân sư này lại là một ngoại lệ. Chính nhờ mưu kế của gã mà lão mới có thể đánh bại nhiều đối thủ lớn để ngồi vào vị trí như ngày hôm nay. Tứ gia lão là một kẻ độc đoán, nhưng lão lại rất biết cách dùng người. Năm xưa, chính tay lão đã có đại ân với vị quân sư này và để trả ơn Hồ Bình đã dùng tài năng của mình để giúp thế lực Tứ gia không ngừng lớn mạnh.

– Theo Tứ gia, Tôn tiên sinh là người như thế nào?

Hồ Bính mỉm cười không vội trả lời câu hỏi của Trữ Dược Phi mà lại nêu ra một vấn đề.

– Tôn tiên sinh võ nghệ cao cường, là một trong những người lợi hại nhất mà ta từng gặp. Còn về tính cách, hắn đích thị là loại người hữu dũng vô mưu, Chính nhờ vậy mà ta đã lợi dụng hắn ta không ít lần.

Trữ Dược Phi biết Hồ Bính không nói lời vô nghĩa, nên lập tức đưa ra nhận xét của mình.

– Vậy tôi xin đặt tiếp một câu hỏi. Nếu Tôn tiên sinh biết thứ mà ông ta muốn bị cướp đi, thì ông ta sẽ có thái độ như thế nào?

Hồ Bính rất giỏi dẫn dắt câu chuyện, đến đây Trữ Dược Phi đã mang máng đoán được mục đích của gã quân sư của mình, ông ta đáp:

– Tất nhiên là hắn sẽ điên tiết lên, nhất định sẽ truy tìm kẻ đã lấy đi linh thảo và lột da xẻ thịt kẻ đó. Không lẽ cậu muốn chúng ta đổ tội danh này cho phía quân đội hoặc thủ tướng?

Trữ Dược Phi không ngốc, chỉ vài ba câu gợi ý của Hồ Bính lão đã suy ra được mấu chốt vấn đề ngay.

– Tứ gia phán đoán như thần. Tuy nhiên Tôn Thiết Sơn dù là một gã thất phu nhưng khi đối đầu với cả một thế lực như quân đội hoặc thủ tướng hắn sẽ do dự. Vì một món đồ chưa từng cầm trong tay, hắn nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta đang lập mưu lừa mình. Ngoài ra, chúng ta cũng không có chứng cứ gì việc này do quân đội hay thủ tướng nhúng tay vào. Do đó, chúng ta cần phải cho thêm một chút mật ngọt thì con mồi mới chịu lao vào.

Lấy một cây viết từ túi áo ra, Hồ Bính nhẹ nhàng viết lên vài chữ vào lòng bàn tay của mình. Trũ Dược Sinh vừa đọc xong liền vỗ tay một cái cười lớn, ánh mắt thể hiện sự tán thưởng đối với túi khôn số một của mình:

– Tuyệt, tuyệt diệu.. Vật này chắc chắn sẽ khiến hắn ta nhất định ra tay. Haha, Hồ Bính cậu quả thật là phúc tinh của ta. Sau việc này ta nhất định sẽ trọng thưởng cho cậu. Người đâu, chuẩn bị xe cho ta, ta phải đi ra ngoài một chuyến.

Trữ Dược Sinh vỗ vào vai Hồ Bính vài cái thể hiện sự hài lòng của lão ta. Kịch bản đã sẳn sàng, bây giờ chỉ cần Tứ gia lão bước lên sân khấu hoàn thành vai diễn của mình nữa mà thôi.

………………………………………….

Chỉ bắt nguồn từ một cọng linh thảo nhỏ bé mà tất cả các thế lực lớn của Yên quốc sắp sửa bị cuốn vào một cơn giông tố chưa từng có. Chỉ duy nhất một kẻ đang tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp nhất của mình chính là Tiểu Hắc. Trên tay của nó đang là cái đùi gà nướng thơm phức, món ăn mà nó ao ước từ rất lâu mà vẫn chưa có điều kiện để thưởng thức.

– Đúng là ngon tuyệt, sống thế này mới là sống chứ. Cảm giác của người có tiền thích thật.

Ngồi bên ghế đá ở công viên gần khu trung tâm thành phố thưởng thức đùi gà thơm ngon, Tiểu Hắc đung đưa đôi chân trần đầy những vết chai của mình, lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy thư thái tận hưởng một ngày trôi qua như vậy. Từ khi sinh ra đến giờ, nó luôn phải kiếm ăn từng bữa, rất nhiều hôm nó phải cố gắng ngủ để qua cơn đói.

– Ông chú to con tốt bụng kia tên là gì nhỉ. Phải chi mình biết được địa chỉ của chú ấy thì tốt quá, khi hết tiền mình lại có thể đến nhờ giúp đỡ.

Trong lòng Tiểu Hắc thầm nhớ đến Mộc Bình, người đã ban cho nó mấy ngày ăn uống phủ phê mà nó chưa từng trải nghiệm trong đời. Nếu như Mộc Bình biết tên nhóc kia vẫn còn đánh chủ ý đến anh ta thì chắc chắn sẽ nhảy lên mắng to. Người vô sĩ anh ta đã thấy nhiều rồi, nhưng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại vô sỉ đến vậy thì đúng là hậu sinh khả úy, thiên tài ngàn người có một nha.

Sau khi có được món tiền trên trời rơi xuống, Tiểu Hắc liền đãi đám đàn em một bữa ăn vặt đến no căng cả bụng. Tuy nó không phải người thích cứu giúp kẻ khác nhưng Tiểu Hắc cũng không phải dạng người keo kiệt. Đối với nó, người nó quen biết nó có thể chia sẻ hay giúp đỡ thì nó tuyệt sẽ không khoanh tay từ chối. Tư tưởng phóng khoáng này hầu như không một đứa trẻ nào ở khu ổ chuột có thể có được, do đó bọn trẻ con rất tôn sùng Tiểu Hắc.

– Phần của mày đây, Đại Hắc

Chiếc đùi gà sau khi cắn được một nửa, Tiểu Hắc không tiếp tục ăn nữa mà đưa cho chú chó đang nằm trong lòng mình. Nhìn hắc cẩu gặm đùi gà một cách vui vẻ, Tiểu Hắc dịu dàng vuốt ve bộ lông đen mượt của nó. Nếu phải kể đến người thân của Tiểu Hắc trên cõi đời này thì chỉ còn mỗi Đại Hắc mà thôi.

Trở ngược lại mười năm trước, khi Tiểu Hắc mới chào đời, nó đã bị cha mẹ vứt bỏ bên đống rác ở khu ổ chuột Tư Lạp. Đứa bé sơ sinh đáng thương cố gắng gào khóc nhưng trong đêm mưa gió chẳng một bóng người nào xuất hiện quanh đó cả. Mà nếu như có thấy thì cũng chưa chắc họ sẽ ra tay cứu giúp, bởi khu ổ chuột tồi tàn này thân họ còn lo chưa xong thì có thể nghĩ đến việc giúp ai cơ chứ.

Vào thời khắc sinh tử đó, một con chó mực trong lúc tìm thức ăn thừa trong đống rác thải đã phát hiện ra Tiểu Hắc. Con chó mực đó đã tha đứa bé nó tìm được về cho chủ của mình, một ông lão già nua sống trong túp liều xập xệ trong khu ổ chuột. Ông lão nghèo khổ này sống cô độc một mình cả cuộc đời, không vợ không con, nên khi nhìn thấy Tiểu Hắc ông ta đã chấp nhận cưu mang nó. Tiếc là mệnh ông ta cũng không dài, khi Tiểu Hắc lên bảy tuổi thì ông cũng qua đời sau một cơn bạo bệnh.

Được sinh tồn có phải là điều may mắn hay không? Rất nhiều người sẽ không do dự gật đầu khi nghe câu hỏi này. Có điều với Tiểu Hắc thì nó lại không thể trả lời được, nó cảm giác cuộc đời của mình rất đen đủi, nhưng khi đến giới hạn của tuyệt vọng thì lại có một tia hi vọng bám lấy nó. Giống như khi bạn đi mua sổ số nhưng không bao giờ trúng cả, đến khi muốn từ bỏ thì trớ trêu thay bạn lại nhận được giải khuyến khích. Nhờ vào tia hi vọng đó mà nó vẫn cố gắng sống cho đến ngày hôm nay.

Vì còn quá nhỏ nên Tiểu Hắc không thể lao động kiếm sống. Nó chỉ có thể lang thang khắp các con đường để ăn xin hoặc trộm cắp khi có cơ hội. Mỗi người đều có lý do cho hành vi của mình, Tiểu Hắc thích cảm giác trộm đồ của những kẻ giàu có khó ưa, nó cho rằng mình đang đòi lại những gì lão thiên nợ nó. Tất nhiên không phải phi vụ nào của nó cũng thành công, mỗi lần thất bại nó phải chịu một trận đòn thê thảm, có khi năm liệt giường cả mấy ngày. Nếu không phải những thứ nó nhắm đến không quá giá trị thì có lẽ cái mạng của nó cũng tiêu từ lâu rồi.

– Chắc là tao phải đem mấy món đồ mà thần tiên tỷ tỷ tặng đem bán thôi Đại Hắc à.

Sờ đến cái túi rỗng toét của mình, Tiểu Hắc than nhẹ một tiếng. Mặc dù không biết giá trị của cổ vật nhưng Tiểu Hắc đoán chừng cũng có thể kiếm được một ít tiền. Nghĩ vậy, nó liền quyết định đến các tiệm cầm đồ để dò hỏi giá cả.

– Gâu gâu

Đại Hắc sau khi xử lí xong cái đùi gà liền kêu hai tiếng, vẫy đuôi liên tục và không ngừng liếm lấy tay của Tiểu Hắc. Sau khi chó mực mẹ chết đi, Đại Hắc chính là đứa con duy nhất trong bầy chó con còn sống sót. Vì vậy, Tiểu Hắc xem Đại Hắc như anh em của mình, có gì cũng chia sẻ và quyết tâm bảo vệ cho nó.

…………….

Lưu Thủy là một khu nghỉ dưỡng nằm sát thủ đô của giới giàu có Huyền Kinh, khu vực này chiếm một khoảng diện tích rộng dọc theo bờ sông Đại Vận.

Một biệt viện ở đây giá cũng không dưới mười triệu, giá trị không thua gì những căn nhà đắt đỏ ở ngay trung tâm thủ đô. Sở dĩ có giá như vậy là vì nơi này phong cảnh rất đẹp và yên tĩnh, người dân Huyền Kinh lưu truyền câu nói rằng nếu chưa đến Lưu Thủy sao vẽ được giang sơn. Ý rằng phong cảnh của Lưu Thủy đẹp như bức họa, có thể so sánh với cảnh đẹp của cả Yên quốc.

Lúc này, tại một căn biệt viện lớn nằm ở vị trí tốt nhất nhì Lưu Thủy, phía trước có treo một tấm biển lớn “Hoành Giang Tứ Hải”

, đang có một chiếc xe Rolls Royce loại giới hạng cho giới siêu giàu đậu trước cửa lớn. Người bước xuống xe đầu tiên là Hồ Bính, gã bước đến chào hỏi với hai tên vệ sĩ gác cửa:

– Xin hai vị vào báo Tôn tiên sinh rằng Tứ gia đến thăm viếng người.

– Được, anh đợi ở đây. Tôi sẽ vào truyền đạt lại cho Tôn sư, nếu người đồng ý chúng tôi sẽ để các người đi vào.

Thái độ của hai tên vệ sĩ tỏ ra rất bình thản, dù danh tiếng của Tứ gia ở Huyền Kinh không ai không biết.

– Chỉ là mấy tên gác cửa cũng kiêu ngạo như vậy. Tên Tôn Thiết Sơn này hắn nghĩ hắn là thiên vương lão tử chắc?

Nghe Hồ Bính thuật lại lời của tên vệ sĩ, Trữ Dược Phi tỏ ra tức giận. Mặc dù biết Tôn Thiết Sơn võ công lợi hại nhưng lão nghĩ cho dù lợi hại đến đâu nếu đâu cũng chỉ là con người, anh có thể chống lại một đội quân trang bị vũ khí hiện đại hay sao? Nếu không phải Hồ Bính luôn khuyên nhủ thì Tứ gia lão không muốn nhờ cậy đến Tôn Thiết Sơn làm gì.

– Tứ gia, loại người kiêu ngạo như Tôn Thiết Sơn mới dễ dàng bị chúng ta nắm vào lòng bàn tay. Những kẻ gian xảo mới khiến chúng ta phải bận tâm.

Hồ Bính lắc đầu mỉm cười, có một câu gã không nói ra. Trữ Dược Phi lão cũng là một kẻ kiêu ngạo, lão ta cũng sẽ không là gì nếu không có Hồ Bính gã.

Hai người chờ khoảng thời gian một ly trà thì tên vệ sĩ kia nhanh chóng quay lại.

– Tôn sư bảo hai vị có thể vào gặp người ở phòng khách, xin mời.

Khi hai người Trữ Dược Phi và Hồ Bính vào đến phòng khách thì vị Tôn tiên sinh kia đã đợi sẵn. Nhìn bề ngoài gã ta khoảng tầm năm mươi tuổi trở lại, chân mày hơi đậm, toàn thân tráng kiện, sắc mặt đầy khí chất. Điều thú vị là gã cũng mặc trang phục cổ trang giống như Vũ Kiếm và Vũ Liên. Hai bên tả hửu của gã là hai gã hộ pháp, ăn mặc cùng một kiểu trang phục và biểu tượng giống như Tôn Thiết Sơn, xem ra là cùng một tổ chức với nhau.

– Xin chào Tôn tiên sinh, Tứ gia nhà tôi mạo muội đến thỉnh an ngài.

Hồ Bính đi trước, vừa thấy Tôn Thiết Sơn liền chắp tay lại làm một lễ trang trọng. Điều này khiến vị họ Tôn gật đầu hài lòng nhưng Tứ gia đứng sau gã lại hừ lạnh một tiếng. Trong mắt của Trữ Dược Phi, Tôn Thiết Sơn còn lâu mới bằng với địa vị của lão, nếu nói đến thỉnh an thì phải là tên kia thỉnh an lão mới đúng. Dù bất mãn với Hồ Bính nhưng lão ta cũng cố nở một nụ cười tiến đến chào hỏi.

Vị Tứ gia và mọi người không để ý khóe miệng của Hồ Bính lúc này hơi nhếch lên một chút. Với một người nổi tiếng mưu lược và tài ăn nói như gã thì tuyệt không thể có chuyện nói sai được. Tất cả là do gã cố ý, mục đích chính là tạo khoảng cách giữa Tôn Thiết Sơn và Trữ Dược Phi, chỉ cần hai kẻ này trong lòng bất mãn với đối phương thì sau này gã sẽ dễ dàng dựa vào điểm đó để lợi dụng.

– Tôn tiên sinh, lần này Tứ gia ngoại trừ việc viếng thăm ngài còn đem đến một thông tin vô cùng hữu ích cho ngài.

Sau khi trà và bánh được dọn lên, Hồ Bính liền bắt đầu đứng lên nói chuyện như kịch bản gã và Trữ Dược Phi đã chuẩn bị trước.

– Ồ, tin tức có ích cho ta sao? Không phải các vị muốn nói đến Huyền Hoàng Thảo đó chứ, các vị thật sự đã tìm được thứ đó?

Tôn Thiết Sơn lời nói có chút gấp rút, rõ ràng Huyền Hoàng Thảo rất quan trọng với gã.

– Đúng là Tứ gia tôi vì ngài đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí là phải phái người sang nước Triệu để mang về. Đáng tiếc, trên đường vận chuyển, linh thảo đã bị người khác cướp mất.

– Cái gì?

Tôn Thiết Sơn nghe nói Huyền Hoàng Thảo đã tìm được trong lòng vui như mở cờ, nhưng khi nghe đến việc linh thảo mà lão nằm mơ cũng muốn có lại bị kẻ khác ra tay cướp đoạt thì sắc mặt trở nên giận dữ, môt tay đập mạnh xuống bàn gỗ khiến nó vỡ nát ra.

– Nếu đã bị cướp mất thì tại sao các người không đi điều tra mà lại đến đây hả?

Nhìn thấy Tôn Thiết Sơn chỉ dùng một tay tùy ý mà có thể vỗ nát chiếc bàn gỗ, trong lòng Hồ Bính cũng phải thầm khen công phu lão ta thật sự lợi hại. Tuy vậy, Hồ Bính rất nhanh chóng lấy lại tập trung, sắc mặt tỏ ra vô cùng áy này, vội vàng nói:

– Chúng tôi tất nhiên là đã cho người đi điều tra và đã có kết quả. Chỉ là thế lực của người này quá lớn, chúng tôi không thể đụng vào được.

– Là ai to gan như vậy? Cậu cứ nói thử xem?

Tôn Thiết Sơn không phải một con trâu điên, khi nghe đến kẻ cướp linh thảo của gã là người không đơn giản thì gã liền bình tĩnh lại.

– Người đó chính là… Thủ tướng của nước Yên Lý Vương Triều. Mật thám của chúng tôi đã thám thính được người này có sở thích thu thập những dược liệu quý hiếm, kỳ trân dị bảo. Nghe nói trong tay ông ta còn có một cây nhân sâm hơn ngàn năm tuổi, vô cùng giá trị.

Ngay khi Tôn Thiết Sơn vừa khống chế được tâm tình thì Hồ Bính liền đưa ra một tin tức khiến gã ta không nhịn được phải đứng bật dậy.

– Không ngờ lại có cả nhân sâm ngàn năm. Trời cũng giúp ta rồi haha.

Cười như điên dại, Tôn Thiết Sơn không ngờ tu vi hoàng cấp mà gã bị giam cầm bấy lâu nay lại có hi vọng trở lại. Đây tuyệt đối là tin tức tốt nhất mà gã có được từ khi tháo chạy đến nước yên.

…………………………………..

Đã hai ngày trôi qua nhưng Cơ Nhạn vẫn cảm thấy cổ mình hơi đau nhức. Hai ngày trước khi tỉnh lại cô đã thấy mình nằm ở bệnh viện thành phố Vũ Lương. Cô vốn có ý nghi ngờ Mộc Bình nhưng nghe nói anh ta cũng bị ngất xỉu và phải nhập viện chung với cô thì ý nghĩ đó liền tiêu tan.

Hôm nay Cơ Nhạn đã xuất viện và trở lại với đội tuần cảnh để tham gia công tác. Mặc dù cố gắng gặng hỏi Mộc Bình chuyện gì xảy ra tối hôm đó, nhưng anh chàng kia cứ trả lời ấm ớ, không đâu vào đâu.

– Em vốn nghĩ xã hội phát triển, cuộc sống người dân sẽ khá hơn. Không ngờ vẫn còn nhiều người nghèo khổ như vậy.

Cơ Nhạn là con gái của gia đình có tiền của nên cô ta chưa thấy được tầng lớp bần cùng của xã hội sống thế nào. Đúng lúc đi tuần tra bắt gặp một đứa bé ăn mặc rách rưới, đen đúa, gầy gò đang tiến đến thì động lòng trắc ẩn lên tiếng.

– Đứa bé đen đúa, gầy gò?

Mộc Bình đang miên man suy nghĩ về hành động của đội đặc nhiệm sẽ diễn ra vào tối hôm nay nên không chú ý cảnh vật xung quanh. Khi nghe Cơ Nhạn nhắc đến từ đứa bé, hình ảnh Tiểu Hắc lại hiện lên trong tâm trí làm anh giật mình thanh tỉnh trở lại.

“Không phải xui xẻo như vậy chứ, cả cái thành phố Vũ Lương lớn như vậy mà cũng đụng mặt tên tiểu tử thối đó sao”

Mộc Bình nhìn thấy từ xa Tiểu Hắc đang mỉm cười tươi rói như lượm được vàng chạy về phía mình thì trong lòng đã ngấn lệ. Nếu như không có Cơ Nhạn ở đây, anh ta tuyệt đối sẽ xoay đầu bỏ chạy thật nhanh. Đây thật đúng là nghiệt duyên mà.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.