Khu chợ đen Hắc Quận không quá xa, chỉ mất hơn một canh giờ lái xe là Mộc Bình và Tiểu Hắc có thể đến được.
Nhìn từ ngoài vào, khu vực này có thể nói là cực kỳ rộng lớn, đến mức một người có thể đi lạc cả ngày mà không tìm được đường ra là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Khác hắn với những con phố sạch sẽ, ngăn nắp ở Huyền Kinh, bên trong Hắc Quận chỉ có thể dùng một chữ loạn để hình dung.
Từ những gian hàng buôn bán lộn xộn trên vỉa hè cho đến các cửa hiệu lớn nhỏ không đồng nhất, từ những vị khách hàng ăn mặc sang trọng cho đến những kẻ rách nát, hoặc có bề ngoài y như tội phạm đều có thể bắt gặp ở nơi này.
Những tiếng trả giá, la ó liên tục được phát ra ở khắp bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng người ta còn nghe được âm thanh đánh nhau nữa chứ.
Điểu đặc biệt là cho dù có chuyện gì xảy ra thì ở địa phương này không hề tìm thấy bóng dáng bất kỳ nhân viên an ninh hay cảnh sát nào.
Điều đó khiến cho người ta có cảm tưởng đây là một thế giới cách biệt với bên ngoài, một xã hội ngầm không hề có luật lệ gì cả.
Thu tất cả vào trong mắt, Tiểu Hắc mỉm cười nhàn nhạt, chẳng những không bài xích khung cảnh xung quanh mà còn có một chút thích thú.
Trong khi đó, Mộc Bình thì hơi cau mày, cẩn thận quan sát và sải bước đi rất nhanh.
Thái độ của hai sư huynh đệ này tương phản nhau như vậy chủ yếu là do xuất phát điểm của cả hai không giống nhau.
Từ bé Tiểu Hắc đã lớn lên ở khu ổ chuột nghèo khổ, nơi mà số phận của con người bị chính quyền cũng vứt bỏ không để tâm đến.
Ở nơi đó, mạng người không đáng tiền, sinh tử đều không có ai quản cả.
Do đó, khi đến nơi này, nó liền cảm giác thấy được chút thân quen, một cảm giác tự do tự tại.
Còn Mộc Bình lại là thiếu gia sinh trưởng trong gia tộc quân đội, từ bé đã được dạy dỗ cẩn thận.
Đối với anh ta, luật lệ là thứ giúp duy trì trị an và hòa bình của xã hội, nếu không có luật lệ thì đất nước sẽ thành ra như thế nào đây.
Thú vị thay hai con người tưởng như không cùng chí hướng đó lại đang cùng tiến bước, bọn họ cũng đã vô tình ảnh hưởng đến thế giới quan của đối phương mà không hề hay biết gì cả.
Nếu như trước đây, Tiểu Hắc rất vô tình, ích kỷ thì bây giờ tiểu tử này đã tốt bụng hơn không ít.
Kỳ thực bãn chất của nó không xấu, chỉ là thân bất do kỷ, luôn có xu hướng làm những việc có lợi cho mình để tự bảo vệ bản thân.
Còn cái tính cuồng dân tộc chủ nghĩa của Mộc Bình cũng đã phai nhạt đi ít nhiều, anh ta đã hiểu hơn về cái thế giới này, một nơi luật pháp chỉ có tác dụng ước thúc đối với người bình thường.
Còn đối với những thế lực khổng lồ hay những kẻ đến từ Chân Võ Môn thì chỉ có mạnh được yếu thua, muốn giảng đạo lý chính nghĩa gì đó thì cẩn phải có thực lực trước đã.
Càng đi sâu vào bên trong khu chợ đen, lượng người trên đường cũng bắt đầu thưa dần.
Tiểu Hắc có thể nhận ra những kẻ đi lại trong khu vực này đều có thân phận không đơn giản.
Nếu không phải là những tay giàu có mang đầy trang sức giá trị thì cũng là những kẻ ăn mặc khá lập dị, che khuất cả diện mạo.
Theo Mộc Bình giải thích thì càng gần trung tâm khu Vạn Kim, đồ vật buôn bán sẽ càng trân quý, đồng thời khách hàng cũng đều là những kẻ lắm tiền nhiều của mới có thể bước vào.
Nếu những kẻ trộm cắp dám lãng vãng ở đây, bọn chúng sẽ bị xử lí ngay lập tức.
– Sư huynh, cửa hàng ở nơi này nếu không một nghìn thì cũng vài trăm, chúng ta làm sao có thể ghé vào tất cả được?
Không có nhiều thời gian để dạo quanh cả một khu vực rộng lớn như thế này, Tiểu Hắc liền hướng Mộc Bình hỏi ý.
Nó xem ra vị sư huynh của mình từ đầu đến giờ vẫn không liếc mắt nhìn các cửa hàng trên đường một lần nào, rõ ràng là anh ta đã có chủ ý sẵn ở trong lòng.
Đúng như Tiểu Hắc suy đoán, Mộc Bình khẽ gật đầu đáp:
– Chợ đen Hắc Quận có hơn nghìn cửa hàng các loại, đa số chỉ là hàng thứ phẩm hoặc chút kỳ vật không đáng giá.
Muốn tìm trân bảo thì phải đến cửa hàng lớn nhất, chất lượng và qui mô của họ vượt xa những nơi còn lại.
Đệ nhìn thấy không, tòa nhà lớn nhất ở ngay trung tâm chính là Vạn Kim thương hội, một thế lực cực kỳ khổng lồ trên thế giới.
Nghe nói thương hội này có chi nhánh ở tất cả các quốc gia khác nhau, tại Yên quốc chúng ta chỉ là một phân bộ của họ mà thôi.
Theo hướng ngón tay của Mộc Bình, một tòa nhà khổng lồ không khác gì một sân vận động cỡ nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của Tiểu Hắc.
Bên ngoài được thiết kế trang trọng độc đáo bởi hai màu vàng và trắng, những cánh cửa sổ hay đại môn đều được mạ vàng, gắn đá quý lấp lánh khiến cho tòa nhà tỏa ra một khí thế giàu có bức người.
Ngay chính giữa còn có hai chữ Vạn Kim to tướng bằng vàng ròng trông vô cùng uy vũ.
So với những cửa hàng xung quanh, nó không khác gì hạc giữa bầy gà, là vương đích thực của toàn bộ khu vực Hắc Quận.
Ngay cả một người luôn tỏ ra hờ hững với mọi vật như Tiểu Hắc cũng không thể kìm lòng mà thốt lên một câu tán thưởng
– Trông không tồi chút nào.
– Haha, sư đệ không tưởng tượng hết được sự khủng bố của thương hội này đâu.
Bình thường, thương hội Vạn Kim chỉ tổ chức đấu giá, vài tháng tổ chức một tiểu hội, một năm có thể có một lần đấu giá đại hội.
Những món đồ trong các buổi đấu giá đều là vật hi hữu trên đời, ngay cả các môn phái Chân Võ Môn lánh đời cũng cử người đến để tham gia.
Tất nhiên, đệ cũng có thể trực tiếp nhờ vả họ tìm kiếm thứ mình muốn nhưng cái giá phải bỏ ra phải vô cùng lớn.
Ngoài ra, không phải ai cũng có tư cách để giao dịch với Vạn Kim thương hội, cho dù ngươi có giàu có đến cỡ nào cũng vậy.
Gia gia ta có nói ngay chính người cũng không có cái tư cách đó.
Lời của Mộc Bình rất thật tình, không có vẻ khếch đại gì cả.
Bản thân anh ta sau khi nghe ông nội mình kể lại cũng có chút líu lưỡi khó tin.
– Vậy khi nào mới diễn ra đấu giá hội vậy sư huynh?
Tiểu Hắc rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh của mình, từ khi bước chân vào con đường tu chân tầm mắt của nó đã cao hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, nó không ngốc đến mức tự cao xem nhẹ mọi đối thủ mà mình gặp phải.
Chỉ là tâm tính của nó càng ngày càng thành thục, trưởng thành hơn.
Theo Tiểu Hắc suy luận, nếu những gì Mộc Bình nói ra đều là thật thì thực lực của thương hội Vạn Kim tuyệt đối đứng trên một môn phái Chân Võ Môn bình thường.
Thử nghĩ mà xem, nếu một tổ chức có thể kinh doanh ở mọi quốc gia, lại đứng đầu trong hắc đạo thương mại, nếu không có vũ lực cường đại thì e rằng đã sớm bị kẻ khác cướp đoạt chén cơm của mình.
Người trong Chân Võ Môn không phải là kẻ ăn chay, những thiên tài địa bảo như linh thảo hay khoáng vật quý hiếm nhất định sẽ khiến họ động sát tâm.
Vậy mà Vạn Kim thương hội vẫn có thể ung dung đứng vững, lại còn tổ chức đấu giá hội một cách qui củ như thế.
Chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng tổ chức này là một thương hội kinh doanh bình thường.
– Một tháng nữa mới đến kỳ tiểu hội tiếp theo.
Mục tiêu của chúng ta lần này không phải là Vạn Kim thương hội.
Lắc đầu trả lời, Mộc Bình liền tiếp lời:
– Gia gia của ta có quan hệ rất tốt với một thương nhân chuyên buôn bán những món đồ quý hiếm, cửa hàng của lão ta cũng thuộc vào hàng đứng đầu ở Hắc Quận.
Nếu may mắn, chúng ta sẽ tìm được nguyên liệu mà mình cần.
Khoảng nửa giờ đồng hồ, ba người cũng đến được một cửa hiệu tương đối lớn, phía trước còn dùng một bức hoành phi đề tên hai chữ Khai Xuân rồng bay phượng múa.
Xem chừng vị sở hữu nơi đây cũng là người phong cách, yêu thích trang trí theo lối cổ điển.
Có vẻ đã từng đến đây vài lần, Mộc Bình không hứng thú quan sát phía ngoài mà dẫn đầu đi vào cửa chính của cửa hàng.
Ngay lúc này, anh ta chợt bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
– Viễn Y Tình?
Thì ra không ai khác hơn là cô nàng đã bị anh ta đánh bại trong cuộc tỉ hội tiểu võ, chẳng những vậy cô ta còn buông lời đe dọa nữa chứ.
Hiện tại, cô nàng này cũng vừa từ đằng xa đi đến, bên cạnh có hai vị nam tử ăn mặc trang phục cổ trang.
Một tên thì lùn tịt, khuôn mặt có chút xấu xí.
Người còn lại có chút đẹp mã, phong cách cũng tỏ ra tiêu soái hơn nhiều.
Vừa nhìn thấy Mộc Bình, cô nàng họ Viễn như mèo dẫm phải đuôi, hai mắt long lên, giọng nói mang theo mùi thuốc súng vang lên:
– Cứ tưởng là ai, hóa ra lại là Mộc Bình thiếu gia.
Chúng ta đúng là oan gia ngõ kẹp nha, ta đã nói với ngươi là phải cẩn thận rồi.
Cớ gì lại chạy đến nơi phức tạp như Hắc Quận này, xem ra trời cũng không muốn ngươi sở hữu Dạ Lan Thảo.
Tốt nhất thì mau giao linh thảo ra, bổn cô nương có thể tha cho ngươi một mạng.
Lời lẽ của Viễn Y Tình vô cùng bá đạo, còn có ý uy hiếp ép bức.
Có điều Mộc Bình lại không hề mảy may quan tâm, trong mắt anh ta thì cô nàng này nhan sắc không quá nổi bật, tính tình thì háo thắng, lại chua ngoan.
Vì không muốn cãi nhau nên anh xoay người định bước vào bên trong cửa hiệu.
Thấy cảnh này, Viễn Y Tình tức giận nhảy lên hét to:
– Mau ngăn hắn ta lại.
– Sư muội, cứ để đó cho ta.
Cô ả vừa dứt lời thì tên lùn trong hai tên thanh niên đi cùng mỉm cười độc ác lao đến trước định đánh một chưởng về phía Mộc Bình.
Chưởng phong uy mãnh, rõ ràng kẻ này cố ý muốn đả thương đối phương, lòng dạ độc ác.
Ngay khi bàn tay của hắn ta có thể chạm được vào Mộc Bình thì một bóng người nhanh như chớp xuất hiện, nhẹ nhàng vung tay đối chưởng khiến cho gã phải lùi lại cả chục bước mới có thể đứng vững được.
– Ngươi là ai lại xen vào chuyện của chúng ta?
Vừa định dùng một màn biểu diễn để lấy lòng sư muội của mình, tên lùn xấu xí không ngờ lại bị một kẻ khác nhảy ra ngáng đường, mà kẻ này lại thực lực cao hơn gã không ít.
Khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ, hắn ta vẫn cố gắng dùng lời lẽ hung hăn để gỡ gạc lại thể diện.
– Ta là ai không quan trọng.
Các ngươi vừa xuất hiện đã ra tay đả thương người khác thì có hơi quá đáng rồi đấy.
Ánh mắt của Văn Vô Úy nhìn ba nam nữ thanh niên trước mặt không hài lòng, giọng điệu của lão cũng đầy âm trầm.
Mặc dù Hắc Quận là nơi vô pháp vô thiên nhưng không có nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể ra tay với kẻ khác lộ liễu như thế.
Tên lùn vừa giao tranh tu vi chỉ ở mức hoàng cấp sơ kỳ, cũng có thể được xem là thiên tài.
Có điều nếu nếu muốn đánh bại Văn Vô Úy thì ba người như gã cũng không thể làm được, bởi vì ngoài tu vi ra còn phải xét đến kinh nghiệm thực chiến nữa.
Tên lùn còn định nói gì đó thì một cánh tay của gã thanh niên đẹp mã còn lại đã ngăn lại.
Tên này nở một nụ cười hòa ái, tỏ ra hữu lễ chắp tay hướng Văn tiên sinh đáp:
– Vị tiền bối đây nội công thâm hậu, không biết tôn tính đại danh là gì? Vãn bối tên là Phương Chúng, gia sư danh tự là Hà Liệt, trưởng lão của Thanh Hà Môn, không biết tiền bối có hay không quen biết?
Lời của tên này nghe rất lễ độ, song bên trong lại chứ đầy ẩn ý.
Đầu tiên hắn ta muốn dò xét xem một cao thủ nội khí như Văn Vô Úy là ai, có thuộc môn phái nào không.
Kế tiếp lại cố ý dùng uy danh của sư phụ và môn phái để lập uy một cách gián tiếp.
Đây rõ ràng là một kẻ ngoài thi mỉm cười nhưng trong bụng lại đầy rắn rết điển hình.
Xui cho hắn ta, trò tâm kế hèn mọn này đối với một người trải hơn nửa đời người như vị họ Văn lại chẳng có tí tác dụng nào.
Lão cười nhạt, mang theo vẻ mỉa mai quát:
– Cút đi.
Nếu để ta nói đến tiếng thứ hai, ta cam đoan các ngươi sẽ phải hối hận.
– Phương sư huynh, vì sao chúng ta phải nhịn gã trung niên đó.
Hai người chúng ta liên thủ lại chưa chắc đấu không lại hắn ta.
Giờ phút này, ánh mắt của tên thanh niên đẹp mã họ Liêu giống như loài rắn độc, gã cười gằn một cái đáp:
– Tuy ta và ngươi tu vi không kém nhưng đối phương nội khí sâu dày.
Vừa ra tay, ta đã nhận ra lão ta ắt hẳn đã đạt đến hoàng cấp trung kỳ đỉnh.
Trong hoàn cảnh không có chuẩn bị, nếu phải giao chiến thì hai chúng ta khả năng bại nhiều hơn thắng.
Vả lại, ta cũng không biết rõ thân phận của đối phương nên càng không thể khinh suất.
Đợi một thời gian nữa, sư phụ sau khi xuất quan sẽ đến Huyền Kinh, khi đó cho dù tên Mộc Bình đó có bao nhiêu cao thủ bảo vệ thì cũng khó thoát được haha.
Mộc Bình không hề hay biết bọn người Viễn Y Tình đang âm mưu tương lai nhắm vào anh ta.
Lúc này, anh ta cùng Tiểu Hắc và Văn tiên sinh đang ngồi ở trong phòng khách quý của cửa hiệu Khai Xuân.
Căn phòng này được xây dựng tất cả bằng gỗ Sưa đắt tiền, những món đồ cổ được dùng để trang trí có ý tứ, cùng với mùi trầm hương thanh nhã, dịu nhẹ.
Tất cả đã tạo nên một cảm giác thư thái cho khách nhân mà chủ nhân cửa hiệu đã dày công thiết kế.
Đợi được thời gian khoảng một tuần trà thì cánh cửa phòng khách quý mở ra, một lão già cao gầy, đôi mắt có thần bước vào.
.