Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
– Tiểu Hắc, đây là bảy vị cận vệ bí mật trẻ nhất Mộc gia, bọn họ đều là con cháu của tướng lĩnh trung thành của ta.
Sau này, họ sẽ đi theo và trung thành với cháu như đã từng làm với lão phu.
Theo như yêu cầu của Tiểu Hắc, Mộc Quốc Thái đã âm thầm tuyển chọn trong lứa con cháu của những thuộc hạ tinh anh nhất của Mộc lão ra bảy thiếu niên thiếu nữ tuổi khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
Đặc biệt, những người này đều có xuất thân rõ ràng và trải qua một thời gian thử thách khắc nghiệt.
Thật ra vị Mộc lão gia chủ còn muốn đem luôn Văn Vô Úy đi theo bảo hộ cho Tiểu Hắc, có điều lại bị từ chối.
Vốn Tiểu Hắc chỉ cần đúng bảy vị thiếu niên, ngoài ra không nhận bất kỳ người nào khác làm ý tưởng của Mộc Quốc Thái cũng đành phải từ bỏ.
Trong tiểu viện mới được xây mới ngay sát cạnh tiểu viện của Mộc Bình, Tiểu Hắc hai tay khoanh phía sau, ánh mắt như diều hâu, ra vẻ của một người chỉ huy, chầm chậm quan sát từng người một.
Bảy người, nam nữ đều có, mập ốm, cao thấp cũng rất đa dạng.
Điểm chung nhất của bọn họ chính là tuổi trẻ, khí chất quân nhân do gia đình giáo dục.
Đánh giá tỉ mỉ từng người xong, Tiểu Hắc toàn thân bỗng tỏa ra một uy áp mạnh mẽ.
Sắc mặt của nó nghiêm lại, lớn tiếng nói:
– Không tồi.
Trước tiên ta muốn nói vài điều.
Mục tiêu ta tuyển chọn bảy người các ngươi chính là muốn xây dựng một tiểu đội chiến đấu cho riêng mình.
Nhiệm vụ mà ta giao phó sẽ rất nguy hiểm, thậm chí là cửu tử nhất sinh.
Cho nên bây giờ kẻ nào có ý định rời khỏi không tham gia, ta hứa sẽ chấp thuận mà không gây khó dễ gì cả.
Còn một khi đã chọn ở lại, thì mạng của các ngươi chính là của ta, ta kêu ngươi nhảy vào biển lửa thì không ai được chần chừ một giây nào cả.
Các ngươi có mười giây để suy nghĩ và đưa ra lựa chọn của mình.
Dứt lời, Tiểu Hắc nhắm hai mắt lại dưỡng thần, khí thế vừa mới như núi lửa phun trào đều được thu liễm lại không còn tí gì.
Mười giây trôi qua…Cả bảy người đều không nhúc nhíc đến một ly, khuôn mặt ai nấy đều tỏ rõ quyết tâm của mình.
Trước khi đến nơi này, bảy người cũng đã được phụ mẫu dặn dò kỹ lưỡng, họ đã sớm quán triệt tư tưởng của mình.
– Tốt, hậu duệ của mãnh tướng đúng là không tầm thường.
Vỗ tay khen ngợi một câu, Tiểu Hắc lại tiếp lời:
– Các ngươi đừng nghĩ chỉ có dũng khí là đã được sự chấp thuận của ta.
Thất phu có can đảm cũng chỉ là lũ thiêu thân đi chịu chết, cái ta cần là những chiến binh bất khả chiến bại, lấy một địch địch trăm, địch vạn người.
Tùy ý chỉ tay vào một thiếu niên có làn da ngăm đen, thân thể cường tráng nhất trong nhóm, Tiểu Hắc cười nhạt nói:
– Ngươi từ nay sẽ là đội trưởng tạm thời.
Bắt đầu ngày mai ta sẽ đưa giáo án luyện tập đến, nếu kẻ nào trong đội không thực hiện được.
Chém! Và cả ngươi cũng phải liên đới chịu chung số phận.
Bởi vậy, có lưu ngôn gì thì cứ về nói với thân nhân của các ngươi đi, kẻo không còn cơ hội nào nữa đâu.
Hết sức bá đạo! Ngay cả trong quân ngũ nghiêm minh cũng không có loại huấn luyện tàn khóc như thế.
Lần này thì bảy thiếu niên sắc mặt đều tái nhợt, trong lòng cả bọn đều run lên, nắm tay xiết chặt.
Chết đối với họ cũng không phải điều gì quá đáng sợ, cơ mà đó phải là chết trên chiến trường oanh oanh liệt liệt.
Chứ không chỉ vì không thực hiện nổi yêu cầu của thượng cấp mà bị chém chết, đó chính là nhục nhã không gì tẩy được.
– Đã rõ chưa?
Nhìn thấy biểu tình của bảy người, Tiểu Hắc trong lòng có chút cười thầm.
Dù sao cũng chỉ là tuổi trẻ, hăm dọa một chút đã bị kinh sợ rồi.
Những người này còn phải được tôi luyện thêm rất nhiều mới trở nên vững chải như bàn thạch được.
Nếu mấy thiếu niên thiếu nữ biết được vị chủ nhân mới của mình nghĩ gì sẽ nhảy lên mắng to.
Ngươi đã mấy tuổi đầu mà đã dám nói bọn ta chưa đủ tuổi? Nhìn tới nhìn lui ngươi cũng chưa qua được mười cái xuân xanh nha.
Kỳ thật chính Tiểu Hắc cũng không để ý bản thân nó vì sao lại trưởng thành quá nhanh chóng.
Có lẽ là do trải nghiệm khác người, hoặc là do ngộ đạo thạch, cũng có thể là cái điểm sáng kỳ dị bên trong cơ thể nó.
Không có lời giải chính xác nào cả.
– Đã rõ thưa chỉ huy.
Quân nhân chỉ tôn sùng kẻ mạnh, cho dù đã được phụ mẫu dặn dò phải hết sức phò tá cho Tiểu Hắc nhưng đám thiếu niên còn chưa ráo máu đầu này dễ gì hoàn toàn chịu phục.
Bọn họ vẫn nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, làm việc theo kỷ luật, còn tâm ý thì vẫn như con ngựa không cương, không dễ gì kìm giữ được.
Sớm đã nhìn ra được điều đó, Tiểu Hắc cũng không hi vọng đám thiếu niên đều ngoan như nai tơ.
Mãnh tướng ắt có tự tôn tâm, không phải chỉ vài câu nói có thể lấy được sự phục tùng của quân tử.
Chỉ cần từ từ cho họ thấy được con đường rộng mở, đi theo Tiểu Hắc có bao nhiêu lợi ích thì lòng người sớm muộn cũng sẽ qui thuận thôi.
– Tốt lắm, sáng sớm ngày mai tập hợp.
Giải tán bảy người, Tiểu Hắc lấy ra một cái bánh bột cắn một miếng to hưởng thụ.
Đúng lúc này, Diệp Thanh Hàn đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Ngươi từ khi nào lại muốn có thêm tùy tùng vậy.
Lại còn cái kiểu luyện binh địa ngục kia, chắc chắn ngươi đã học được trong thư viện của Mộc gia đúng không? khà khà”
– Mộc Bình sư huynh quá thiện lương quân tử, không thể dùng ám mưu đối với đối thủ, nên đệ tử mới ấp ủ suy nghĩ xây dựng một lực lượng riêng cho mình.
Thực lực của người tu chân cấp thấp đấu tay trực tiếp với nhiều cao thủ nội khí sẽ khó lòng đối phó hết được.
Cách tốt nhất là phải có một lực lượng làm nhiệm vụ quấy nhiễu kẻ địch để đệ tử từ phía sau ám toán sẽ hiệu quả hơn.
Rút kinh nghiệm từ thực chiến, Tiểu Hắc cảm thấy nếu có nhiều cao thủ phối hợp thì lợi thế về pháp thuật của nó sẽ được tận dụng tối đa.
Nhất là trong thời điểm tu vi của nó còn thấp, khả năng công kích vẫn còn hạn chế rất nhiều.
“ý tưởng không tồi, có điều ngươi dư giả tài nguyên để bồi dưỡng bảy tên kia sao? Không lo sợ việc đó làm trễ nãi tu hành của chính mình à?”
– Hì hì bồi dưỡng thì không thể bỏ qua nhưng cũng không cần phải đòi hỏi quá nhiều.
không phải vị cao thủ chủ nhân của Vô Danh Kiếm Quyết mà Mộc Bình sư huynh đang tu luyện còn sáng tạo ra một kiếm trận uy lực cường không kém sao?
“Ý ngươi là Thất Sát kiếm trận? Nếu để cho bảy kẻ đó luyện tập thành công thì đúng là trợ lực không nhỏ.
Khà khà, kiếm trận này đòi hỏi người tu luyện theo công pháp sát lục đạo độc môn.
Ngươi thật muốn biến họ thành những kẻ giết người không gớm tay à?”
Tiếu ý hỏi một câu, Diệp Thanh Hàn trong lòng cũng không có ý định ngăn cản.
Đừng nói là bắt phàm nhân thành kẻ cuồng sát, ngay cả đem biến họ thành huyết tế hay khôi lỗi cũng là chuyện rất bình thường ở tu chân giới.
Khi không có thực lực thì con người chẳng khác con kiến là bao, không thể quyết định sống chết hay vận mệnh của bản thân mình.
– Kẻ đáng chết trên đời này còn thiếu hay sao? Đối với kẻ ác, nhân từ với chúng chính là tự sát.
Ta không muốn hại người, nhưng không thể không có lòng phòng người.
Cười nhạt một tiếng, Tiểu Hắc đã thay đổi, không còn là đứa trẻ ngây ngô trước kia nữa.
Khi ngươi yếu đuối, ngươi rất dễ thành con mồi cho kẻ mạnh.
Còn khi ngươi mạnh lên, ngươi càng phải đề phòng kẻ khác muốn hạ bệ ngươi xuống.
Thái bình tịnh thế cũng chỉ là một khoảng thời gian yên ả trước giông bão mà thôi.
Không có hòa bình vĩnh cữu, cũng như chẳng hề có chiến tranh mãi mãi.
Hợp rồi tan, tan rồi hợp, sinh rồi diệt, diệt xong lại trùng sinh vốn là đạo tự nhiên của muôn loài
Ngày hôm sau, bảy nam nữ thiếu niên đều có mặt đúng giờ, tên đội trưởng được chỉ định xem ra cũng có chút uy thế.
Dưới sự chỉ huy của gã thì đội ngũ đều đâu vào đấy, chỉnh tề ngăn nắp.
– Rất tốt, từ bây giờ, trong vòng một tháng, các ngươi mỗi ngày phải rèn luyện thân thể bằng lịch trình do ta soạn sẵn.
Đây là mệnh lệnh! Sau mỗi ngày hoàn thành, ta sẽ thưởng cho các ngươi một số đan dược để nâng cao thể chất.
Còn kẻ thất bại thì tự biết hậu quả rồi đấy.
Ở tuổi mười lăm, mười sáu rất thích hợp cho việc luyện tập cường độ nặng.
Đặc biệt là những cô cậu xuất thân từ gia đình quân nhân, từ bé đã trải qua không ít rèn luyện.
Đó cũng xem như là một bài kiểm tra đầu tiên của Tiểu Hắc dành cho thủ hạ của mình.
Muốn chân chính đứng trên muôn người thì phải chịu đựng và nỗ lực gấp trăm lần kẻ khác.
Sát lục là con đường của chiến binh thiết huyết, nếu ngay cả chút đau đớn thể xác cũng không vượt qua thì làm sao thành tài.
Chỉ có những kẻ vượt qua được khóa huấn luyện địa ngục của Tiểu Hắc thì nó mới chính thức dẫn dắt họ đi đến đỉnh phong.
Bên cạnh Kiện Thể Hoàn, Tiểu Hắc còn dựa vào Diệp Thanh Hàn hướng dẫn để pha chế ra một loại nước thuốc để ngâm người sau khi hoạt động với cường độ cực mạnh.
Tác dụng của nước thuốc ngoại trừ giúp hồi phục thể trạng thần kỳ ra còn giúp tăng cường nhục thân.
Kẻ nào hoàn thành được bài huấn luyện thì buổi tối sẽ được dùng loại nước thước này, không vượt qua được bài huấn luyện thì xin lỗi, không có phần cho ngươi.
Đan dược của Tiểu Hắc không phải khoai lang ngoài chợ, muốn mua là có.
Chỉ có người thật sự không ngại gian khổ, vượt qua cực hạn mới xứng đáng để cho nó đầu tư vào.
Giao phó xong việc đám thiếu niên xong, Tiểu Hắc mới thở ra một hơi.
Trong suốt thời gian hơn một tháng từ sau khi tấn thăng lên luyện khí tầng hai, nó vẫn chưa tiếp tục sử dụng Thập Nhất Tăng Đan mà chuyên chú ổn định cảnh giới, tiêu hóa dược lực còn dư lại từ lần đột phá.
Không hấp tấp, không vội vàng dù biết tốc độ tu hành của mình còn thua cả ốc sên, Tiểu Hắc cuối cùng cũng vững vàng tu vi của mình ở cảnh giới tầng hai sơ kỳ đỉnh phong.
Có được kết quả này cũng là nhờ vào lúc đột phá đã dùng quá nhiều đan dược, nguồn dược lực còn lại là không hề ít.
Chỉ cần tiếp tục phục dụng Thập Nhất Tăng Đan thì việc đột phá lên đến trung kỳ không phải là việc xa với đối với Tiểu Hắc.
Bên cạnh tu luyện linh lực, Tiểu Hắc còn được Diệp Thanh Hàn truyền dạy lại Tinh Thần Quyết để tu luyện tinh thần lực.
Vốn tinh thần lực của Tiểu Hắc đã mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường, có thêm công pháp này chẳng khác nào như hổ thêm cánh, tốc độ tăng trưởng nhanh hơn rất nhiều.
Do bản thân tinh thần lực giới hạn của Tiểu Hắc đã gấp mấy lần giới hạn thông thường nên công pháp này không thể giúp nó gia tăng biên độ được nữa mà chỉ phụ trợ tốc độ tu luyện cũng như tốc độ hồi phục mà thôi.
Chỉ cần có thế, Tiểu Hắc cũng rất hài lòng rồi.
Nó từng đọc qua điển tịch, trong đó có nói nếu tinh thần lực quá khổng lồ so với tu vi sẽ dẫn đến hậu quả không lường, cái gì nhiều quá cũng không tốt, rất dễ mất cân bằng.
Có được tinh thần lực mạnh mẽ, việc luyện đan, luyện khí cũng sẽ dễ dàng hơn.
Tu tiên giả bình thường đều chỉ chú tâm đến thực lực, lại quên mất tinh thần lực có bao nhiêu lợi hại.
Cũng bởi vì lẽ đó mà bất kỳ hạt giống nào có tinh thần lực mạnh mẽ bẩm sinh đều bị các tông môn giành giựt không kém gì những thiên kiêu song linh căn hay thiên linh căn.
Dưới sự chỉ dạy của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc đã tránh được rất nhiều sai lầm trong tu luyện, những kinh nghiệm quý báu đó cần vô số năm tháng tích lũy chứ không phải chỉ cần thông mình là nắm bắt được.
Đó cũng là sự khác biệt của một đệ tử trong tông môn với tán tu.
Đệ tử tông môn luôn có sư huynh, sư thúc, sư tổ chỉ điểm, còn tán tu một mình mày mò, rất dễ sai đường, có khi còn đánh mất cả con đường tu luyện về sau.
Nhân sinh đôi khi thật vi diệu, từ đầu Tiểu Hắc khi tỉnh lại chỉ muốn đi theo Mộc Bình để tìm một cái ô dù cho mình.
Không ngờ thấm thoát chỉ vài tháng, bây giờ nó lại trở thành vị thần bảo hộ cho Mộc gia.
Cũng chính nhờ Tiểu Hắc mà gia tộc của Mộc Bình sau này đã trở thành một trong những thế lực không ai dám động đến trên thế giới.
Vô tình gieo một hạt mầm lại nhận được cả một khu rừng, nhân quả đúng là không thể đoán trước..