Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 58: Our world 5



Thanh niên vai rộng eo thon, từ đầu đến chân đều là sự hoang dã hoàn mỹ.

Bảng tên bằng kim loại sáng treo trước ngực viết biệt hiệu: [ Thú nhân ].

Cũng không biết người nọ dùng đạo cụ gì, mặc dù đám Kinh Thế đều đang bịt tai, lại vẫn nghe được thanh âm phát ra từ miệng y.

: “Nghe nói mấy cậu bị phân bổ ở tầng một, vậy mà trong thời gian ngắn đã xuống được tới đây. Tôi rất tán thưởng.”

Đối phương tinh thần sáng láng lấy ra một bản đồ ném cho Trì Ảnh. Là sơ đồ chi tiết phòng giam tầng bốn.

: “À, quên mất. Mỗi người đến lấy một cái đi, đeo vào tai ấy.” Tiếp đó, Vin từ không trung lấy ra một hộp đựng đấy thiết bị nhỏ xanh lá: “Đây là đạo cụ hỗ trợ trao đổi tin tức giữa người chơi. Có thể hạn chế ảnh hưởng từ giọng nói và chữ viết của mấy tên điên trong tầng này.”

Cả Dung Ly và Kinh Thế đều nở nụ cười.

Hai tên này tư duy thuộc về tư bản và người làm công cho tư bản. Đối với người có thể mang lại lợi ích cho mình luôn đặc biệt quan tâm.

Sự quan tâm đầy dối trá và khách sáo của những người trưởng thành.

Thấy ba người Kinh Thế đều đi lên, nhóm [ Thẩm phán ] cũng tiến lên nhận lấy đạo cụ được phân phát.

Thiết bị màu xanh kia vừa đeo lên tai liền tự động nguỵ trang thành vô hình. Nhìn vào trong lều như vừa nãy thì vẫn sẽ nghe thấy tiếng thì thầm, nhưng cảm giác đau đầu khó chịu hoàn toàn bị triệt tiêu.

Nguy cơ tạm thời bị giải trừ.

Vin đem sự tình trải qua nói đại khái: “Mặc dù có đạo cụ khắc chế, nhưng cũng không nên đến gần đám khùng đó đâu. Mấy cái này cũng chỉ là lớp bề mặt, hành động ở đây đều cần cẩn thận chút.”

Dung Ly: “Ví dụ như…?”

: “Không xem những chuyện không nên xem, đừng nghe những âm thanh không nên nghe.”

: “Lại nói trước khi các cậu tới đây, tôi đã đi lục soát hết sơ đồ tầng bốn rồi. Nhưng vẫn không có chút dấu vết nào của Caesar. Cũng không có manh mối nào có ích.”

Sắc mặt Trì Ảnh dần trở nên quái dị: “Nhưng rõ ràng trong danh sách, số hiệu và tên của hắn ở tầng này mà.”

: “Các cậu cũng xem thứ đó rồi nhỉ. Ban đầu tôi cũng nghĩ danh sách đó bị làm giả, nhưng khi đem đi so với từng người trong tầng này, thông tin lại hoàn toàn trùng khớp.”

Khi nghe Vin nhắc đến top 2, trên mặt cả ba người [ Thẩm phán ] không có hoảng loạn hay bất ngờ, thậm chí điều chỉnh biểu cảm trên mặt rất tốt. Hẳn là đều đã sớm ẩn ẩn đoán được chút gì đó.

Vin ngữ khí nhẹ nhàng, không chút e dè tiếp tục

: “Ngoài ra, có khoảng hai mươi người trên danh sách không có mặt. Trong đó có Caesar.”

: “Vì vậy tôi đã nghĩ đến một khả năng…”

Tư duy liền mạch lại hợp lý trong câu từ của y dẫn dắt tất cả đến cùng một ý tưởng.

: “Khu vực bí mật!” Mọi người đồng thanh nói.

: “Bingo!”

: “Quan sát một chút sơ đồ tầng bốn. Trong lúc khám phá, tôi đã phát hiện ra một điều cực kỳ thú vị.” Giọng điệu của y đầy ý vị ám chỉ.

: “Diện tích thực tế ở đây so với số liệu viết trên đây có khác biệt rất nhỏ. Tôi đã dùng gần một ngày đi khắp nơi dùng khoảng cách của bước chân để đo. Và kết quả của sự không hợp lý đó là đây…”

Vin dùng cây bút dạ không biết lấy từ đâu ra khoanh một vòng đen lớn bao quanh sơ đồ.

Kinh Thế nhạy bén bắt được trọng điểm: “Nơi này còn có một dãy hành lang chứa những phòng giam ẩn bọc bên ngoài.”

: “Đáng tiếc lại không tìm được lối vào trong bất cứ nơi nào, ngoại trừ…”

Đầu bút dạ di chuyển đến một căn lều lớn ở sát góc phải bản đồ.

: “Nơi làm việc của giám sát viên tầng bốn.”

Mọi người đồng loạt hít vào một hơi, sắc mặt tái nhợt. Tình huống có vẻ còn rắc rối hơn họ nghĩ.

: “Xem ra các cậu đều rõ ràng lịch trình kế tiếp rồi.”

Vin hứng thú dạt dào xỏ tay vào túi áo, quay người đi về hướng đánh dấu trên sơ đồ.

: “Thời gian không sai biệt lắm. Năm phút nữa là đến thời gian tắt đèn theo quy định. Trong vòng một tiếng sau đó ba vị giám sát chính sẽ rời lều đi tuần tra. Là giờ tốt nhất để hành động.”

Những người còn lại liếc nhau, không nghĩ đến việc bị động chờ đợi. Vậy nên cẩn thận đuổi kịp bước chân của Vin.

Đúng năm phút sau, ánh sáng khắp nơi đều tắt, chỉ có một vài ví trí trọng điểm là còn giữ lại một tia đèn sáng mờ nhạt.

Tiếp đó, mọi người ở đây liền cảm giác dưới chân tựa hồ chấn động.

Tiếng hò hét điên cuồng xung quanh như được phóng đại. Khắp nơi vang lên tiếng bước chân rầm rập kịch liệt, quả thực như là hướng về phía bọn họ mà tới.

Nhóm Kinh Thế ai nấy vẫn luôn đề cao cảnh giác. Vừa thấy tình hình có biến động liền nhanh chóng kéo sát khoảng cách với nhau. Vừa để hỗ trợ lẫn nhau vừa có thể trong thời gian ngắn nhất chạy đến chi viện.

Dung Ly và [ Giả thiên sứ ] vội vàng lấy ra đạo cụ đèn soi mua từ cửa hàng hệ thống. Có ánh sáng chỉ đường, bước chân của mọi người đều nhanh hơn.

Càng đến sát mục tiêu, bối quảnh xung quanh giống như càng thêm hỗn loạn. Tiếng đánh đấm, đâm chém và giẫm đạp long trời lở đất. Có lúc là tiếng khóc nức nở, có lúc lại là tiếng cười cuồng nhiệt quỷ dị hết lượt này đến lượt khác truyền đến.

Trên tường vẽ kín mít đầy con mắt mang lại cảm giác cực kỳ khó chịu.

Vô số chất lỏng sền sệt mang theo độ ấm chảy ra từ khe hở của những căn lều giăng hai bên đường.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài thi thể bị khoét mắt treo thẳng đứng trên trần nhà, cứng đờ trắng bệch.

Có Vin thuần thục dẫn đầu, đám Kinh Thế vô cùng nhẹ nhàng lẩn tránh máy quay giám sát lẫn đám đông chặn đường. Không ai rảnh rỗi đi ra đối đầu trực tiếp với các phạm nhân, điều này sẽ hấp dẫn sự chú ý không cần thiết. Bọn họ cần phải nắm chắc thời gian.

Càng vào sâu, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc và buồn nôn. Số lượng xác chết cũng xuất hiện ngày càng nhiều.

Đáng ngại hơn, bọn họ còn thấy được thi thể vặn vẹo của một người chơi nào đó đang phát ra mùi tanh hôi nồng nặc. Nhìn qua giống như đã chết được rất lâu rồi.

Lều vải rộng thùng thình đã ở ngay trước mắt.

Mấy người chơi chồng lên nhau, cách một khoảng lặng lẽ nhìn trộm về một phía.

Từ bên ngoài hướng trong xem cơ hồ đen nhánh một mảnh, giống như tiềm ẩn đe doạ vô cùng lớn.

: “Vào thôi.”

Vin nhún vai, mặt không đổi sắc đi đầu vén lên tấm vải mỏng che cửa. Những người khác tay lăm lăm vũ khí, lục tục theo sát phía sau. Cả quá trình đều thông thuận không bị ngăn trở.

Cột sáng mờ ảo xuyên qua bóng tối, miễn cưỡng chiếu sáng khung cảnh xung quanh.

Vừa tiến vào trong đó, tựa như xâm nhập vào một mê cung bằng gương. Bốn phía là lớp lớp mặt gương chất chồng lên nhau, cao đến tận nóc.

Vô số mặt gương phản chiếu đem lại cảm giác áp bách, khủng hoảng. Hình ảnh mỗi người trong số họ đều bị nhân lên gấp trăm lần, trùng điệp méo mó đổ dồn ánh nhìn vào bản thể của chính mình.

Trong khoảnh khắc này, bảng giao diện hệ thống lại nhảy lên trước mắt Kinh Thế:

[ Đang xác định số liệu người chơi… ]

[ Đổi mới thành công. Chúc mừng người chơi tiến vào căn cứ trong điểm của tầng bốn. Nhiệm vụ phụ đã được cập nhật. ]

[ Kích phát nhiệm vụ phụ tuyến cá nhân 2: Nhân viên dọn dẹp ngông cuồng! ]

[ Thời gian: 24 giờ ]

[ Miêu tả tỉ mỉ: Dám cả gan bước vào lãnh địa của giám sát viên tầng bốn, gan to bằng trời! Đằng nào cũng phải chịu lửa giận nếu bị phát hiện, không bằng ngang ngược cả thể đi!!!

Dùng chổi lông gà gõ đầu ba vị bao gồm giám sát chính và hai phó giám sát tầng 4: 0/3 ]

[ Trừng phạt thất bại: Bạn sẽ bị tống cổ thẳng về tầng một nha~ ]

[… ]

Kinh Thế cảm giác được âm cuối của hệ thống giống như dừng một chút, không xác định nó có phải hay không đang cười.

Kinh Thế: “…”

_

Bảy người ở trong căn lều bị gương bao phủ, bắt đầu tận tâm tận lực tìm kiếm lối đi bí mật.

Sau tiếng đổ vỡ ầm ĩ, bên ngoài xuất hiện ánh lửa dâng cao tận trời, so với ánh đèn càng thêm loá mắt. Tiếng chém giết một khắc cũng không ngừng nghỉ, khiến người ta sởn tóc gáy.

Không bao lâu sau, Trì Ảnh chợt đề cao giọng: “Cái gì…?!”

Kinh Thế và nhưng người khác không nhanh không chậm tập trung lại chỗ Trì Ảnh. [ Sát thủ ] bất động thanh sắc lên tiếng

: “Phát hiện gì sao?”

Trì Ảnh kích động lùi ra xa, đem thanh âm ép tới cực thấp: “Hình như tôi vừa chạm phải gì đó.”

Thanh niên tóc đỏ xoay tới xoay lui, thật cẩn thận kiểm tra tấm gương sau lưng. Nhưng nơi đó trống trơn, chỉ có một mặt phẳng trơn bóng.

: “Có thể là ảo giác đi?” [ Giả thiên sứ ] ngướng mày, biểu tình nhu hòa.

Trì Ảnh rầu rĩ: “Thật sự có gì đó mà. Cảm giác khi sờ vào rất giống loại tay nắm chìm.”

: “Không phải ảo giác đâu.” Vin cầm lấy cổ tay tóc đỏ giơ lên. Dưới ánh sáng mờ phải chú ý lắm mới thấy một lớp bụi nhỏ trên đầu ngón tay.

: “Những mặt gương này có vẻ được lau dọn hàng ngày, sẽ không có bụi.”

Một đám người hai mặt nhìn nhau.

Dung Ly tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của Vin, bổ sung: “Có lẽ Trì Ảnh vô tình kích phát điều kiện nào đó nên mới chạm được tay nắm. Cần phải tìm hiểu xem đó là gì.”

: “Tôi không nhớ mình có làm gì đặc biệt hết.” Trì Ảnh không thể hiểu được.

Nhóm [ Thẩm phán ] nghĩ tới nghĩ lui, ngẫu nhiên phát biểu suy nghĩ của bản thân. Nhưng thử vài lần xong tấm gương cũng không có gì thay đổi.

Kinh Thế như suy tư gì mà cau mày. Hắn chà hai tay vào nhau, sau đó vuốt dọc theo mặt gương. Tại một điểm nào đó, ngón tay liền hãm sâu vào một chút.

Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, thanh niên nói ra đáp án: “Là do nhiệt độ.”

: “Nhiệt độ cơ thể con người ổn định ở xấp xỉ 37 độ C. Nơi này ở sâu dưới lòng đất, nhiệt độ phòng tất nhiên sẽ thấp hơn nhiều. Loại cửa này dựa trên độ ấm phù hợp mới hiện hình.”

Mọi người lập tức minh bạch. Quả thật nếu không nghĩ kỹ thì khó có thể phỏng đoán được chi tiết về nhiệt độ.

Kinh Thế chi 50.000 điểm mua một chục ống thuốc tăng thân nhiệt tạm thời. Bắt đầu thử nghiệm mở cửa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, sau khi dùng hết ống thứ ba, mặt gương đã xuất hiện biến đổi không nhỏ.

Vị trí lõm vào biến đổi hình dáng, hình thành tay nắm chìm bằng pha lê phủ lên một lớp bụi mỏng. Ấn nhẹ tay nắm, toàn bộ mặt gương trơn nháy mắt biến thành một cánh cửa bí mật dẫn đến nơi khác.

Cánh cửa gương bị đẩy vào trong, phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Mọi người không chút do dự, lần lượt nối đuôi nhau bước vào.

Đằng sau cửa là hành lang dài tít tắp không thấy điểm cuối. Trên tường treo rèm lụa đỏ với tua rua vàng rủ xuống, tựa như kiểu trang trí trong các nhà hát lớn hoặc sân khấu kịch. Cách một khoảng rất dài sẽ xuất hiện một cánh cửa phòng giam không khoá như một loại đường rẽ chìm trong tường. So với hiện trường náo nhiệt ngoài kia, ở đây lại yên tĩnh đến mức có chút bất thường.

Người chơi bọn họ đều đứng ở ngoài nhìn vào quan sát, không trực tiếp tiến vào phòng giam. Miễn cho đụng phải quy tắc chết bất thường nào đó.

Giây tiếp theo, mọi người đồng loạt dừng lại không thể tưởng tượng mở to mắt.

Ở đằng trước cách họ hàng chục mét, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người đứng thẳng tắp bất động.

Một người đàn ông mặc lễ phục dạ hội màu đen tuyền, mang mặt nạ che nửa mặt.

Vừa nhìn thấy người nọ, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ liền xộc thẳng lên đầu. Tất cả lập tức lấy ra đạo cụ hoặc vũ khí công kích, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

Lúc này, phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân dày đặc, đem bất an phóng đại đến cực điểm.

Không đợi mọi người định thần, kẻ đeo mặt nạ đã bước lên một bước.

Hắn đặt tay phải lên trước ngực, cúi chào với vẻ lịch lãm. Trên đôi môi mỏng lại mang theo nụ cười rộng gần như khoái trá

: “Chào mừng các quý ông và quý bà. Vinh hạnh làm sao khi có các vị đến thưởng thức buổi diễn của tôi.”

Đám đông đen nghịt sau lưng họ đồng loạt vỗ tay.

: “Xin cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Kẻ đeo mặt nạ nói tiếp, giọng điệu buồn cười lại quái đản: “Các diễn viên đã tập trung đông đủ. Xin quý vị hãy mau chóng yên vị và chuẩn bị sẵn sàng.”

Đám đông che kín sau lưng đồng loạt ngồi sụp xuống, bịt kín đường đi.

Bấy giờ, đám Kinh Thế mới phát hiện chúng là một đám xác chết bị trang điểm cực đậm. Khoác lên những bộ quần áo rườm rà hoa lệ không hợp với thời đại bấy giờ, hệt như người sống mấy trăm năm trước.

Kẻ đeo mặt nạ chìa bàn tay đeo găng trắng về phía họ: “Vậy, những ngôi sao của tôi, hãy đến đây nào ~”

Không ai cử động.

Kẻ đeo mặt nạ làm như rất khó hiểu mà nghiêng đầu, kế đó bước lên vài bước. Thu hẹp khoảng cách với người gần nhất là Kinh Thế.

Dưới ánh đèn mờ, làn da của hắn trắng đến khiếp vía. Hốc mắt dưới mặt nạ đen thẫm như mực, khiến người ta khó phán đoán được đây có phải con người hay không.

: “Các ngôi sao thân mến của tôi, khán giả của chúng ta đang chờ đấy.”

Trên mặt Kinh Thế lộ ra nụ cười hiền lành lại không mất lễ phép. Nhưng cũng chẳng đáp lại.

Những thi thể sau lưng dùng ánh mắt tĩnh mịch như vực sâu nhìn họ, vẫn luôn gắt gao nhìn họ.

Kẻ đeo mặt nạ cố ý khoa trương kéo dài âm điệu: “Ôi các quý ông quý bà, xin đừng tức giận.”

: “Có lẽ những diên viên của tôi đang ngượng ngùng chăng? Chậc, thanh niên thời nay càng ngày càng thiếu can đảm.”

Giọng nói của hắn không chút phập phồng, cũng không có tạm dừng. Dừng như chẳng buồn để ý đối phương có nghe hay tiếp thu được không.

: “Vậy đi, tôi sẽ giao việc trừng phạt họ lại cho các vị.”

: “Hãy giúp tôi chọn ra những kẻ có can đảm thật sự cho sân khấu nhé ~”

Trước mặt và sau lưng đều bị chặn kín. Đông đảo khán giả lục tục đứng dậy, gương mặt máu me đầm đìa mang theo ác ý phát ra những tiếng gầm gừ.

Không đến một giây, Vin đã đưa ra giải pháp tối ưu nhất. Từ hư vô lấy ra một ống thuỷ tinh nhỏ, dùng răng nanh cắn vỡ.

[ Kích hoạt kỹ năng đặc biệt: Thú hoá ( DNA xác định: Sư tử) ]

Quanh cần cổ y xù lên một vòng bờm xanh lam, răng nanh và móng vuốt đều dài ra đáng kể. Một đá mang theo sức lực kinh người thổi bay cửa phòng giam bằng hợp kim nặng trịch, phát ra một tiếng ầm thật lớn.

: “Chạy mau!”

Những người còn lại hành sự bình tĩnh quyết đoán không kém. Cửa vừa mở ra liền lao thẳng vào theo thứ tự, cũng không xuất hiện tình trạng xô đẩy giẫm đạp. Động tác liền mạch lưu loát, phảng phất sớm có dự mưu.

Đám xác sống sau lưng phát ra tiếng thét chói tai, tức khắc vọt đuổi theo với tốc độ tương đương.

Phía sau khung cửa nhỏ kia chẳng phải phòng giam ọp ẹp bừa bãi. Thay vào đó là một không gian cực lớp bên trong nhà hát năm tầng. Với sân khấu lát gỗ, những tấm thảm đỏ và dàn nhạc cụ hoành tráng.

Không gian trong ngoài tạo nên sự bất hợp lý và tương phản cực lớn.

Dù đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng người chơi vẫn bị không gian đan xen hoang đường quái dị này làm cho tâm thần không yên.

Và họ bắt đầu chạy trốn xuyên qua sân khấu lớn.

Theo sát đằng sau là vô vàn xác sống rống giận cùng với kẻ đeo mặt nạ thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười lanh lảnh khoái trá.

: “Chạy đi, bắt lấy lũ hèn nhát đó!”

Cả nhóm tăng nhanh tốc độ lao đi, nhất trí chạy như điên một vòng xung quanh rồi hướng cao tầng leo lên.

Các xác sống con nào con đấy ăn mặc nặng nề, mà tốc độ so với họ cũng chẳng kém cạnh.

Nhóm người vừa phải tiến mau về phía trước vừa phải chú ý xung quanh để tránh bị một số thi thể đột ngột lao ra tập kích từ chỗ rẽ.

Có đạo cụ trong tay, động tác xử lý của họ vô cùng nhanh chóng thuần thục. Nhưng sau khi đối với xác sống khai hoả, sẽ dẫn tới đối phương càng kịch liệt công kích ngược lại.

Trong số họ, tính ra thì Trì Ảnh chưa từng dùng vũ khí và Dung Ly chưa biết cách dùng vũ khí nên chịu ảnh hưởng ít nhất.

: “Điên mất thôi!” [ Thẩm phán ] hít sâu một hơi, bắt đầu vừa chạy vừa đổi thuốc hồi phục thể lực trong cửa hàng.

Chẳng mấy chốc đã lên đến hành lang tầng ba.

Kẻ đeo mặt nạ từ dưới sân khấu ngửa đầu nhìn lên.

Mọi người đồng loạt tăng tốc chút nữa khi có nhận thấy có một dự cảm chẳng lành.

Ngay sau đó, sự tình càng ly kỳ đã xảy ra.

Kẻ đeo mặt nạ chậm rãi cong người, lấy đà về sau bật nhảy. Thân ảnh của hắn vút lên cao, lập tức vọt ngang tới tận chỗ họ. Nhẹ nhàng đáp xuống ngay trước mặt.

Kinh Thế, Dung Ly và Trì Ảnh cùng ngước mắt: “Uầy, hắn nhảy cao v*!”

[ Sát thủ ] nghiến răng, dùng hết sức gầm lên: “Bây giờ là lúc ca ngợi đối thủ à?”

: “Chạy trốn khỏi thực tại hay nỗ lực đối mặt với nó.” Kẻ đeo mặt nạ trong miệng ngâm nga những âm tiết tối nghĩa khó hiểu: “Chỉ những kẻ được công nhận có đủ can đảm mới được phép xuất hiện trên sân khấu của ta.”

Lại lần nữa bị chặn hai đầu, thần kinh của mọi người căng như dây đàn. Cơ bắp trên người căng chặt, điều chỉnh đến trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Chỉ có Kinh Thế là bình tĩnh đi nhanh lên trước. Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả, dùng ngón trỏ nâng cằm kẻ đeo mặt nạ, từ trên cao nhìn thẳng vào đôi lỗ trống màu mực kia.

: “Người quả là vì tinh tú diễm lệ nhất mà tôi từng thấy.”

Đối phương dường như bị hành động đột ngột của hắn làm cho giật mình, lùi lại một bước.

Kinh Thế nhân cơ hội áp sát tới, chặn người sát bên lan can. Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên vành tai của hắn, trong ánh mắt phảng phất lóe ngôi sao: “Nhìn dáng vẻ chói loá của người trên sân khấu khiến tim tôi loạn nhịp.”

: “Je taime.” ( Dịch: Tôi yêu em trong tiếng Pháp)

Người đối diện khống chế không được ngây ngô đỏ mặt.

Kẻ đeo mặt nạ lòng rối như tơ vò, trái tim đập nhanh bang bang trong lồ ng ngực. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại có cảm xúc hỗn loạn như vậy. Không lẽ…

: “không lẽ là cao huyết áp.”

: “…?”

Kinh Thế mỉm cười khiêm tốn

: “Nhỉ?”

: “…!”

Dưới sự chờ đợi của mọi người, Kinh Thế đột ngột nắm lấy eo người nọ nhấc lên, mượt mà quăng một mạch qua lan can xuống dưới.

: “!!!”

Khi luồng khói bụi tan đi, sàn sân khấu đã lõm xuống một hố sâu. Kẻ đeo mặt nạ nằm yên bên trong, không có động tĩnh.

Kinh Thế xoa xoa tay. Vin ngó đầu qua lan can, nhịn không được huýt sáo.

[ Thẩm phán ] há hốc miệng, mãi không phun được lời nào.

[ Sát thủ ] mờ mịt trong chốc lát: “Cái quái gì vừa diễn ra thế?”

[ Giả thiên sứ ] hít hà một hơi: “Tôi cũng không biết nữa, nó không có nằm trong lý thuyết.”

Trì Ảnh hướng Kinh Thế chân thành cúi đầu: “Mong được chỉ giáo.”

Dung Ly kéo tóc đỏ về sau: “Chỉ giáo cái gì, đừng có bắt chước tên đó.”

Chỉ là lúc này không nên rối rắm việc này, tất cả lại nhanh hơn tiếp tục tiến về phía trước.

Xác sống sau lưng dai dẳng theo sát, hết đợt này đến đợt khác. Khoảng cách giữa hai bên dần được kéo giãn. Nhưng liên tục chạy như vậy thật sự quá mất sức.

Tốc độ chạy của Vin là nhanh nhất, quả nhiên vận tốc của sư tử vô cùng đáng nể. Theo sát sau đó là Trì Ảnh. Kinh Thế chạy song song hộ tống bên cạnh Dung Ly. Cuối cùng mới đến ba người [ Thẩm phán ].

Bóng tối như hóa thành thực thể, bám theo sau gót chân.

Khác với những người chơi cấp cao nhàn hạ, bỏ qua kiểu bi3n thái như Kinh Thế và nhiều điểm để tiêu như Dung Ly. [ Thẩm phán ] tiếng thở hổn hển, tóc mai [ Sát thủ ] ướt đẫm mồ hôi và [ Giả thiên sứ ] cũng đang yếu đi rất nhanh.

: “Không thể tiếp tục như vậy được.” Dung Ly ném xuống một lọ rỗng hồi phục thể lực: “Đây đã là lầu bốn rồi.”

Phó bản nếu đã thiết trí trở ngại, nhất định sẽ có biện pháp có thể khắc chế. Vấn đề là làm sao tìm ra.

Kinh Thế: “Trì Ảnh!”

: “Hử?” Thanh niên tóc đỏ như không có việc gì nhìn qua.

: “Làm gì đó đi. Chú biết cách mà, phải không?”

: “Sao có thể?!” Trì Ảnh vẻ mặt sửng sốt, cơ hồ nhìn không ra bất luận cái gì khác thường.

Xác sống cực kỳ hung tàn, không biết mệt mà nhảy nhót chồm chồm, các đợt công kích nối tiếp mà đến.

Kinh Thế: “Trì Ảnh!!!”

Mái tóc đỏ trong bóng đêm rủ xuống, lộ ra mỹ cảm an tĩnh mà thần bí.

Thế rồi, âm điệu của gã dần trở nên quái dị: “Cậu biết từ lúc nào?”

Kinh Thế nhướng mày: “Kẻ thông minh giả ngớ ngẩn, so với bất luận kẻ nào đều phải chân thành.”

Từ đầu phó bản đến giờ, Kinh Thế vẫn luôn đề phòng gã.

Chủ yếu là do Trì Ảnh ngoại trừ hay nói lung tung thì biểu hiện quá mức bình thường. Lại nói top 10 bảng xếp hạng thật sự có kiểu người bình thường tốt đẹp như này sao? Kinh Thế dám lấy Linh Uyên ra thề, đám đấy chắc chắn là một lũ điên hình người.

Vin không dám lạm dụng vũ khí trong phó bản có thể lý do cũng tương tự như Linh Uyên, đều nằm ở vị trí quá cao và e ngại phía trên. Nhưng tên Hội trưởng Sứ giả này thì không chắc…

Toàn bộ hành trình luôn tỏ ra một bộ dáng đặc biệt sinh động. Nhưng lại khiến người ta mờ mịt khó nắm bắt.

Từ việc tù nhân cầm rìu ở tầng ba đi vào phòng không phải của mình dẫn ra manh mối, ba người chơi nửa đêm đột nhiên ra ngoài hành lang thám thính để lộ bộ mặt thật đến hành động như vô tình mà tìm được cửa ngầm ở lều gương. Mọi việc đều thuận lợi đến quá mức.

Rốt cuộc một lần có thể xưng là trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp kết nối lại, ý nghĩa liền không giống nhau.

Điều quan trọng là, từ lúc vào phó bản, cái hệ thống hay tíu tít kia của gã chưa từng ló mặt ra.

Kinh Thế vừa nhìn về phía đầu gã, khung thoại đã lâu không thấy lập tức nhảy chồm lên:

[ Ô ô ô, anh Kinh muôn năm!!! ]

[ Biết ngay anh sẽ đoán ra mà! Tui bị ký chủ ngốc che chắn mấy ngày trời, sắp nghẹn chết rồi! ]

Trì Ảnh thở dài, giơ tay vỗ rớt giao diện trên đầu.

Vừa nhìn lại, thái độ đã chuyển biến đến thập phần tự nhiên

: “Có mấy ai sống mà lại không thích giấu chút nghề đâu.”

Kinh Thế: “…” Có mình chú mày thôi.

Tóc đỏ mặc kệ những người khác còn đang hãi hùng khiếp vía, vừa chạy vừa vui sướng tràn trề bắt đầu giải thích

: “E hèm. Kỹ năng của tôi tương đối độc đáo đa dạng, là khả năng tiếp cận khái niệm tri thức của thế giới mới, học tập và lợi dụng nó. Từ đó suy đoán ra các loại tin tức phù hợp để điều chỉnh hướng đi. Có hơi phức tạp một chút.”

: “Như mọi người đã thấy, chúng ta đang bị đuổi theo bởi một đàn xác sống. Dựa trên phong cách ăn mặc và kiến trúc, có thể thấy được không gian này thiết trí theo ý muốn của chủ nhân. Mà chủ phòng giam này, cũng chính là kẻ vừa bị lừa tình rồi ném xuống dưới kia.”

: “Vì vậy mấu chốt để phá cục sẽ ở trên người hắn. Dựa trên cách ăn nói và điệu bộ, hắn cực kỳ coi trọng sân khấu và những diễn viên sáng giá của mình. Lại càng hoan nghênh những kẻ có can đảm đối mặt thử thách. Sở thích của đám điên phía sau kia hẳn cũng y sì vậy.”

Đằng sau truyền đến tiếng bước chân rầm rập, tốc độ quá nhanh. Sát ý như muốn ngưng tụ thành thực thể

Đã lên đến tầng năm!

[ Sát thủ ] tâm tình kích động, hét tê tâm liệt phế: “Sắp hết đường rồi!”

: “Nói vào trọng điểm!” Trái tim Dung Ly tựa hồ muốn nhảy ra lồ ng ngực.

Trì Ảnh: “Ờ thì, chỉ cần làm gì đó chứng minh bản thân là người can đảm là được.”

Như nghĩ đến gì đó, Kinh Thế đột ngột dừng bước chân. Quay đầu đối diện với đạo quân xác sống hung hắng vồ tới, như thể hoàn toàn tự tin vào quyết định của mình.

Hắn uốn éo vài cái, hét vang: “Tôi đang hẹn hò với Linh Uyên!”

: “Với Linh Uyên…”

: “Linh Uyên…”

: “Uyên…”

Theo tiếng vọng truyền khắp nhà hát, đám xác sống lỳ kỳ tách ra làm đôi, sải bước tiến về phía trước rồi lại nhập làm một. Bỏ qua Kinh Thế ở giữa mà vọt về phía những người còn lại.

: “Có tác dụng kìa!” Mọi người ai nấy nhiệt huyết sôi trào lên.

Người kế đến dừng lại là Dung Ly. Chỉ thấy anh nghiêm trang hô: “Cấp dưới của tôi hẹn hò với Linh Uyên!!!”

Xác sống bỏ qua Dung Ly!

Đầu óc Vin nhanh chóng xoay chuyển, nối tiếp truyền thống tốt đẹp này: “Tôi bắt cóc và thuê người đang hẹn hò với Linh Uyên!!!!”

Xác sống lại bỏ qua Vin!

Tiếp nữa là [ Thẩm phán ], [ Giả thiên sứ ] và [ Sát thủ ]. Mỗi người đều lần lượt học tập được cách sắp xếp chủ ngữ và vị ngữ vô cùng tà môn lại độc đáo này.

Cho đến tận Trì Ảnh.

Tóc đỏ tiếng hít thở đứt quãng, giọng nói kiên định không thể nghi ngờ: “Cấp dưới của người mà tôi ngưỡng mộ hẹn hò với Linh Uyên!!!!!”

Xác sống… Xác sống tiếp tục liều mạng xông lên!

: “Vì sao lần này lại không được?!” Cũng không thể bảo là quan hệ quá xa chứ!

Phòng phát sóng trực tiếp của Kinh Thế đang ở thời điểm tương đối bắt mắt. Một đám người xem náo nhiệt spam ha ha:

[ Một kiểu đoạn thoại một dáng pose dùng đi dùng lại cả chục lần. ]

[ Học được câu thoại hay. Tôi đi spam khắp server. ]

[ Phải công nhận, bọn họ thực sự là những người can đảm. NPC xác sống đã xác nhận và đóng dấu. ( Thưởng 450 điểm) ]

[ Má ơi, câu từ hành văn như vả vào nền văn học nước nhà. Mấy đứa động động đầu óc, thiếu gì ví dụ khả thi hơn hả? ]

[ Aaa đừng thương tổn các chồng của tôi mà, cục cưng sợ hãi ~ ( Thưởng 400 điểm) ]

[ Còn có kiểu chơi thế này nữa hả đờ mờ? Toàn tà ma ngoại đạo ở đâu ra thế này, đại năng đâu. Vốt ban. ]

[ Thiên đạo không dung, +1 thần hồn câu diệt. ]

Tầm nhìn trở nên hẹp đi, phía trước đã là đường cụt hướng ra lan can bên ngoài. Trì Ảnh nỗ lực đưa ra vài ý tưởng có vẻ có ích, nhưng như cũ không được đám xác sống chấp thuận.

Vin giật mình: “Cẩn thận phía trước!”

: “Mau phanh lại!”

[ Ký chủ ngốc! Dừng lại! ]

Dưới chân thình lình xuất hiện một khoảng trống. Không kịp phòng ngừa, tóc đỏ bay thẳng ra ngoài. Đám đông đuổi sát theo cũng không chút do dự, đôi mắt che kín tơ máu, nhất loạt sôi nổi cùng phóng ra theo.

Ngay lập tức, một bóng đen bên cạnh Dung Ly vọt đi lên một cách quả quyết. Một tay túm lấy vải rèm, sau đó nhảy ra khỏi lan can lao vào giữa không trung.

Cánh tay của Trì Ảnh được một cánh tay chộp lấy, túm chặt kéo mạnh về sau.

Nhận thấy người kéo mình là ai, hai mắt của gã trợn to, vẻ mặt tựa như sét đánh giữa trời quang.

Tấm rèm không chịu nổi sức nặng của hai người, bị kéo đứt toạc.

Cả Kinh Thế và Trì Ảnh cùng nhau rơi xuống theo biển xác sống kia.

Trong một giây, tóc đỏ xoay cổ tay, nắm ngược lại tay của Kinh Thế. Trong miệng lẩm bẩm gì đó giống như một loại chú ngữ cổ xưa.

Trên cao nổi lên một trận gió, kéo theo lá phong đỏ bay múa giữa không trung.

Trì Ảnh vững vàng giẫm lên những chiếc lá. Hai, ba bước kéo theo Kinh Thế quay trở lại hành lang tầng năm.

Sau khi vững vàng tiếp đất, cả hai người đều lông tóc không tổn hao gì. Chỉ là có hơi lảo đảo bước chệch, suýt chút nữa lại ngã ngược về sau.

Dung Ly, Vin và những người khác kinh hồn bạt vía chạy tới. Kéo hai tên liều mạng nào đó lùi đến khoảng cách an toàn hơi xa, thở hổn hển nhìn xuống dưới tầng.

Xác sống sau khi rơi xuống đất, toàn bộ biến thành bụi mù thôi tung lên. Rồi lại biến mất tại chỗ ngay sau đó, nhà hát lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Dung Ly sau khi bình tĩnh lại liền gõ đầu Kinh Thế dạy dỗ.

Kinh Thế không vui.

Vì vậy hắn nhìn qua Trì Ảnh.

Người bên cạnh nghi hoặc nhìn lại.

Kinh Thế siết chặt nắm tay. Lập tức triệu hồi chổi lông gà ra gõ đầu gã.

Trì Ảnh: “…?”

: “Công hội Sứ giả của tôi…” Đối phương chặn lại cán chổi, ngước mắt lên.

: “Mặc dù bên ngoài hào nhoáng, nhưng các khoản chi phí đã đào rỗng trong nó. Tôi còn không thể trụ vững nổi.”

: “Ở vũ trụ nào cơ? Đừng có mà ba hoa vớ vẩn.” Kinh Thế chống nạnh.

Trì Ảnh ngữ điệu bình đạm tự nhiên: “Tôi đã từng bị bắt nạt và phải nằm viện. Bác sĩ nói tôi bị bệnh hiểm nghèo trước khi tới Vực Thẳm.”

: “Đó mà là lý do hả?” Thái độ Kinh Thế rất không thiện lành.

Tóc đỏ há mồm là bịa chuyện: “Tôi giả vờ ngu ngốc là vì một loại bệnh tâm lý.”

Kinh Thế: “Câm miệng đi. Lúc nãy chú không gáy như thế.”

Đề tài hoang đường chưa dừng lại: “Người bạn thời thơ ấu của tôi đã hi sinh cảm tử trong một phó bản vì tôi. Điều đó đã khiến tôi bị trầm cảm và sinh ra nhân cách thứ hai.”

Kinh Thế nổi khùng: “…Chú đếch thể xạo chó thế được!”

Trì Ảnh biên tiếp tục biên chuyện xưa: “Là hội trưởng, tôi phải nuôi hàng nghìn miệng ăn ở công hội. Và tôi còn đi làm từ thiện cho những người chơi mới nữa. Đó là gia đình của tôi.”

: “Bố lạy chú.”

: “Bố ơi ~”

Trì Ảnh mượt mà gọi bố, đem lời nói nói đến tươi mát thoát tục.

Kinh Thế: “…”

Dung Ly: “Cậu lật mặt cũng nhanh quá rồi đấy.”

Tóc đỏ phụng phịu: “Điểm mấu chốt đạo đức của tôi tương đối linh hoạt.”

Mọi người: “…”

Mọi người lâm vào trầm tư.

Phòng phát sóng trực tiếp phó bản Our world:

[… ]

[…… ]

[ Sợ nhất chính là không khí đột nhiên an tĩnh. ]

[ Trì hội trưởng ơi, phong cách của anh giống như có chỗ nào không đúng lắm ấy? ]

[ Nạn nhân có khả năng là hung thủ. Đừng bị cái mã cực phẩm đấy lừa mấy anh ơi. ]

[ Nhà em có cái bàn thờ. Nhang đèn đầy đủ chỉ chờ anh lên. ]

[ Khi bạn thắng, bạn nói cái gì cũng được. Khi bạn thua, cái gì bạn cũng nói được. ]

[ Thư ký Kinh để đó tôi đúm nó bay ra vũ trụ. Chỉ có tôi mới xứng được gọi anh là Daddy. ]

Cơ hồ không đến vài phút sau, [ Giả thiên sứ ] liền bất an chỉ tay xuống phía dưới

: “Cái gì kia?!”

Theo ánh nhìn của họ, trung tâm nơi đám xác sống tan biến có một vật phẩm lẳng lặng nằm yên.

Là một bàn tay được bọc trong một khối lập phương trong suốt.

_

*Tác giả bay nhảy:

Chương này dài gấp đôi chương bình thường nhoa ~

Ném ném ngôi sao cho cục cưng nào ~


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.